Chương 444: RỐT CUỘC CÓ HAY KHÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tiểu Ngọc trước giờ thích chạy loạn, thấy vậy , Triệu ma ma cũng không để ý lắm.

Bà cười ha hả khoát tay Bách Lý Minh Hương: "Minh Hương, theo lão cùng đi dùng bữa đi, đừng để đói."

Bách Lý Minh Hương rất sốt ruột, Vương phi nương nương đang ở bên trong điều chế độc, căn bản không phát hiện động tĩnh bên ngoài, hơn nữa nương nương rất chuyên chú, cũng sẽ không chú ý đến động tĩnh quanh mình.

Để đối tượng tình nghi Tô Tiểu Ngọc vào, vạn nhất nhìn thấy than ướt trên bàn sẽ không tốt.

Không để ý đến Triệu ma ma, Bách Lý Minh Hương bất thình lình tránh tay bà, xoay người đuổi theo vào phòng, vừa đuổi vừa hô to: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đừng quấy rầy nương nương, nương nương đang bận chuyện quan trọng đó!"

Lớn tiếng thế này chắc có thể nhắc nhở Vương phi nương nương chứ.

Nhưng sự thật chứng minh, Bách Lý Minh Hương đánh giá Tô Tiểu Ngọc quá thấp, rất nhanh, bên trong đã vang lên một tiếng 'ầm' thật lớn!

Bách Lý Minh Hương sợ ngây người, xông thẳng vào, Triệu ma ma cũng gấp gáp lao vào theo, chỉ thấy mảnh vỡ của bát canh đầy trên đất, còn Tô Tiểu Ngọc đang liều mạng hắt nước lạnh lên người Vương phi nương nương.

"Canh nóng, a a... Nhanh mang nước lạnh tới, nước ở đây không đủ!" (lời of TTN nhé)

"A híc...con không phải cố ý, híc híc..."

Tô Tiểu Ngọc khóc thảm, vừa khóc vừa lấy nước lạnh dội vào lưng Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch nhíu chặt mày, lưng bỏng rát đau đớn, hết thảy phát sinh quá đột ngột, tựa như đang nằm mơ!

Nàng đang cực kỳ chuyên chú phối độc, chỉ chút nữa sẽ hoàn thành lại bị thanh âm của Bách Lý Minh Hương thức tỉnh, nàng biết Tô Tiểu Ngọc đi vào, nhưng, không ngờ lại nhanh như vậy.

Vừa định xoay người xem xem là thế nào, Tô Tiểu Ngọc bất ngờ mang theo canh nóng đâm tới, toàn bộ bát canh nóng rẩy đều xối vào lưng nàng, đau rát!

Tô Tiểu Ngọc dụng khinh công, lặng yên vô thanh đến gần, Hàn Vân Tịch tất nhiên không thể phát hiện, nàng (TTN) lần này bất chấp mọi giá. Mặc kệ sau đó Hàn Vân Tịch hoài nghi nàng thế nào, sẽ xử trí nàng ra sao, nàng không quản nữa, nàng sẽ khiến Hàn Vân Tịch phải thoát y ngay bây giờ! Phải thấy tấm lưng của Hàn Vân Tịch!

Triệu ma ma bị dọa chết điếng, ý niệm đầu tiên trong đầu không phải nhanh cứu người, mà là làm như thế nào giao phó với Tần Vương điện hạ!

"Triệu ma ma, đi lấy nước, nhanh!" Hàn Vân Tịch kêu lớn, nàng thấy lưng mình bỏng rát, không dám cử động, rất sợ y phục cọ xát vào vết thương sẽ phiền toái càng lớn hơn.

Triệu ma ma vậy mới tỉnh hồn, vội vàng xông ra cửa hô hoán nước lạnh đến, Bách Lý Minh Hương lại không hoảng loạn, nàng tiến lên đoạt gáo nước trong tay Tô Tiểu Ngọc giúp Hàn Vân Tịch hạ nhiệt, nổi giận quát: "Nha đầu thối, ngươi gây ra đại họa có biết không! Vụng về còn không tránh sang một bên!"

Trời biết ranh con này có cố ý hay không! Nó hiềm nghi quá lớn! Không thể nào là trùng hợp đụng vào Vương phi nương nương.

Tô Tiểu Ngọc muốn kêu oan, lại thấy Hàn Vân Tịch đã bắt đầu cởi áo, nàng liền im miệng, đi sang quỳ một bên.

Hàn Vân Tịch rất rõ ràng vết bỏng sau lưng cần phải khẩn cấp xử lý, nếu không thương thế sẽ nghiêm trọng hơn cả Bách Lý Minh Hương.

Nàng tạm thời không rảnh truy cứu trách nhiệm của Tô Tiểu Ngọc, nhân khi nước lạnh xối xuống lưng hạ nhiệt, quần áo đều thấm nước liền vội vã cởi ra, phải nhanh chóng cách ly quần áo và vết thương, tránh cho chúng dính vào nhau, đỡ cho da thịt phải chịu khổ.

Nàng chỉ mặc đáy y cùng váy dài bên ngoài, váy ngoài còn dễ cởi, nàng cố chịu đau tự cởi, nhưng đáy y lại có nhiều mảng dính lên vết bỏng.

"Vương phi nương nương, để ta!"

Bách Lý Minh Hương một tay xối nước, một tay cẩn thận từng chút một giúp Hàn Vân Tịch cởi y phục ra, rất nhanh, Triệu Ma ma cũng tới giúp đỡ.

Đáy y đã kéo tới đầu vai, dè dặt cẩn trọng gỡ từng mảng dính ra, cần không ngừng xối nước hạ nhiệt và tránh bong da tróc thịt.

Hàn Vân Tịch ngồi im không nhúc nhích, Bách Lý Minh Hương và Triệu ma ma khẩn trương đến mức hô hấp cũng không dám dùng sức, cẩn cẩn dực dực cởi từng chút một tránh đụng đến chỗ da thịt loét.

Triệu ma ma ở trong cung đã thấy tình cảnh thế này nhiều lần, hẳn phải rất ổn định, nhưng, vào giờ phút này tay bà lại rung rẩy hơn bất kỳ ai, không vì gì khác, chỉ vì người bị thương là Tần Vương phi! Mặc dù bà nói với mình không được, nhưng, bà vẫn không kiềm được mà nghĩ, Tần Vương điện hạ một khi biết chuyện, nên làm thế nào? Điện hạ một khi trở về, phải làm sao?

"Triệu ma ma, bà tỉnh táo lại!" Bách Lý Minh Hương không nhìn nổi nữa.

"Điện hạ trở lại biết chuyện sẽ giận dữ! Chúng ta đều phải chết!" Triệu ma ma run sợ nói.
(chỉ với suy nghĩ này of Triệu mama, Ách hoàn toàn ăn 💯)

Tay Bách Lý Minh Hương hơi cứng lại, nhưng vẫn trầm tĩnh nói: "Cho dù phải chết, trước tiên cũng phải cấp cứu cho nương nương!"

Câu nói này, Hàn Vân Tịch nghe vào trong tai, nhớ kỹ trong lòng.

"Đáng chết ắt sẽ chết! Không đáng chết, Bản vương phi nhất định giữ được!" Hàn Vân Tịch lạnh lẽo nói.

Triệu ma ma bấy giờ mới trấn tĩnh lại một chút, lòng Tô Tiểu Ngọc rơi lộp bộp, nàng vốn đã chuẩn bị tốt án tử, nhưng nghe lời này, vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

Chẳng qua, rất nhanh thì nàng đã xem nhẹ, muốn xử tử nàng cần phải có chứng cứ! Triệu ma ma sợ đến như vậy, sự khả nghi của bà ta sẽ tăng lên phải không?

Lúc này, đáy y đã cởi xuống một nửa, Tô Tiểu Ngọc quỳ một bên mở to mắt nhìn, chờ đợi.

Theo y phục dần thoát ra, nàng cũng khẩn trương dần theo!

Trà trộn vào Tần Vương phủ lâu như vậy, nàng luôn cho rằng mình có rất nhiều biện pháp tốt để hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo lưu tại Tần Vương phủ cung cấp tình báo, đáng tiếc, thử nhiều cách đều thất bại, cuối cùng chỉ có thể dùng cách ngu xuẩn nhất thế này.

Hàn Vân Tịch rốt cuộc có phải người chủ tử muốn tìm hay không? Sau thắt lưng nàng ta rốt cuộc có phượng vũ thai ký hay không, sự thật ngay lập tức sẽ được công bố!

Tô Tiểu Ngọc nghĩ, chỉ cần nàng tìm được đáp án, nghĩ cách đưa tin tức ra, cho dù cuối cùng có chết ở trong Tần Vương phủ cũng đáng giá, coi như báo đáp ân nuôi dưỡng của chủ tử.

Y phục đã tuột xuống đến hông, trên lưng Hàn Vân Tịch chỉ còn lại sợi đai yếm tinh tế, lưng ngọc rất đẹp, trơn bóng nhẵn mịn, chỉ tiếc bị bỏng loét hai mảng lớn, một mảng dưới vai, một mảng ở ngay giữa lưng.

Bỏng rát đau đớn không ngôn ngữ nào diễn tả được, Hàn Vân Tịch nhíu chặt chân mày không kêu rên một tiếng, chẳng qua khi y phục thuận lợi cởi khỏi vết thương, nàng âm thầm thở phào một cái, sai bảo: "Minh Hương, đem túi y tế lại đây, bên trong có thuốc."

Bách Lý Minh Hương đi lấy, Triệu ma ma tiếp tục giúp Hàn Vân Tịch cởi nốt đáy y.

Tô Tiểu Ngọc bất giác nín thở, nhìn chằm chằm thắt lưng sắp lộ ra của Hàn Vân Tịch, chợ đợi câu trả lời.

Rốt cuộc, đáy y hoàn toàn cởi ra, Triệu ma ma mang y phục để ở một bên.

Tô Tiểu Ngọc trợn to mắt nhìn, lại....nhìn thấy thắt lưng Hàn Vân Tịch chẳng có gì cả!

Chủ tử hoài nghi đến Hàn Vân Tịch, còn phí hết tâm tư để nàng tiến vào Tần Vương phủ, chắc chắn có đầy đủ lý do để hoài nghi Hàn Vân Tịch.

Nào ngờ, lại chẳng có gì cả!

Không thể nào!

Bỏ ra cái giá lớn như vậy, Tô Tiểu Ngọc không khỏi có chút hụt hẫng, chẳng qua, có lẽ vì Triệu ma ma đi tới đi lui trước người Hàn Vân Tịch nên nàng nhìn không rõ. Lại cố nhìn thêm mấy lần, vẫn không có gì hết.

Thật sự không có sao?

Tô Tiểu Ngọc đang định đến gần quan sát, không ngờ ngay lúc đó, Tiểu Đông đột ngột từ đâu nhảy ra, giẫm trên đầu nàng!

Tiểu Đông đi chơi bên ngoài trở về, vừa vào nhà nhìn thấy tình cảnh này liền sững sờ, lại nhìn thấy Tô Tiểu Ngọc quỳ đó, nó lập tức biết Vân Tịch mama bị Tô Tiểu Ngọc hại.

Nha đầu thối đáng chết này!

Tiểu Đông vừa đáp lên đầu Tô Tiểu Ngọc liền dùng sức giẫm đạp, cào cấu, thậm chí còn cắn, tóc tai Tô Tiểu Ngọc thoáng chốc đã rối bù, rất nhiều chỗ bị bứt trọc, da đầu bị cắn nát.

Tô Tiểu Ngọc kinh hoảng: "Vương phi nương nương cứu mạng! Cứu mạng, a.. Ngọc Nhi không phải cố ý! Oa oa...."

"Vương phi nương nương, Ngọc Nhi van cầu người, tha cho muội đi.... Cứu mạng..a...oa oa......"

Không thể không thừa nhận, kỹ thuật diễn xuất của Tô Tiểu Ngọc vô cùng tuyệt, khả năng khóc lóc cũng là hạng nhất, nàng khóc nước mắt đầm đìa lại vẫn không đuổi Tiểu Đông đi, nàng đáng thương co người ngã dưới sàn, khóc rất thê lương.

Hàn Vân Tịch nhìn qua, trong lòng không muốn nghi ngờ nhất chính là Tô Tiểu Ngọc, đứa trẻ này mới chỉ hơn bảy tuổi!

Nhưng bây giờ, nó là kẻ hiềm nghi lớn nhất!

Hôm nay làm bỏng nàng quá mức kỳ quặc!

"Nương nương mau cứu muội! Vương phi nương nương......"

"Oa oa..muội không phải cố ý, muội thật sự không cố ý!"

...

Tô Tiểu Ngọc co ro trên sàn, lớn tiếng gào khóc, chật vật lăn lộn, Tiểu Đông chính là không buông tha nàng, một vuốt vung lên kéo theo một nhúm tóc lớn.

Triệu ma ma không biết lò lửa bạo nổ không phải ngoài ý muốn, bà cũng không đem hai chuyện này liên hệ với nhau, nhìn thấy đứa trẻ bị giày vò thành như vậy, rốt cuộc không đành lòng: "Vương phi nương nương..."

Bà muốn mở miệng cầu tình, nhưng nghĩ đến chính mình còn khó bảo toàn, vậy nên cũng không biết phải cầu xin như thế nào.

"Tiểu Đông, xem chừng nó (TTN) là được, ta sẽ tự xử lý!"

Hàn Vân Tịch cuối cùng vẫn mở miệng, cho dù đã đến nước này, trong lòng nàng vẫn ôm một chút hy vọng, hy vọng đứa trẻ nàng có lòng tốt mang về chỉ là một 'đứa trẻ'.

Tiểu Đông lập tức dừng tay, ngồi xổm trên đầu Tô Tiểu Ngọc, chờ! Tô Tiểu Ngọc một chút lộn xộn cũng không dám chứ đừng nói tới đi xem lưng Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch nằm xuống sập ấm, vừa nằm xuống, Triệu ma ma liền vội kéo chăn đắp đến eo nàng, cũng đã giày vò thành như vậy, không thể lại cảm lạnh.

Bách Lý Minh Hương khẩn cấp xử lý vết bỏng, bôi thuốc, lúc trước nàng từng được Vương phi nương nương 'phục vụ', cũng học được từ đó không ít, nay là lần đầu tiên tự tay làm.

Tô Tiểu Ngọc tê liệt ngồi trên sàn, trong lòng đã thừa nhận thắt lưng Hàn Vân Tịch không có phượng vũ thai ký.

Bách Lý Minh Hương cực kỳ chuyên chú, Hàn Vân Tịch trầm mặc im lặng, Triệu ma ma vô tình liếc thấy vài đĩa than đặt trên thư án, chợt minh bạch tất thảy, bà cũng im lặng.

Vân Nhàn các vốn là nơi thỏa mái nhàn tản nhất Tần Vương phủ, mà bây giờ, một bầu không khí ngột ngạt quỷ dị và nặng nề khiến Triệu ma ma cảm thấy hít thở không thông.

Rất nhanh, Bách Lý Minh Hương đã xử lý và băng kỹ vết thương, không cần sự hỗ trợ của Triệu ma ma, lúc này Triệu ma ma mới nhìn về phía Tô Tiểu Ngọc, thân thể nhỏ bé chật vật thê thảm, đôi mắt già nua của bà hoàn toàn ảm đạm xuống.

"Vương phi nương nương, hai mảng vết bỏng nặng đã xử lý xong, còn vài chỗ bị đỏ, mặc dù không đáng ngại nhưng vẫn nên bôi thuốc nhé?" Bách Lý Minh Hương nghiêm túc hỏi.

"Ừm." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt đáp.

Bách Lý Minh Hương bôi thuốc lên những chỗ đỏ trên lưng, lại thận trọng kiểm tra, một đường từ bả vai đi xuống, thấy thắt lưng dường như cũng hơi đỏ, nàng liền cẩn thận vén chăn xem xét.

Nhưng không nghĩ tới, tấm chăn mỏng vừa vén lên, nàng lập tức hít vào ngụm khí lạnh!

Trời ơi, tại sao có thể như thế?
____________________________
Từ chương sau sẽ dần rất kịch tính, truyện cũng thường xuyên phát kẹo cho con dân chúng ta!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net