Chương 439 • KHIẾN HẮN MẤT MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌻Táo Quân thượng lộ bình an!! 🌻
_____________________________________________

Quân Diệc Tà được cứu?

Long Phi Dạ vừa dứt lời, Hàn Vân Tịch liền khiếp sợ: "Chuyện lúc nào?"

"Ngay đêm xảy ra độc vụ."

Long Phi Dạ đưa mật hàm bồ câu đưa thư mang tới cho Hàn Vân Tịch xem, Hàn Vân Tịch vừa nhìn sắc mặt lập tức ngưng trọng: "Điện hạ, cao thủ độc thuật cứu Quân Diệc Tà đi, e là ta cũng không phải đối thủ."

Long Phi Dạ đương nhiên biết đối phương độc thuật cao siêu, chẳng qua nghe Hàn Vân Tịch nói như vậy, hắn rất bất ngờ, trong nhận thức của hắn, nữ nhân bên cạnh hắn này mới là độc sư có độc thuật siêu việt nhất Vân Không đại lục!

"Có thể thao túng trận độc vụ kinh khủng như vậy, quả thực không phải người bình thường có thể làm được." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt cảm khái.

Lúc nàng nhìn thấy phong mật hàm đầu tiên, càn cho rằng cho dù dấy lên trận độc vụ Quân Diệc Tà cũng chưa chắc thoát được, bởi vì điều kiện tự nhiên của đảo Ngư Châu tạo thành lá chắn, cũng bởi vì độc vụ đã là chuyện rất ngoài sức tưởng tượng , muốn duy trì độc vụ thời gian dài cùng khống chế độc tính của độc vụ càng là chuyện gần như không có khả năng.

Nàng còn tưởng rằng Bách Lý thủy quân đông người thế kia có thể trụ vững được.

Nhưng không nghĩ tới, ngay đêm đó Quân Diệc Tà đã bị cứu đi.

Thân là đỉnh cấp độc sư, chính nàng cũng không cách nào tưởng tượng nổi trận độc vụ kia nếu là có người thao túng thả ra, vậy người kia phải là nhân vật đáng sợ thế nào?

Sắc mặt Long Phi Dạ từ đầu đến cuối đều âm trầm, nếu không phải đảo Ngư Châu cấm võ, hắn đã sớm một kiếm giết chết Quân Diệc Tà, còn cần phí tâm sức lớn như vậy làm gì!

Vây hơn ba tháng, hắn vốn muốn vây Quân Diệc Tà đến chết, ai ngờ được lại phát sinh chuyện thế này.

Thong thả đi vài bước trong sân, Long Phi Dạ nén một bụng lửa giận, bất thình lình nện một đấm vào tường: "Quân Diệc Tà, Bản vương sẽ khiến ngươi trả cái giá càng đắt hơn!"

Nhìn nam nhân đang nộ khí ngút trời, Hàn Vân Tịch vốn còn lửa giận ngập đầu giờ khắc này đều tiêu biến, ngược lại còn có chút buồn cười.

Nhìn người mình thích vì mình mà giận dữ, thật ra cũng là một sự hạnh phúc.

Đương nhiên, Hàn Vân Tịch chắc chắn không dám cười thật, càng không dám để Long Phi Dạ biết suy nghĩ trong nội tâm của nàng.

"Điện hạ, vẫn phải đi một chuyến, ta muốn đi nhìn một chút xem những thủy binh kia trúng độc thế nào." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Long Phi Dạ chỉ hơi gật đầu, khó chịu đến không nói nên lời.

(àiii, chưa từng thấy Long đại đại mất khống chế đáng iu thế này a!!)

Sự tình bạo nổ của hỏa lò tạm thời gác lại, sau khi giao phó cho Sở Tây Phong trông chừng Tô Tiểu Ngọc cùng Triệu ma ma, Long Phi Dạ liền dẫn Hàn Vân Tịch rời Đế đô, lên đường tới Ngư Châu đảo.

Sau này tất nhiên sẽ nghĩ cách thu thập Quân Diệc Tà, nhưng chuyện quan trọng trước mắt là tìm hiểu rõ ràng trận độc vụ kia rốt cuộc là thế nào, là kẻ nào đã cứu Quân Diệc Tà.

Quân Diệc Tà có cao thủ như thế tương trợ, đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không phải chuyện tốt.

Biết được Tần Vương điện hạ cùng Vương phi nương nương muốn đi xa, Tô Tiểu Ngọc hưng phấn vô cùng, nàng rốt cuộc có cơ hội ra ngoài rồi!

Nhưng sau khi thấy Sở Tây Phong canh giữ bên ngoài Vân Nhàn các, tung tăng của nàng liền hóa thành ủ rũ.

Nàng không ra được!

Từ sau khi hỏa lò bạo nổ, nàng vẫn không tìm được cơ hội xuất phủ. Vốn ước định với chủ tử đêm rằm gặp mặt, bây giờ đã cuối tháng mà nàng vẫn chưa đi phục mệnh, thậm chí ngay cả chút tin tức cũng không cách nào truyền ra.

Sớm biết thế này, ban đầu nàng sẽ không xúc động làm bừa. Mặc dù gần đây Tần Vương cùng Vương phi không nhắc tới chuyện bạo nổ , nhưng trong lòng nàng vẫn mơ hồ thấy bất an, nhất là sau khi Tần Vương trở về, nàng càng chột dạ sợ hãi.

Nàng rất rất muốn trốn, chẳng qua, một khi trốn lập tức sẽ bại lộ, hơn nữa chưa chắc đã chạy thoát được. Vô kế khả thi nàng chỉ có thể tiếp tục chờ, suy nghĩ biện pháp.

Mà lúc này, Sở Thiên Ẩn chờ tin Tô Tiểu Ngọc thật sự rất tức giận.

"Thiếu chủ, không bằng tối nay thuộc hạ đột nhập Tần Vương phủ xem một chút?" Thủ hạ thấp giọng hỏi.

Sở Thiên Ẩn lập tức tung một cước tới: "Đồ ngu xuẩn, Tần Vương phủ bằng ngươi cũng có thể đi?"

Nếu Tần Vương phủ có thể tùy tiện đến đi, hắn đã sớm đi rồi, cần gì phải ở chỗ này ngóng mắt chờ đợi? Tô Tiểu Ngọc phải là người thất hẹn, nhất định trong Tần Vương phủ xảy ra chuyện lớn gì nên không ra được.

Mặc dù Sở Thiên Ẩn gấp, nhưng cũng chỉ có thể đợi, vạn bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ còn cách thí con cờ Tô Tiểu Ngọc này.

Lần này tới Đế đô Thiên Ninh, nhiệm vụ của hắn vô cùng nặng nề, tuyệt đối không thỉ giữ nhỏ mất lớn, đánh rắn động cỏ, một khi thân phận của bọn họ bị hoài nghi, hết thảy liền xong!

Thủ hạ yên lặng bò dậy, nửa tiếng cũng không dám phát ra, một lúc sau, Sở Thanh Ca đến.

Mới nửa tháng ngắn ngủi, dưới sự dạy dỗ của Sở Thiên Ẩn, Sở Thanh Ca đã thu phục toàn bộ cung nô trong cung của mình, trung thành cẩn cẩn, cũng tạo được mối quan hệ tốt với Lạc công công bên cạnh Thiên Huy Hoàng đế.

Hôm nay nàng mượn cơ hội xuất cung lễ phật, nửa đường chuồn êm tới đây.

"Ca đoán đúng! Tiện nhân Tuyết phi (Tuyết Quý phi) kia đêm qua thổi gió bên tai Thiên Huy, bôi xấu ta. Lạc công công đều nói toàn bộ cho ta." Sở Thanh Ca căm hận nói.

"Thiên Huy cũng sủng ái Tuyết phi, hắn vẫn chưa tới cung của muội?" Sở Thiên Ẩn cau mày hỏi.

Thiên Huy Hoàng đế rất thích Sở Thanh Ca, nhưng từ khi phong phi tới nay, hắn vẫn không sủng hạnh.

Vừa nhắc tới chuyện này hốc mắt Sở Thanh Ca liền không kiềm được mà đỏ lên, đây là chuyện nàng không muốn đối mặt nhất, thật may, lúc nàng gả tới, Thiên Huy Hoàng đế ốm nặng mới khỏi, đang kỳ nghỉ ngơi, không thể làm chuyện mây mưa, mà Thiên Huy Hoàng đế đặc biệt yêu mạng, chỉ cần chuyện liên quan lớn đến thân thể hắn liền đặc biệt kiềm chế.

Đương nhiên, Thiên Huy Hoàng đế rồi cũng sẽ an dưỡng tốt, chẳng qua, Sở Thanh Ca lúc này không muốn nghĩ đến cơn ác mộng này.

Lúc lâu sau, Sở Thanh Ca mới không vui trả lời: "Là ả tiện nhân kia (Tuyết phi) đến thưa phòng đưa canh, thổi gió một hồi, Thiên Huy Hoàng đế cực kỳ yêu mạng, nên không đụng ta!"

"Trừ Cố Bắc Nguyệt, còn có thái nào quen thuộc bệnh tình Thiên Huy không?" Sở Thiên Ẩn hỏi.

Người hắn hỏi đương nhiên không phải Sở Thanh Ca, mà là vị mưu sĩ bên người hắn. Lần trước khi Sở Thiên Ẩn đến Đế đô Thiên Ninh đã làm không ít chuẩn bị, tìm nhiều mưu sĩ quen thuộc triều đình và thâm cung Thiên Ninh.

"Thiên Huy luôn chỉ dùng Cố Bắc Nguyệt, lúc Cố Bắc Nguyệt xin nghỉ phép đã tiến cử một vị Hoàng thái y, theo tại hạ được biết, Tuyết Quý phi nhiều lần muốn thu mua người này nhưng đều bị từ chối." Mưu sĩ lập tức trả lời.

"Ta sẽ thử một chút! (thử mua chuộc Hoàng thái y)" Sở Thanh Ca mở miệng.

Sở Thiên Ẩn không hài lòng trừng Sở Thanh Ca: "Nghĩ kỹ rồi hẵng mở miệng, đã nói với muội bao nhiêu lần rồi!"

Sở Thanh Ca hậm hực im miệng, thật ra trong lòng nàng tràn ngập không vui, không muốn gả, càng không muốn làm một quân cờ phục tùng vô điều kiện, nhưng bất đắc dĩ, phụ thân sớm đã hạ quyết tâm.

Lấy tính tình phụ thân, một khi nàng cự tuyệt, đời này của nàng có lẽ sẽ xong.

Nàng tự an ủi bản thân, kết thân tới đây ít nhất có cơ hội báo thù Hàn Vân Tịch, ít nhất...ít nhất có thể nhìn thấy Tần Vương.

Phụ thân và ca ca đều nói Sở gia muốn là Hoàng vị Thiên Ninh, nhưng, nàng luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nàng đã hỏi vô số lần, phụ thân và ca ca đều không nói nhiều.

Nàng cũng đã lười hỏi, bất kỳ yêu cầu gì của ca ca nàng đều sẽ đáp ứng, nhưng liên quan đến Hàn Vân Tịch...không có cửa!

"Chuyệ Hoàng thái y ta sẽ xử lý. Thanh Ca, gần đây Mục Lưu Nguyệt có tìm muội không?" Sở Thiên Ẩn lại hỏi.

"Không." Sở Thanh Ca lập tức chối.

"Rốt cuộc có hay không!" Sở Thiên Ẩn lại hỏi.

"Có! Hôm qua vừa tới tìm!" Sở Thanh Ca tức giận trả lời.

Mục Lưu Nguyệt ba ngày hai lần tới tìm nàng thương lượng làm thế nào đối phó Hàn Vân Tịch, mặc dù bàn ra kế hoạch đều rất ngu xuẩn rồi rời đi, nhưng trong cung có một chiến hữu cùng chung mối thù như vậy, Sở Thanh Ca vẫn rất quý trọng.

"Mục Lưu Nguyệt là nước cờ sau này của Lý Thái hậu, đừng tiết lộ chuyện của chúng ta với cô ta." Sở Thiên Ẩn nghiêm túc căn dặn, " Còn nữa, ta cảnh cáo muội lần cuối, đừng đem chủ ý đánh lên người Tần Vương phi!"

"Mục Lưu Nguyệt ngày ngày tới tìm ta đều là nói chuyện Hàn Vân Tịch, chẳng lẽ ta phải đem nàng ta đuổi ra ngoài?" Sở Thanh Ca lạnh lùng hỏi ngược lại.

Sở Thiên Ẩn cười khinh thường: "Lại nói bừa, đợi thời cơ chín muồi, xem ca ca muội làm thế nào mượn tay vị Thái thử phi này vặn ngã Lý Thái hậu!"

Sở Thanh Ca gật đầu, nàng dĩ nhiên tin tưởng ca ca có bản lĩnh này, còn về phần lời cảnh cáo kia, nàng vào tai này ra tai kia.

Hậu cung Thiên Ninh đang nổi lên giông tố, Hàn Vân Tịch có bị cuốn vào trong đó hay không, ai cũng không đoán được. Nhưng ít nhất, nàng chưa từng đem bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung của Thiên Huy Hoàng đế để vào mắt.

Mấy ngày sau khi rời Đế đô, Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ rốt cuộc đã ra khơi.

Thủy quân ở đó đã rút, tin tức Quân Diệc Tà đào thoát vẫn chưa có ai biết, bao gồm cả Cố Thất Thiếu. Cố Thất Thiếu đã lên bờ, mang theo Hùng Xuyên người đời không biết tung tích. Còn Mộc Linh Nhi tìm hắn đã sắp tìm đến phát khóc.

Về phần Quân Diệc Tà, lúc này hắn vẫn còn hôn mê!

Mặt biển mịt mờ, một chiếc ngư thuyền tầm thường theo sóng biển lắc lư, thuyền bè đi lướt qua cũng không buồn nhìn nó lâu hơn, chỉ coi là thuyền đánh cá phổ thông từ biển trở về. Nhưng, Quân Diệc Tà là đang nằm trong khoang thuyền của nó.

Một nha đầu áo vàng (hoàng y) ngồi bên cạnh hắn, đang tiến hành châm cứu bả vai cho hắn.

Tiểu cô nương này không quá mười sáu mười bảy tuổi, dáng người thon gầy, đôi mắt to biết nói, gương mặt toát lên vẻ cực kỳ tinh quái.

Sau khi châm cứu xong, nàng ôm gối (đầu gối) ngồi chờ một bên.

Không lâu sau, nàng liền ngồi không yên, một phát bóp mũi Quân Diệc Tà: "Sư huynh, sắp tới bờ kìa, nên tỉnh rồi!" (nha đầu dthg, k pt chính thế nào nhưng hiện giờ ta thik! 😘)

Quân Diệc Tà vốn còn mơ mơ màng màng nửa tỉnh nữa mê, đột ngột bị ngạt thở lập tức mở mắt, hắn mê mang liếc nhìn hoàng y nha đầu một cái, lại chậm rãi khép mắt, nhưng rất nhanh lại mở ra, kinh thanh: "Ngọc Kiều!"

Bạch Ngọc Kiều cười hắc hắc, chẳng những không buông tay mà ngược lại càng dùng sức véo chặt mũi Quân Diệc Tà.

Quân Diệc Tà không khách khí gạt ra, sờ sờ dạ dày, lại nhìn chung quanh một lượt, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài khoang thuyền.

Hắn biết mình đã rời khỏi Ngư Châu đảo, cũng biết độc trong dạ dày mình đã giải.

"Sư phụ đâu?" Quân Diệc Tà lạnh lùng hỏi.

Hắn biết Bạch Ngọc Kiều không có bản lĩnh lớn đến mức có thể cứu hắn khỏi đảo, càng không có bản lĩnh giải được độc trong dạ dày hắn.

Nhưng có một người nhất định làm được, đó chính là sư phụ hắn, tiền nhậm Môn chủ Bách Độc môn Bạch Thanh Ngạn.

Năm hắn ba tuổi, phụ thân lâm bệnh qua đời, mang hắn gửi gắm cho Bạch Thanh Ngạn, Bạch Thanh Ngạn thu hắn làm đệ tử, coi như con đẻ. Nhưng năm hắn mười ba tuổi, Bạch Thanh Ngạn lại giao hắn cho Bắc Lịch đế, sau đó liền bặt vô âm tín, mấy năm nay hắn vẫn luôn tìm kiếm, đáng tiếc không chút tin tức.

Hắn vạn vạn không ngờ sư phụ sẽ vào lúc này xuất thủ cứu hắn, sư phụ vân để ý hắn phải không. (cũng đáng thương!)

Bạch Ngọc Kiều là dưỡng nữ của sư phụ, sư muội của hắn.

Tiểu nha đầu này tuổi không lớn lắm, nhưng bản lĩnh không nhỏ, còn nhỏ mà suy nghĩ đã sớm trưởng thành, lâu nay hắn không ở Bách Độc môn, nàng lại có thể đem Bách Độc môn quản lý ngay ngắn quy củ.

"Sư phụ nói huynh suýt nữa bị độc chết khiến người rất mất mặt, không muốn gặp huynh!" Bạch Ngọc Kiều cười hề hề, hỏi: "Sư huynh, độc trên vai huynh là ai hạ thế? Nói nhỏ cho ta biết đi, độc này ngay cả sư phụ cũng không biết, người nói phải trở về suy nghĩ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net