Chương 443: ƯỚT HẾT CẢ RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ nổ Hàn Vân Tịch từng bảo người mang than củi cho người chuyên nghiệp kiểm tra, đáng tiếc kiểm tra không ra chất gây nổ, cho nên sự tình hỏa lò phát nổ vẫn kéo dài cho đến nay.

Giờ đã nghiệm được chất gây nổ bên trong cặn tro, mọi chuyện liền đơn giản.

Người làm hay ngoài ý muốn rất nhanh sẽ được công bố!

Hàn Vân Tịch và Bách Lý Minh Hương rời khỏi thư phòng, không kinh động Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc, hai người lặng lẽ ra khỏi Vân Nhàn các đến phòng kho.

Trừ tàn tro lưu lại hôm bạo nổ ở trong tay Hàn Vân Tịch, than củi chưa đốt hết hôm phát nổ và than củi chưa dùng của Vân Nhàn các đều cất chứa trong phòng kho chứa than trong phủ.

"Vương phi nương nương, bây giờ chúng ta phải đem than củi kia đốt thành tro tàn rồi mới tiến hành nhiễm độc sao?" Bách Lý Minh Hương hỏi.

"Số than kia Từ Đông Lâm đã thử qua một lần, không phát nổ." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.

Bách Lý Minh Hương kinh hãi: "Chỉ có than củi chúng ta dùng buổi sáng hôm đó là bạo nổ, rõ ràng có người động tay!"

"Cũng không nhất định. Tìm đại sư chuyên nghiệp phân tích, người đó nói có một số chất gây nổ lúc đốt rất đặc thù, có lúc vừa bén lửa liền nổ, có lúc có đốt thế nào cũng chẳng thấy gì. Có khả năng có người động tay than trong hỏa lò sáng đó, cũng có thể chỉ là trùng hợp. Dựa trên thành phần than củi trong lò hôm đó, nhiệt độ môi trường vừa khớp, cho nên nó phát nổ."

Mặc dù Hàn Vân Tịch không biết nguyên lý của sự nổ, nhưng, nàng thời điểm nàng chế độc, phân lượng - nhiệt độ - lượng nước - thậm chí là nhiệt độ nước cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của độc tính, cho nên nàng có thể hiểu được phân tích của vị đại sư kia.

Ví như, có một vài loại độc bởi vì điều kiện khí hậu mà dẫn ra, rất có thể sẽ có người lợi dụng điểm này mà hạ độc, tựa như trận độc vụ Ngư Châu đảo kia; cũng có thể trong không khí tôn tại độc tố nhưng không phát độc, thế nhưng khi vừa gặp khí hậu đặc thù liền dẫn ra độc tố.

Thế nên, muốn biết vụ nổ kia là do người làm hay chỉ là ngoài ý muốn, cần phải tìm đầy đủ chứng cớ.

Mà chứng cớ này chính là chất gây nổ nàng đã nghiệm ra!

Bây giờ chỉ cần đem than củi chưa đốt hết hôm đó cùng than chưa dùng của Vân Nhàn các và cả than trong phủ đồng loạt đốt thành tro, sau đó nhiễm độc nghiệm chứng.

Nếu nghiệm ra tất cả đều có chất có thể gây nổ, điều này nói lên chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, hay ít nhất, người trong Vân Nhàn các không có hiềm nghi.

Nhưng, nếu kiểm tra qua lại không có thứ gì, vậy thì đã hoàn toàn chứng minh, bạo nổ là có kẻ giở trò bên trong!

Hàn Vân Tịch vốn là người cẩn thận, đối với chuyện người bên cạnh có  hiềm nghi, nàng càng cẩn trọng hơn. Nàng một mực không muốn suy nghĩ nhiều, hy vọng mình có thể tìm được đầy đủ chứng cứ, chứng minh tất cả chỉ là ngoài ý muốn, mọi người xung quanh đều trung thành.

Thấy Bách Lý Minh Hương im lặng, Hàn Vân Tịch lên tiếng hỏi: "Cô nghĩ sao?"

Bách Lý Minh Hương thoáng cau mày rồi cười: "Minh Hương rõ rồi! Vẫn là nương nương suy nghĩ chu toàn."

"Đạo lý dụng độc cũng như thế, phải cân nhắc mọi phương diện, hạ độc không hề đơn giản."

Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói, Bách Lý Minh Hương yên lặng ghi nhớ.

Hai người vừa nói vừa đi hướng phòng kho, nhưng không ngờ Từ Đông Lâm đột nhiên chạy tới, hắn thở hồng hộc: "Vương phi nương nương, việt lớn không hay!"

"Từ từ nói, ngươi gấp cái gì?" Hàn Vân Tịch không vui khiển trách.

Từ Đông Lâm vẫn rất hấp tấp: "Nương nương, than củi của chúng ta toàn bộ ướt hết rồi!"

"Cái gì?" Hàn Vân Tịch cũng không trầm tĩnh nổi.

"Mấy hôm trước trời có mưa, phòng kho bị dột, đến hôm nay mới phát hiện. Đồ đạc trong kho đa số đều bị ướt." Từ Đông Lâm nói rõ nguyên nhân.

"Qua đó xem một chút!"

Hàn Vân Tịch thầm ngưng trọng, sự việc xảy ra quá đúng dịp rồi, trong phủ Tần Vương, ngay cả miếng ngói lợp nhà xí cũng bằng lưu ly (nói qá 😒), giông tố cũng không dễ rung chuyển, vững chắc chưa từng biến hóa, sao có thể bị mưa dột ngớ ngẩn, hơn nữa lại trùng hợp đến mức chỉ phát sinh sự cố ở phòng kho.

Lúc Hàn Vân Tịch chạy tới phòng kho, Ám vệ đã gọi công tượng đến kiểm tra nóc phòng kho.

"Như thế nào?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi

"Bẩm Vương phi nương nương, xem tình trạng là có người cố tình làm." Công tượng nghiêm túc bẩm báo.

Lòng Hàn Vân Tịch lại trầm xuống mấy phần: "Vì sao nói như vậy?"

"Mưa dột là vì mảnh ngói trên nóc bị xê dịch, diện tích dịch chuyển khá lớn, xem tình huống xê dịch, là có người từ bên trong lấy đi vật kết dính giữa những tấm ngói, không phải bởi ngói nhà bị giẫm đạp mà lơi lỏng." Công tượng đúng sự phân tích.

Vừa nghe như thế, mọi người đều kinh hãi!

Rõ ràng là có người cố ý lợi dụng cơn mưa phá hỏng than củi!

"Người này hành sự cẩn trọng, lẻn vào bên trong lại không trực tiếp phá hỏng than củi mà mượn mấy ngày trời mưa to gần đây để dựng nên hiện trường giả. Tâm tư cũng thật sâu." Bách Lý Minh Hương lên tiếng.
(giấu đầu hở đuôi! Thông minh ngược lại bị thông minh hại!)

Việc phát triển thế này còn cần làm thí nghiệm nhiễm độc làm gì?

Trận bạo nổ kia không phải ngoài ý muốn, là có người cố tình gây ra. Phá hỏng than củi, chính là muốn tiêu hủy chứng cứ!

Không nghĩ tới tên hung thủ này không chỉ có thể gây án trong Vân Nhàn các mà ngay cả phòng kho trong phủ cũng có thể ra tay.

"Mấy hôm nay có những ai đến phòng kho?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.

Phòng kho không thể so sánh với những nơi khác, trừ hạ nhân trông coi bên ngoài, người không phận sự ra vào đều cần ghi danh.

Từ Đông Lâm nhanh chóng trình len danh sách, Hàn Vân Tịch lật xem ghi chép những ngày gần đây, không thấy tên Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc, trừ Lạc quản gia và hai tên hạ nhân thì không còn ai khác.

Dưới tình huống bình thường Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc quả thật sẽ không tới phòng kho. Chẳng lẽ đối tượng tình nghi không phải hai người bọn họ? Hay hoặc là hung thủ không chỉ có một?

Tần Vương phủ an toàn nhất thế nhưng vẫn có nội gián lẫn vào!

Hàn Vân Tịch khẽ vuốt những khối than ướt kia, đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc bén: "Đừng tưởng rằng làm ướt thì Bản vương phi không có biện pháp kiểm tra ra chứng cứ!"

Nàng lạnh lùng hạ lệnh: "Chuyện này tạm bảo mật. Bất kể nội gián là một người hay hai người, Bản vương phi cũng tuyệt không buông tha!"

Mấy ngày sau đó Hàn Vân Tịch đều ở trong thư phòng tìm độc dược, là loại có thể phản ứng với chất gây nổ trong điều kiện độ ẩm nhất định.

Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc chưa từng tới phòng kho, mà những người khác lại chưa từng ghé vào Vân Nhàn Các.

Nếu ở phòng kho nàng tìm ra chất gây nổ trong đám than củi ướt này, nói lên bản thân than củi khi vừa đưa vào Vân Nhàn các đã có chất gây nỏ, Triệu ma ma và Tôi Tiểu Ngọc không dính dáng.

Ngược lại, nếu nàng ở nơi này không nghiệm ra chất gây nổ trong than ướt, như vậy, người khả nghi không chỉ có Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc, mà còn cả người của phòng kho.

Trong Tần Vương phủ tất cả đều bình thường, Hàn Vân Nhàn đã sớm ra sức thanh minh vụ nổ kia là ngoài ý muốn, phần lớn hạ nhân đều tin tưởng không nghi ngờ, chuện qua rồi, mọi người cũng chẳng nhắc lại.

Bên dưới vẻ ngoài nhìn như phẳng lặng, chứng cứ và đối tượng khả nghi đã có, Hàn Vân Tịch cùng Bách Lý Minh Hương đều tập trung tìm độc, cùng lúc đó có một người vô cùng khẩn trương.

Người này không phải ai khác, chính là Tô Tiểu Ngọc!

Nàng rất rõ Tần Vương phủ khoảng thời gian này bình tĩnh như vậy cũng không có nghĩa vụ án kia đã qua đi. Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ càng yên lặng, nàng càng khẩn trương.

Nếu vẫn không trốn được, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị tóm.

Nàng biết rõ mình đã bị liệt vào một trong các đối tượng hiềm nghi, đã trốn không thoát, vậy thì vò mể cũng chẵng ngại thêm sứt, tranh thủ trước khi bị tóm xem lưng của Hàn Vân Tịch.

Chỉ tiếc nàng vẫn không có cơ hội, lúc trong phủ Long Phi Dạ luôn cùng Hàn Vân Tịch ở chung một chỗ, nàng không dám động thủ; lúc Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ ra ngoài, nàng càng không có cơ hội

Nàng không quản Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch làm thế nào để tra vụ nổ kia, nàng tiên hạ thủ vi cường hủy đi than củi, ít nhất có thể xóa bớt một đầu mối của bọn họ, tranh thủ chút thời gian cho mình, hơn nữa, không chứng không cớ, cho dù bọn họ hoài nghi nàng , nàng cũng có thể giả bộ đáng thương, quyết phủ nhận.

Tới buổi trưa, lúc người của hỏa phòng đưa tới bữa trưa Tô Tiểu Ngọc vẫn như ngày thường chăm chỉ theo triệu ma ma đi nhận thức ăn. 

Nàng từ dưới lồng cơm lấy ra một mảnh giấy nhỏ, bên trong viết một hàng chữ: "Phòng kho mưa dột bị phát hiện."

Nhìn xong, Tô Tiểu Ngọc càng sợ hãi hơn.

Phòng kho bị phát hiện, Hàn Vân Tịch lại vẫn bất động thanh sắt, rất rõ ràng hết thảy đều tiến hành trong âm thầm. 

Hàn Vân Tịch rốt cuộc đã tra tới bước kia?

Bước chân vẫn đi vào nhà nhưng đầu óc hoàn toàn không tập trung.

"Để ta xem chút, trưa nay có món ngon gì." Giọng nói của Triệu ma ma đột nhiên vang lên.

Đối với vụ nổ kia, Triệu ma ma cũng hoài nghi, chẳng qua sau đó Vương Phi nương nương đã giải thích đó chỉ là ngoài ý muốn, bà liền yên tâm.

Đáy mắt Tô Tiểu Ngọc lóe lên tia phức tạp, nàng tự nhủ, bất luận thế nào cũng phải hành động nhanh lên, nếu không sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nữa.

Thấy Triệu ma ma đi tới, nàng liền vội cười nói: "Mấy hôm nay nương nương cùng Minh Hương tỷ tỷ ở mãi trong thư phòng làm gì vậy?"

"Nghiên cứu độc dược chứ làm gì, ngươi mang thức ăn để ở phòng ăn là được, đừng đi quấy rầy." Triệu ma ma nhắc nhở.

"Con nghĩ nên bưng vào thôi, để bên ngoài lạnh mất." Vẻ mặt Tô Tiểu Ngọc rất thành thật.

"Tìm mắng à!"

Triệu ma ma cũng muốn Vương phi nương nương đừng mệt mỏi như vậy, ăn uống đúng giờ, nhưng mà bà từng bị khiển trách mấy lần rồi.

"Không sao, chỉ cần nương nương ăn cơm đúng giờ, bị mắng mấy câu Ngọc Nhi cũng chịu!"

Tô Tiểu Ngọc quay đi định gõ cửa, Triệu ma ma cũng không ngăn cản, cười nói: "Sẽ không mở."

Ai ngờ Tô Tiểu Ngọc gõ cửa thư phòng nhưng lại rề rà chưa lên tiếng.

Giọng nói của Bách Lý Minh Hương rất nhanh truyền ra: "Ai thế?"

Tô Tiểu Ngọc nhìn Triệu ma ma cười hắc hắc, vẫn không lên tiếng.

"Nha đầu chết tiệt này, lá gan càng ngày càng lớn!" Triệu ma ma lẩm bẩm, nhưng vẫn không ngăn lại.

Chiêu này của Tô Tiểu Ngọc quả nhiên rất hữu hiệu, rất nhanh Bách Lý Minh Hương đã mở cửa, vừa thấy Tô Tiểu Ngọc nàng liền chất vấn: "Vì sao không lên tiếng?"

"Đưa thức ăn cho nương nương, nếu lên tiếng, tỷ tỷ và nương nương sẽ mở cửa sao?" Tô Tiểu Ngọc hỏi ngược lại.

Bách Lý Minh Hương vốn đối với kẻ hiềm nghi Tô Tiểu Ngọc có ngăn cách, lại không thích tự quyết định thay người khác, nhưng nàng không thể hiện sự bất mãn, chỉ nhàn nhạt nói: "Nương nương đang bận, đặt thức ăn ở phòng ăn trước đi."

Tô Tiểu Ngọc bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Triệu ma ma.

Triệu ma ma một lòng muốn Vương phi nương nương an dưỡng thân thể, tất nhiên đứng về phía Tô Tiểu Ngọc.

Bà liền nhanh chóng tiến lên nói giúp: "Minh Hương, nếu giờ này không dùng thiện, dạ dày của nương nương sẽ không chịu nổi, đến lúc điện hạ trách tội xuống, tất cả mọi người đều khổ."

Triệu ma ma mời danh nghĩa của Tần Vương điện hạ ra, Bách Lý Minh Hương trăm triệu không dám cự tuyệt. Gần đây Tần Vương điện hạ một mực bồi bổ thân thể cho Vương phi nương nương, trên dưới Vương phủ đều biết.

Bách Lý Minh Hương che giấu tình cảm phức tạp trong nội tâm, nhàn nhạt nói: "Được, ta sẽ mang vào."

Không nghĩ tới, Tô Tiểu Ngọc lại không chút dấu vết lách qua người Bách Lý Minh Hương, xách lồng cơm luồn vào phòng.

Cơ hội của Tô Tiểu Ngọc...đã tới rồi!

__________________________________________________
Lồng cơm trong truyện là kiểu này nhưng chắc bằng gỗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net