Chương 417. KHÔNG PHẢI CHUYỆN CỦA NÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong "Sưu thần ký" có ghi chép lại một loại 'Giao nhân' sống ở vùng Nam Hải: "Ngoài biển Nam Hải có Giao nhân, sinh sống dưới nước như loài cá, thần kỳ ở chỗ có thể khóc ra trân châu". Câu chuyện về Giao nhân cũng lưu truyền rộng rãi: Giao nhân dệt tơ thành giao tiêu không thấm nước, là vật quý hiếm thấy.

"Thuật Dị Chí" gọi giao tiêu là giảo sa, là vật phẩm có giá trị rất lớn: "Nam Hải xuất hiện lụa giảo sa, nổi danh nhất thiên hạ, còn gọi là Long sa, giá đáng ngàn lạng vàng, làm thành y phục chống nước cực tốt".

_________________________________

Giao Nhân, nửa thân trên là thân người nửa thân dưới là đuôi cá, Giao Nhân là một chủng tộc hỗn giao đặc thù giữa Nhân tộc và Ngư tộc.

Giao Nhân có thể dệt ra giảo tiêu* không thấm nước, nước mắt rơi xuống hóa trân châu cực kỳ trân quý.

(chú thích: giảo tiêu: một loại lụa ấy, à thì cái này tôi không lắm, chỉ biết đại khái thôi)

Hàn Vân Tịch cũng là từ truyền thuyết thần thoại Trung Quốc biết đến sự tồn tại của Giao Nhân. Giao Nhân sống trong nước, biển hồ hay sông lớn gì đều có thể có, tộc này đối với chất lượng nước yêu cầu vô cùng cao.

Nhưng theo Hàn Vân Tịch biết, Giao Nhân vì là nửa người nửa cá nên phải dùng thuốc hỗ trợ mới có thể rời đi thủy vực, hơn nữa thời gian duy trì đôi chân rất ngắn.

Thế nhưng gia tộc Bách Lý thị và Nhân tộc không có gì khác biệt, cũng sinh hoạt trên đại địa thời gian dài, chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Long Phi Dạ có biết chuyện này không? Người hạ lệnh thành lập thủy quân Thiên Ninh là Tiên đế lão gia có biết không? Sử dụng tộc nhân Giao tộc làm tướng lĩnh thủy quân Nhân tộc, ý tưởng này quả thực rất kinh khủng! Nên biết đại dương chính là địa bàn của Giao Nhân, bất kỳ đội thủy quân hùng mạnh nào cũng đều không cách nào chống lại.

Khi Hàn Vân Tịch xông vào phòng, Long Phi Dạ lại một lần nữa cất đi 'Thất quý tộc chí' đang đọc.

Hàn Vân Tịch đã sớm chú ý tới quyển cổ thư dày cộp trong tay Long Phi Dạ, dù không biết nó sách gì nhưng nàng nhận ra nó, nàng nhớ lúc ở Nam Quận hắn vẫn hay xem quyển sách này.

Long Phi Dạ ngẩng đầu nhìn tới, Hàn Vân Tịch thuận miệng hỏi: "Đây là sách gì vậy?"

Nghe nàng hỏi Sở Tây Phong hầu ở bên cạnh bị dọa cho giật mình, may là Hàn Vân Tịch không chú ý hắn nếu không sẽ nhìn ra sự khác thường.

Sở Tây Phong là thị vệ cận thân của Long Phi Dạ, tâm lý hẳn rất trầm ổn không thể dễ dàng bị dọa đến thất kinh như vậy. Mà quả thật Sở Tây Phong trước nay rất trầm ổn, chẳng qua những lúc đối mặt với vương phi nương nương thì không cách nào vững vàng tỉnh táo được.

Long Phi Dạ lại không chút động dung, nhàn nhạt hỏi: "Việc gấp?"

Đơn giản hai chữ liền tránh đi hoài nghi của Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch quả thật rất gấp gáp, không có tâm tư đi quan tâm những việc khác, trực tiếp đi vào chủ đề: "Chàng biết Bách Lý thị là tộc nhân Giao tộc không?"

Lần này Long Phi Dạ không ổn định được nữa, bàn tay đặt trên thư án cứng đờ. Chuyện cơ mật như vậy nữ nhân này làm sao biết được?

Hắn khẳng định Bách Lý Minh Hương không có lá gan nói cho nàng biết!

Thấy biểu tình của hắn Hàn Vân Tịch lập tức đoán được hắn nghĩ gì: "Chàng sớm đã biết!"

"Vì sao nàng phát hiện được?" Long Phi Dạ khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh.

"Máu của Bách Lý Minh Hương rất kỳ lạ, ta tiến hành phân tích thì phát hiện." Hàn Vân Tịch không giấu giếm.

"Này cũng có thể phân tích ra được?" Long Phi Dạ hoàn toàn không ngờ được.

Nếu như không có hệ thống giải độc Hàn Vân Tịch sao có thể biết, nhiều nhất chỉ có thể nhìn ra máu của Bách Lý Minh Hương dị thường chứ tuyệt không có khả năng liên tưởng đến Giao Nhân huyết. Nhưng nàng có hệ thống giải độc, mà trong hệ thống có ghi chép về Giao Nhân.

"Điện hạ, bởi vì Bách Lý thị là tộc nhân Giao tộc, vậy nên thủy quân là nước cờ các ngài sắp xếp ẩn tại Thiên Ninh từ sớm có đúng không?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.

Lúc Bách lý Minh Hương bắt đầu dùng độc Long Phi Dạ còn rất nhỏ, cho nên người ép Bách Lý Minh Hương nuôi Mỹ nhân huyết nhất định không phải hắn mà là một người khác.

Nói cách khác, ngay từ đầu Bách Lý gia đã là thế lực hiệu trung với Long Phi Dạ mà không phải bị Long Phi Dạ thu phục sau khi thủy quân được thành lập.

"Đúng!" Long Phi Dạ thừa nhận.

Bách Lý gia là nước cờ đầu tiên hắn đi tại Thiên Ninh, trở thành nhi tử của Nghi thái phi là nước thứ hai.

"Dã tâm của Đường Môn các người thật sự quá lớn!" Hàn Vân Tịch không nhịn được mà cảm khái, xem ra ngay từ khi Tiên đế lão gia còn tại vị Đường Môn đã ngấp nghé thiên hạ này.

Hàn Vân Tịch sao biết được Đường Môn cũng hiệu trung với Long Phi Dạ, nàng vẫn cho rằng Đường Môn là thế lực đứng sau Long Phi Dạ, mà Bách Lý thủy quân là quân cờ được bày ra của Đường Môn cùng Long Phi Dạ.

Không thể trách Hàn Vân Tịch suy diễn như vậy, ai bảo lúc trước Long Phi Dạ chính miệng nói với nàng rằng cha mẹ hắn đều là người Đường Môn chứ!

Đáy mắt Long Phi Dạ thoáng qua sự phức tạp nhưng rất nhánh đã biến mất không còn dấu vết, hắn nở nụ cười khẽ hiếm hoi: "Dã tâm của bản vương cũng lớn sao?"

Hàn Vân Tịch cảm thấy câu hỏi này là lạ, người này không phải đại diện của Đường Môn sao? Nghĩ tới những lời chỉ trích của Như di khi lần đầu tiên gặp mình, không phải vì bà ta lo lắng nàng là hồng nhan họa thủy kéo chân Long Phi Dạ, làm hỏng đại kế của Đường Môn bọn họ sao?

"Nếu dã tâm điện hạ không lớn thì có lẽ người ngồi ở vị trí này hôm nay không phải điện hạ mà là Đường Ly cũng nên!" Hàn Vân Tịch trêu ghẹo.

Lừa gạt cũng được, hiểu lầm cũng tốt, có lẽ nàng cứ hiểu lầm như vậy sẽ tốt hơn.

Sở Tây Phong rất bất an, Long Phi Dạ cũng không có ý giải thích, hắn hỏi sang chuyện khác: "Mỹ nhân huyết sắp dưỡng thành rồi?"

"Điện hạ quan tâm Mỹ nhân huyết không quan tâm mỹ nhân?" Hàn Vân Tịch vẫn đùa giỡn.

Mỹ nhân trong lời này đương nhiên là Bách Lý Minh Hương.

Long Phi Dạ ngược lại nghiêm túc hỏi lại: "Nàng hy vọng bản vương quan tâm?"

Đối thoại mang ý vị mập mờ, kẻ khẩu thị tâm phi, người hứng thú trêu chọc.

Hàn Vân Tịch bỗng nghiêm túc lại: "Điện hạ, Bách Lý Minh Hương không có công lao cũng có khổ lao, từ nhỏ đã chịu khổ tới bây giờ, nàng sống không dễ dàng."

Mặc dù Hàn Vân Tịch luôn rêu rao vì không muốn trên tay nợ mạng người vô tội mới nghĩ đủ biện pháp cứu Bách Lý Minh Hương, nhưng thực chất nàng là vì đồng tình vì thưởng thức kỳ nữ như Bách Lý Minh Hương.

Không biết trước kia thế nào, ít nhất khoảng thời gian nàng và Bách Lý Minh Hương tiếp xúc, nàng chưa từng nghe Bách Lý Minh Hương than oán điều gì.

Thấy Long Phi Dạ im lặng, Hàn Vân Tịch nói tiếp: "Điện hạ, cô nương tốt như vậy nếu bỏ mạng chắc rằng sẽ là tổn thất lớn với điện hạ."

Lời này nếu vào tai người không rõ đầu đuôi câu chuyện chắc chắn sẽ tưởng rằng giữa Long Phi Dạ và Bách Lý Minh Hương có quan hệ không rõ ràng.

Cái Long Phi Dạ cần là Mỹ nhân huyết, những thứ còn lại hắn không quản, giờ bị Hàn Vân Tịch ép hỏi hắn chỉ có thể nhàn nhạt nói: "Không phải nàng có thể cứu cô ta sao?"

"Điện hạ không quan tâm giải dược có thể chế thành hay không sao?" Hàn Vân Tịch có chút chấp nhất hỏi.

Cho dù người hôm nay không phải Bách Lý Minh Hương mà là bất kỳ một thuộc hạ nào của Long Phi Dạ, nam cũng tốt - nữ cũng được, Hàn Vân Tịch đều thấy có chút lạnh lòng.

Long Phi Dạ hời hợt như vậy có quá vô tình tàn nhẫn hay không!

Long Phi Dạ chính là người lạnh lùng như vậy, bị Hàn Vân Tịch truy hỏi hắn có chút phiền, không vui nói: "Cũng không phải là chuyện của nàng, bản vương quan tâm nhiều như vậy làm gì!"

Ách...

Hàn Vân Tịch thoáng chốc đờ người không trả lời được.

Lời này của Long Phi Dạ nghe kiểu gì cũng có vẻ rất ngọt, giống như cố ý dỗ ngọt nàng vậy, thế nhưng giọng điệu của hắn lại như mất hứng a.

Hàn Vân Tịch cứ ngốc người ở đó, trong khoảnh khắc không biết trả lời thế nào cho thỏa đáng.

Gương mặt Sở Tây Phong lại tràn ngập vẻ không tưởng tượng nổi, ai nói Tần Vương điện hạ sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, sẽ không lãng mạn, sẽ không thổ lộ hả!

Tình cảnh này không phải chỉ mới xuất hiện lần đầu!

Trước giờ luôn là lơ đãng buông ra vài lời 'tỏ tình' các kiểu, Tần vương điện hạ ngài chắc chắn ngài không phải cố ý?

Hàn Vân Tịch bị lời nói 'ngọt ngào' này làm cho dừng hình, ngược lại Long Phi Dạ tâm ngay chẳng ngại.

Được rồi, hắn chẳng qua chỉ nói thẳng, hoàn toàn có khả năng không biết lời này vào tai người khác lại thành lời ngon tiếng ngọt.

Long Phi Dạ nheo mắt nhìn Hàn Vân Tịch, nhàn nhạt nói: "Chuyện Giao tộc nàng cứ xem như không biết, cũng đừng nhắc chuyện này với người của Bách Lý gia."

"Minh bạch!" Hàn Vân Tịch hiểu rõ trong lòng.

Chuyện của Bách Lý Minh Hương cứ như vậy bị hai người quên mất, Hàn Vân Tịch tò mò hỏi vấn đề nàng vẫn luôn không hiểu: "Điện hạ, Giao tộc vì sao có thể hoạt động trên mặt đất lâu như vậy?"

"Bách Lý thị là một chi tộc của Giao tộc, bọn họ ở trên cạn không khác người bình thường là mấy, khi xuống nước mới thể hiện ra đặc tính của Giao tộc." Long Phi Dạ giải đáp.

Hàn Vân Tịch gật gù, không hề thấy kỳ quái, ở Vân Không đại lục này vốn có quá nhiều quá nhiều những chuyện không cách nào lý giải nổi rồi. Nàng nghĩ Bách Lý thủy quân sẽ trở thành nhánh binh lực cường đại nhất trong tay Long Phi Dạ.

Giao Nhân không chỉ thống trị đại dương mênh mông, với giang hà hồ hải* cũng duy ngã độc tôn!

(chú thích: giang hồ hải: chung quy chỉ nước, đường biển đường thủy í)

Sau khi Hàn Vân Tịch rời đi Long Phi Dạ lần nữa lấy ra quyển 'Thất quý tộc chí', hắn mở ra một trang sách ố vàng chỉ có hai chữ phồn thể thật to, 'Bách Lý'.

Long Phi Dạ lật sang trang tiếp theo, nội dung là giới thiệu cặn kẽ những gì liên quan tới Bách Lý thị tộc. Bách Lý tộc chính là một trong Thất quý tộc của Đại Tần năm xưa, từng chấp chưởng thủy quân Đại Tần, khống chế toàn bộ thủy hệ của Vân Không đại lục.

Đương nhiên đây đều đã trở thành quá khứ, trở thành lịch sử. Chuyện Bách Lý tộc là Giao tộc ngay cả 'Thất quý tộc chí' cũng không có ghi lại, hiển nhiên đây là bí mật bất truyền của Bách Lý tộc.

"Điện hạ, vương phi nương nương cũng quá..." Sở Tây Phong cũng không biết phải nói thế nào nữa, Bách Lý tộc là Giao tộc là bí mật mà ngay cả sáu quý tộc còn lại cũng không biết, vì sao vương phi nương nương lại thần thông phát hiện được đây!

Thật ra những lời này của Sở Tây Phong không phải muốn khuyên điện hạ che giấu gì, có một số chuyện hắn cảm thấy lừa gạt vương phi nương nương dù sao cũng không ổn.

Trước giờ điện hạ luôn là người quả quyết ngoan tuyệt, cầm được buông được, thắng vào trong tay cũng có thể thua đi được, còn có chuyện gì mà không thể chịu đựng được đây?

Coi như để vương phi nương nương biết được chân tướng thì thế nào?

Vương phi nương nương cũng có sự lựa chọn của riêng mình không phải sao?

Sở Tây Phong còn muốn nói tiếp, Long Phi Dạ lại chuyển đề tài nhàn nhạt hỏi: "Tình hình bên Bắc Lịch thế nào?"

"Động tĩnh ở tam lộ chiến trường vẫn rất lớn, thủ hạ bên kia đã tiến hành hết thảy theo sự phân phó của điện hạ, Bắc Lịch đế bất quá chỉ phô trương làm dáng thôi, không dám thật sự làm gì!" Sở Tây Phong đúng sự bẩm báo.

Thiên Huy đế ngày ngày nhìn trời mong đợi Bắc Lịch nhanh chóng khai chiến, đáng tiếc động tĩnh điều binh ở tam lộ chiến trường mặc dù lớn nhưng vẫn không chân chính tấn công.

Tam lộ chiến trường là thế chân vạc, ba bên kiềm chế lẫn nhau, nếu không phải thế thì Thiên Huy đế sớm đã hạ lệnh Trữ đại tướng quân phát công trước.

Giờ Thiên Huy đế chỉ có cố nhẫn chờ đợi.

"Lúc nào Sở Thanh Ca đến?" Long Phi Dạ đột nhiên hỏi.

"Đội ngũ rước dâu đã đến quận Lũng Tây, còn hơn mười ngày là có thể đến đế đô."

Long Phi Dạ gật đầu, phân phó: "Hôm lập phi nhớ đưa đến cho hoàng đế một phần đại lễ."

Sở Tây Phong cười gật đầu: "Thuộc hạ hiểu!"

Long Phi Dạ lại dời mắt tới 'Thất quý tộc chí', triều đình Thiên Ninh tranh đấu hắn không thèm để vào mắt. Những năm gần đây, bắt đầu từ lúc bố trí triều cục Thiên Ninh, một tay che trời, phiên vân phúc vũ* với hắn mà nói chỉ là chuyện có nguyện ý hay không mà thôi.

(chú thích: phiên vân phúc : đại khái 'lật tay mây trở tay mưa)

Với Long Phi Dạ Thất quý tộc mới là chuyện trọng yếu nhất...

Hàn Vân Tịch đối với hết thảy những chuyện này không biết chút gì, sau khi biết rõ sự thật về Bách Lý gia liền yên lòng tiếp tục tiến làm thí nghiệm.

Nàng dùng Mỹ nhân huyết đã ở hình thức ban đầu của Bách Lý Minh Hương tiếp tục tiến hành cho nên hệ thống giải độc có thể dựa theo tỷ lệ nhất định đem mấy phần độc tố còn lại thêm vào trong máu để nuôi trồng bước cuối cùng.

Không tới nửa ngày hệ thống giải độc liền giao cho nàng một lọ Mỹ nhân huyết cực kỳ trân quý, chân Mỹ nhân huyết*.

(chú thích: chân mỹ nhân huyết ý mỹ nhân huyết đã hoàn thiện)

___________________________________________
Chương này dịch chẳng ra sao...haizzzzzzzzz


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net