Chương 441: TRẢI QUA ẢO NÃO KHÔNG NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra không chỉ Hàn Vân Tịch hoài nghi lai lịch độc thuật của Quân Diệc Tà, Long Phi Dạ cũng đã điều tra rất lâu. Long Phi Dạ hiếu kỳ không chỉ có độc thuật Quân Diệc Tà mà còn cả lai lịch bản thân Quân Diệc Tà.

Long Phi Dạ điều tra qua Bách Độc môn không dưới một vài lần, chỉ tiếc Bách Độc môn quá mức thần bí, hắn trước sau đều không thu được tin tức nào hữu dụng.

Thời gian trước bởi vì chuyện Quân Diệc Tà hạ cổ trên người Long Thiên Mặc và hắn biết Cổ thuật, Y thành vẫn luôn tìm Bách Độc môn phiền toái, chỉ tiếc đến nay đã gần một năm, Y thành vẫn không thể vặn ngã Bách Độc môn.

Bách Độc môn dù sao cũng là thế lực lánh đời, không có sự lệ thuộc lớn vào thế tục, cho nên sức ép của Y thành với Bách Độc môn cũng không quá lớn, ngược lại vị môn chủ Quân Diệc Tà này lại tự mình gây nghiệt ăn quả đắng.

Nếu không phải việc Quân Diệc Tà lúc trước cài nội gián ở Thiên Ninh bị phanh phui, đến nay e là cũng không có ai biết hắn lại là môn chủ Bách Độc môn.

"Sư phụ hắn có lẽ là tiền nhậm môn chủ Bách Độc môn, người này có thể là người của Độc Tông hay không?" Long Phi Dạ đưa ra suy đoán.

Hàn Vân Tịch cười cười: "Điện hạ, não chàng vận động hơi nhiều." ("Điện hạ, ngươi não động chút nha." nguyên văn.)

"Có ý gì?" Long Phi Dạ không hiểu.

Hàn Vân Tịch cười càng vui vẻ hơn: "Ý là chàng nghĩ quá nhiều."

Mặt Long Phi Dạ không chút biểu tình: "Có vẻ tâm tình nàng rất tốt?"

Quân Diệc Tà đào thoát, hắn đang rất bực mình, nữ nhân này thế mà lại vui vẻ, còn có tâm trạng nói đùa.

Lúc này Hàn Vân Tịch mới thu lại nụ cười: "Điện hạ, nếu là người Độc Tông cứu Quân Diệc Tà, vậy ban đầu Quân Diệc Tà cần gì phải phí nhiều tâm sức liên thủ với Đoan Mộc Dao truy tìm độc thú trên thiên khanh?"

"Ít nhất không thoát khỏi liên hệ với Độc Tông." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Độc Tông là Độc Giới chi tông của Vân Không đại lục, Bách Độc Môn ban đầu cũng là một trong các phân nhánh của Độc Tông, sau này mới tách khỏi chủ tông, tự lập môn hộ.

Điểm này Hàn Vân Tịch tán đồng, nàng lẩm bẩm cảm khái: "Nếu phụ thân ta thật là dư đảng Độc Tông, vậy cũng rất tốt."

Nếu phụ thân nàng còn sống, lại thật là dư đảng Độc Tông, có lẽ có thể trợ giúp Long Phi Dạ một tay.

Tâm Hàn Vân Tịch toàn bộ đều hướng về Long Phi Dạ, luôn muốn giúp hắn.

Long Phi Dạ lại liếc nàng một cái: "Thiên Tâm phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi phụ thân nàng."

"Chỉ hy vọng ông ấy không phải kẻ phụ bạc, bằng không ta nhất định thay mẫu thân làm thịt ông ấy!"

"Giết cha?"

Trong mắt Long Phi Dạ, nữ nhân này không phải người lòng dạ thật sự độc ác!

Hàn Vân Tịch lúng túng: "Ta nói là nếu như, nếu như ấy!"

Nàng không phải Hàn gia tiểu thư đích thực, lấy đâu ra chuyện giết cha chứ?!

Cũng may Long Phi Dạ cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ bọn họ đã khẳng định Thiên Tâm phu nhân chính là Dược thành Mọc Tâm của Mộc gia, nhưng là, chuyện Mộc Tâm có thật dan díu với dư đảng Độc Tông hay chỉ là lời đồn vẫn cần truy xét kỹ càng. Hàn Vân Tịch yên lặng nghĩ, nếu như không tra ra được, bọn họ sớm muộn cũng phải đi một chuyến tới Mộc gia.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu ra khỏi khoang thuyền, Long Phi Dạ nhìn đại dương mênh mông, không hiểu hỏi: "Nơi mênh mông như thế này, làm thế nào phóng độc?"

"Người dụng độc chắc chắn vô cùng quen thuộc khí tượng, nhất là với hướng gió, sức gió và khí lưu trên biển càng nắm chắc gần như tuyệt đối, kết hợp một ít độc dược độc tính thấp dung hòa vào sương mù rồi thao túng chúng."

Hàn Vân Tịch dứt lời đôi môi lại cong lên vẻ tự giễu: "Cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ, nhưng ta không làm được như vậy."

"Hướng gió và sức gió...." Long Phi Dạ lẩm nhẩm, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó.

"Ừm, muốn thao túng độc vụ quy mô lớn như vậy nhất định phải cực kỳ quen thuộc với hướng gió và sức gió, nếu không một khi gió biển vừa nổi lên, sương mù sẽ nhanh chóng tan ngay."

Hàn Vân Tịch nghiêm túc giải thích, không phát hiện đáy mắt đầy vẻ phức tạp của Long Phi Dạ.

"Nếu vậy một khi người này sử dụng độc công chẳng phải rất khó phòng bị?" Long Phi Dạ lại hỏi, đối với độc hắn hoàn toàn không biết chút gì.

"Cũng chưa chắc, phóng độc quy mô lớn như này phải kết hợp thiên thời địa lợi. Chắc hẳn người thao túng độc vụ này đã phục ở trên biển rất nhiều ngày rồi. Nếu muốn xuất hiện thêm một trận độc vụ nữa thì cũng không dễ dàng. Chẳng qua, Quân Diệc Tà có một nhân vật như vậy giúp đỡ, sau này chúng ta quả thật không thể khinh xuất." Hàn Vân Tịch nói cặn kẽ.

Không lâu sau, Giao binh theo dõi Quân Diệc Tà đã trở lại.

"Điện hạ, Quân Diệc Tà đã lên bến tàu Bắc Lịch, người cứu hắn là một tiểu nha đầu áo vàng. Truy tới biên cảnh Bắc Lịch thuộc hạ không tiện theo tiếp." Giao binh báo cáo.

"Tiểu nha đầu?" Long Phi Dạ cực kỳ ngoài ý muốn.

"Dáng dấp khoảng mười sáu mười bảy tuổi." Giao binh bổ sung.

"Người dụng độc và cứu Quân Diệc Tà hẳn không phải cùng một người." Hàn Vân Tịch dứt lời, lại do dự tiếp: "Điện hạ, nên rút binh thôi."

Quân Diệt Tà đã về đến Bắc Lịch, tin tức cũng truyền khắp đại lục, bọn họ còn canh ở nơi này có ý nghĩa gì chứ!

Long Phi Dạ rất không cam tâm, hận không thể trực tiếp xua thủy quân đánh thẳng đến Bắc Lịch, chẳng qua bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Xế chiều hôm đó, Long Phi Dạ hạ lệnh cho Bách Lý Duật Tề chuẩn bị lui quân, nhánh thủy quân khổng lồ như này bao vây ở đây hơn ba tháng ròng, công việc cho công tác lui quân vẫn rất nhiều.

Hàn Vân Tịch Tận dụng khoảng thời gian này điều phối dải dược, những thủy binh và cung thủ này nhìn như vô sự nhưng thực chất trong cơ thể vẫn còn lưu lại một ít độc tố.

Mặc du độc tố tàn lưu này sẽ không tái phát, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn muốn trit để thanh trừ. Binh sĩ cùng thủ hạ của Long Phi Dạ nhất định tuyệt đối tráng kiện, không chấp nhận bất kỳ mối nguy hiểm tiềm tàng nào.

Lượng thuốc cho hơn ngàn người, cũng may có hệ thống giải độc bằng không nàng sẽ bận rộn chết mất.

Nàng bận tối mắt cả buổi chiều, cũng cả buổi chiều không thấy Long Phi Dạ, không biết hắn đang làm gì nữa.

Nhưng sau bữa cơm chiều Long Phi Dạ đã xuất hiện, mang tơi một mâm tôm hùm hấp rất lớn.

Hàn Vân Tịch trợn mắt há hốc mồm: "Điện Hạ, chàng đi câu tôm sau?"

Mùa này tôm hùm trong Huyễn Hải hồ trên đảo Ngư Châu đang cuối mùa đánh bắt, muốn câu được cũng không phải chuyện một sớm một chiều, thế nên cơ bản không nhiều người muốn tới câu.

"Giao binh đưa tới một giỏ, vừa vặn cho nàng bồi bổ thân thể."

Long Phi Dạ rất tự nhiên, tùy ý nhập tọa, thấy Hàn Vân Tịch vẫn chưa phản ứng, hắn gõ gõ vị trí bên cạnh tỏ ý nàng ngồi xuống.

"Giao binh không sợ bại lộ à?" Hàn Vân Tịch bất ngờ, hồ Huyễn Hải không đóng băng, Giao binh lặn xuống bắt tôm rất dễ dàng, chẳng qua nhỡ bị người nhìn thấy thì sẽ lớn chuyện.

"Trên đảo không người."

Long Phi Dạ vừa nói vừa gắp một khối tôm hấp đến bốc vỏ, vốn muốn thả vào bát Hàn Vân Tịch, thấy nàng lại muốn lên tiếng liền trực tiếp nhét vào miệng nàng.

Quỷ tham ăn Hàn Vân Tịch vừa ăn được một miếng liền say mê. Lại nói, tôm hùm béo trên Ngư Châu đảo quả danh bất hư truyền, thịt tươi ngọt, nhuận khẩu, tôm hùm bình thường khó có thể so sánh.

Nhưng mà có ăn là được, quản nó từ nơi nào đến làm gì, Hàn Vân Tịch ăn rất nhiệt tình, Long Phi Dạ lại ngồi bên cạnh nhìn đến rất hài lòng.

Số tôm hùm này quả thật không phải hắn câu, là Giao binh bắt về, nhưng, là hắn cho một vài Giao binh canh gác bên bờ hồ, vài Giao binh khác thì lặn xuống hồ bắt tôm cả buổi chiều.

Sau khi Hàn Vân Tịch ăn liền mấy khối, lúc này mới mở miệng hỏi: "Điện hạ, chàng không ăn sao?"

Long Phi Dạ lắc đầu: "Không có tâm trạng."

Hàn Vân Tịch là quỷ tham ăn nhưng Long Phi Dạ không phải, nàng ăn thịt còn Long Phi Dạ ngược lại ăn rất thanh đạm.

Không thể không nói, một kẻ tham ăn gặp một người đối với ăn uống không có yêu cầu gì là một chuyện cực kỳ bi kịch, bởi vì trong sở thích lớn nhất không có tiếng nói chung!

Nhưng một chút cảm giác bi kịch Hàn Vân Tịch cũng không có, vì người không chú trọng việc ăn uống này luôn tìm đến cho nàng rất nhiều thức ăn trọng điểm bồi bổ thân thể.

Biết thói quen của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cũng không nhiều lời, một mình nàng nhanh chóng giải quyết hết số tôm trên mâm.

Nàng vốn nghĩ rằng tôm hùm kích cỡ phần đầu rất lớn, một giỏ cũng chỉ có thể chứa năm sáu con gì đó, ai ngờ được, mấy ngày tiếp theo, bữa ăn của nàng đều toàn tôm hùm và tôm hùm. Ngoại trừ hấp còn có tôm rang muối, tôm nướng mọi, tôm nướng muối ớt, tôm xào cay, tôm nướng bơ tỏi,.... đủ các kiểu món, khẩu vị phong phú.

Tóm lại, ăn đến mức khi bọn họ trở lại Đế đô, đừng nói thấy tôm hùm, cho dù là con tôm bình thường thôi Hàn Vân Tịch đã muốn nôn!

Vạn vạn không nghĩ tới vừa trở lại Tần Vương phủ, Long Phi Dạ còn ra lệnh hỏa phòng hầm tiếp canh gà (mái).

Rốt cuộc là kẻ nào đã nói cho Long Phi Dạ gà mái rất bổ dưỡng với thân thể? Mau ra đây, Vương phi nương nương đảm bảo sẽ không đánh chết ngươi! (đánh còn nửa mạng thôi!!)

Đầu bếp trong hỏa phòng tay phải một con gà, tay trái một con tôm, vẻ mặt mê mang, không biết xuống tay từ đâu, hắn làm đầu bếp nhiều năm như vậy, chưa từng ghe qua tôm hùm có thể hầm gà mái! Hai thứ hầm chung một nồi, không biết sẽ cho ra mùi vị gì nhỉ?


Đầu bếp không biết cho ra mùi vị thế nào, Hàn Vân Tịch lại càng không biết.

Nhưng, trước khi đầu bếp mang canh tới, Sở Tây Phong đột ngột đến báo: "Điện hạ, bên U Các xảy ra chút chuyện, thỉnh điện hạ qua đó một chuyến."

Long Phi Dạ không hỏi nhiều, bảo Hàn Vân Tịch nghỉ ngơi cho tốt rồi vội vã rời đi.

Vừa ra ngoài, Sở Tây Phong liền thấp giọng: "Điện hạ, Dược Quỷ cốc đưa tin tới, đã tìm được Hùng Xuyên, nói là muốn điện hạ đích thân đến đó lấy."

"Nhanh như vậy?" Long Phi Dạ kinh ngạc.

"Tình huosng cụ thể không rõ, bất quá Cổ Thất Sát dẫu thế nào cũng không dám lừa điện hạ." Sở Tây Phong thoáng do dự, lại nói: "Điện hạ, chuyện này Vương phi nương nương bên kia...."

Hàn Vân Tịch từng hỏi chuyện ước hẹn ngày mười lăm, Long Phi Dạ nói Cổ Thất Sát không tìm được dược. Long Phi Dạ hơi do dự, cuối cùng nhàn nhạt nói một chữ: "Đi."

Hai người lên đường cả đêm chạy tới Dược Quỷ cốc, nhưng bọn họ vừa ly khai Đế đô, Cố Thất Thiếu liền xuất hiện ở cửa Tần Vương phủ, lần này, hắn không vượt tường mà là đường hoàng xách một bao đồ to đến gõ cửa.

Nhưng hạ nhân đến mở cửa còn chưa chạy tới, một nhóm Ám vệ đã hiện thân. Tần Vương điện hạ từng giao phó, Cố Thất Thiếu vừa đến Tần Vương phủ liền lập tức đánh gãy chân hắn!

Cố Thất Thiếu quét mắt nhìn một vòng, cười ha hả hỏi: "Đây chính là đạo đãi khách của Tần Vương phủ sao?"

"Ngươi mà cũng là khách? Phi!" Ám vệ không chút khách khí.

Tiếu ý trong mắt Cố Thất Thiếu bổng trở nên ác liệt, bất thình lình một cước đạp tới, lực chân cực mạnh, Ám vệ trụ không nổi bị đạp bay đi.

"Nếu Hàn Vân Tịch không ở chỗ này, Long Phi Dạ có cầu lão tử lão tử cũng sẽ không tới!"

"Càn rỡ!"

Thủ lĩnh Ám vệ tức giận quát, hơn mười Ám vệ phía sau cùng xông lên, mà một hướng khác lại lục tục bay ra hơn mười Ám vệ đem Cố Thất Thiếu bao vây bên trong.

Vài Ám vệ nhất định không phải đối thủ của Cố Thất Thiếu, nhưng một nhóm đông Ám vệ thì lại khác, mỗi người một cước chắc chắn có thể đạp hắn vài đá chứ?!

Rất nhanh, Cố Thất Thiếu đã bị hơn ba mươi tên Ám vệ vây khốn, một mảnh đao thương quyền cước.

Không nghĩ tới mới một lúc thanh âm của Hàn Vân Tịch đã truyền tới: "Tất cả dừng tay!"

Ở chỗ sâu nhất trong Phù Dung viện Tần Vương phủ, ngoài cửa cho dù có động tĩnh lớn hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng tới nơi này. Hàn Vân Tịch vừa cự tuyệt canh tôm hùm hầm gà mái hỏa phòng đưa tới, trốn trong phòng Bách Lý Minh Hương chuẩn bị làm thí nghiệm với số tàn tro lưu lại sau vụ bạo nổ kia. Nhưng chưa bắt đầu thì Từ Đông Lâm đã chạy tới báo tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net