Chương 448. GIẤU TÀI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy ánh mắt Cổ Thất Sát đầy vẻ châm chọc, Long Phi Dạ ngược lại rất bình tĩnh, nhưng Sở Tây Phong thì rất gai mắt.

Hắn nổi giận: "Cổ Thất Sát, người thắng làm vua, thu bản mặt chướng mắt của ngươi lại đi!"

Lúc trước Tần vương điện hạ đến cầu dược, cũng là tiên lễ hậu binh, là tên này không biết điều cố ý gây khó dễ, nếu không điện hạ cũng sẽ không xuất thủ thương hại người, trực tiếp lợi dụng điểm yếu uy hiếp.

"Người thắng làm vua? Ta thấy là uy hiếp thì có ấy." Cổ Thất Sát cười càng không tiết chế, "Tần vương điện hạ mạnh hơn tại hạ cơ mà."

Sở Tây Phong nghe không lọt tai, phản bác: "Biết rõ mình yếu thì tốt, không cần nói toẹt ra thế đâu!"

"Ý ngươi là Tần vương điện hạ lấy mạnh hiếp yếu rồi?" Cổ Thất Sát cười phá lên.

"Đúng là lấy mạnh hiếp yếu thì thế nào!"

Sở Tây Phong rất muốn cùng hắn đấu võ mồm một trận, nhưng Cổ Thất Sát luôn cười âm dương quái khí, từ đầu tới chân đều là bộ dáng tức chết người không đền mạng.

Long Phi Dạ đều thấy cả, dáng vẻ ba hoa múa mép này khiến hắn mơ hồ cảm thấy khá quen mắt, dường như miệng lưỡi trơn tru này hắn đã từng gặp qua ở đâu đó.

Nhưng, lúc này hắn cũng không nghĩ sâu, bởi vì hắn còn có một việc muốn làm.

"Cổ Thất Sát, bản vương sao có thể xác định Hùng xuyên này là thật?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Đừng nói Cổ Thất Sát, ngay cả Sở Tây Phong cũng cực kỳ bất ngờ, bọn họ vẫn cho rằng Long Phi Dạ có đại sự gì cơ! Ai biết lại hỏi Hùng xuyên là thật hay giả.

"Vừa rồi không phải ngươi đã kiểm tra rồi sao, thế nào, vật vào tay rồi mới hỏi thật giả sao?" Cổ Thất Sát không vui.

Mặc dù Sở Tây Phong im lặng, nhưng hắn cũng không hiểu a, trước khi Tần vương điện hạ tới đã trao đổi thư từ với Vương lão Dược thành ít nhất cũng mười lần, tìm hiểu cặn kẽ về đặc tính cũng như dược tính của Hùng xuyên, di thiên Hồng liên và Xà quả, cùng với các phương pháp phối chế thuốc giải Mi độc.

Mỗi một mục thông tin đều dài mười trang giấy, Sở Tây Phong đã từng thấy vài phong, quả thật không hiểu điện hạ vì sao phải đào sâu chuyện thật giả như vậy, bắt tay vào chế biến không phải trực tiếp hơn sao?

Cho dù không giao cho vương phi nương nương xuất thủ, nhưng, Dược lão đã nói, toa thuốc trong tay, chỉ cần dược là thật, tùy tiện tìm một dược sư liền có thể phối chế ra.

Sở Tây Phong nghĩ, điện hạ biết nhiều như vậy, sao có thể không giám định được thật giả chứ!

Còn nữa, hòa thượng chạy nhưng miếu vẫn còn đó, trừ phi Cổ Thất Sát không muốn Dược Quỷ cốc nữa mới chưa tới một năm đã mang đồ giả quay về lừa bọn họ.

"Bản vương không hiểu những thứ này, làm sao có thể phân biệt thật giả?" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Sở Tây Phong mới nhận thấy kỳ quặc, chẳng qua, hắn không biết Tần vương điện hạ nói vậy có dụng ý gì, chỉ có thể ngậm miệng im lặng.

Hùng Xuyên Cổ Thất Sát đưa dĩ nhiên là thật, thế mà lại bị nghi ngờ, hắn nổi cáu: "Hùng xuyên chính là cái này, nếu ngươi không tin, đi tìm cao nhân khác đi!"

Lúc này, khóe môi Long Phi Dạ dâng lên vẻ châm chọc: "Nếu như, bản vương không tin thì sao?"

Khóe miệng Sở Tây Phong co quắp, không nghĩ tới Tần vương điện hạ cũng sẽ ngang ngược như vậy, điện hạ rốt cuộc muốn làm gì chứ?

Long Phi Dạ hỏi như vậy, Cổ Thất Sát quả thật không thể làm gì, ai bảo hắn đánh không lại người ta đây?

Đáy mắt Cổ Thất Sát xẹt qua vệt tinh mang, hắn nhẫn!

"Tần vương điện hạ, dứt khoát một chút, ngươi rốt cuộc còn có chuyện gì?"

"Trong tay bản vương có Xà qyả, di thiên Hồng liên cũng là thật. Xà quả, di thiên Hồng liên và Hùng xuyên hợp lại có thể phối chế thành một loại thuốc giải, ngươi biết chứ?" Long Phi Dạ hỏi.

"Giải dược Mi độc, thế nào, người của Tần vương điện hạ có người trúng phải Mi độc sao?"

Cổ Thất Sát đã biết đây là toa giải dược của Mi độc, ngay từ lúc Long Phi Dạ nói muốn tìm ba loại thuộc này thì đã biết, cần gì phải hỏi như vậy? Rõ ràng biết còn cố hỏi.

Nhưng, đối với câu trả lời này, Long Phi Dạ rất hài lòng.

Cổ Thất Sát đã biết toa thuốc này, hắn có thể bớt công sức giải thích.

"Ngươi đã biết, vậy nhanh chóng phối chế ra thuốc giải, như thế có thể nghiệm chứng Hùng xuyên là thật hay giả, thế nào?" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Đáy mắt Cổ Thất Sát thoáng qua tia phức tạp, hồi lâu không trả lời.

"Theo bản vương biết, thuốc này nếu là giả, vậy sẽ không cách nào thành công chế ra thuốc giải, không thể cùng dung hợp với hai thứ còn lại." Long Phi Dạ nghiêm túc nói.

Cổ Thất Sát cười lạnh trong lòng, đã biết nhiều như thế, còn không phân biệt được Hùng xuyên là thật hay giả sao?

Bên kia, Sở Tây Phong nghe đến đây, xem như đã rõ dụng ý của Tần vương điện hạ rồi!

Điện hạ đánh một vòng lớn thật sự rất dụng tâm!

Lúc trước vì cứu Bách Lý Minh Hương, Tần vương điện hạ và vương phi nương nương cùng đến cầu dược, bị nương nương biết được chuyện điện hạ tới Dược Quỷ cốc yêu cầu tìm ba vị thuốc kia.

Mà giờ, ba vị thuốc đã tới tay, làm sao tiếp tục giấu giếm vương phi nương nương đây?

Trực tiếp yêu cầu Cổ Thất Sát im miệng, chẳng khác nào tặng thóp cho hắn nắm, để cho Cổ Thất Sát biết chuyện điện hạ giấu giếm nương nương, làm không tốt hắn sẽ lập tức đi cáo mật với nương nương cũng nên.

Nhưng mượn lý do nghi ngờ thật giả của Hùng xuyên ép Cổ Thất Sát phối dược, Cổ Thất Sát sẽ không bắt được nhược điểm của điện hạ, hơn nữa sau khi phối giải dược thành công, điện hạ chỉ cần lấy một ít cho Ách bà bà giải độc, còn lại mang về vương phủ, đối với vương phi nương nương cũng có câu trả lời.
(phúc hắc a, qá phúc hắc rồi, đúng lưỡng toàn nhỉ, chỉ tội Dược Quỷ đại nhân thôi 👻)

Xà quả, di thiên Hồng liên và Hùng xuyên kích cỡ không đồng nhất phối chế ra giải dược cũng không giống nhau, vương phi nương nương chưa thấy qua Hùng xuyên, vậy đương nhiên cũng không biết rốt cuộc phối chế ra bao nhiêu giải dược.

Giờ Sở Tây Phong mới hiểu được vì sao điện hạ lại muốn tìm hiểu với Vương lão Dược thành nhiều thông tin về giải dược Mi độc như vậy, hóa ra người vẫn luôn nghĩ biện pháp tiếp tục giấu giếm chuyện này, không để nương nương sinh nghi trong lòng.

Nghĩ ra biện pháp như này, đánh một vòng lớn, hao tổn biết bao tâm tư đây!

Quả nhiên, vì làm tròn một lời nói dối phải phí hết tâm tư bịa ra càng nhiều lời nói dối khác.

Lấy quyền thế của Tần vương điện hạ, người cần gì phải nhọc tâm đi che giấu? Điện hạ làm việc gì, nói cái gì, từ khi nào thì cần phải giao phó lý do với ai?

Nhớ lúc trước, có thời điểm vương phi nương nương hỏi tới một vài chuyện, điện hạ đừng nói giải thích, ngay cả trả lời một tiếng cũng không có.

Mà giờ, thật sự là biến hóa lệch trời mà!

Long Phi Dạ và Sở Tây Phong cùng chờ, chờ câu trả lời của Cổ Thất Sát.

Sở Tây Phong nghĩ, Cổ Thất Sát rất tinh nhạy, nhưng, hắn có khôn khéo hơn nữa cũng không nghĩ tới điện hạ làm như vậy là vì sao, dù sao hắn không hề biết chuyện giữa điện hạ và nương nương, càng không biết chuyện Ách bà bà.

Cổ Thất Sát đảo đảo tròng mắt, trời mới biết hắn nghĩ cái gì.

Nào ngờ, chỉ thoáng sau hắn đã đáp ứng: "Ha ha, vậy thì mời Tần vương điện hạ mang ba vị thuốc ra thôi! Tại hạ sẽ phối chế ngay trước mặt các vị!"

Ba người đến gian (nhà) chính phối thuốc, Long Phi Dạ lấy thuốc ra, Cổ Thất Sát ngay trước mặt bọn họ chế thuốc giải.

Hắn lộ ra đôi bàn tay gầy trơ xương, động tách cực kỳ nhanh nhẹn lưu loát, cân lượng, thái nhỏ, nghiền nát, mài thành bột, một loạt động tác như mây trôi nước chảy, hơn nữa hắc bào của Cổ Thất Sát đôi khi che khuất động tác, chỉ cần sơ ý một chút tất sẽ sai sót.

Long Phi Dạ và Sở Tây Phong cũng nhìn chăm chú, lát sau, thuốc giải Mi độc đã chế xong, Cổ Thất Sát đem thuốc giải hàng thật đến trước mặt Long Phi Dạ, cười lạnh: "Tần vương điện hạ, giám định thật giả đi, một khi đã mang ra khỏi Dược Quỷ cốc, tại hạ hết thảy đều không nhận!"

Long Phi Dạ liếc nhìn, tự tay đem thuốc bột rót vào lọ sứ, không nói hai lời, xoay người rời đi.

Đây chính là tính tình của hắn, không có việc gì, một lời thừa cũng không nói.

Mặc dù không tiễn, nhưng Cổ Thất Sát lại một đường đưa ra khỏi sơn cốc: "Tần vương điện hạ, sau này gặp lại!"

Long Phi Dạ cũng không quay đầu lại, hắn hôm nay đi một vóng lớn như vậy, cuối cùng có thể cho Hàn Vân Tịch một cái giải thích. Đợi hắn giải độc cho Ách bà bà, biết rõ chuyện Thiên Tâm phu nhân, lại mang thuốc giải về giao cho Hàn Vân Tịch.

Từ khi giúp nạn thiên tai trở lại, thật sự chưa từng rời xa nữ nhân này lâu như vậy, hắn nghĩ, nhiều lắm là năm ngày, hắn liền có thể quay trở về.

Chắc chắn nữ nhân kia sẽ không ngoan ngoãn chờ trong phủ an dưỡng thân thể, sợ là mỗi ngày đều chạy ra ngoài rồi.
(chưa đã nhớ vợ rồi 🍬🍬🍯)

Cổ Thất Sát đứng trên đỉnh núi, nhìn bóng lưng kuaast dạng trong rừng núi của Long Phi Dạ, rồi từ trong tay áo lấy ra một lọ giải dược.

Hắn chính là thiên tài chế dược, đừng nói Long Phi Dạ, cho dù là tam đại gia chủ của Dược thành cũng chưa chắc nhìn ra được hắn trong quá trình phối chế vừa rồi đã giỡ chút thủ đoạn.

Thuốc giải hắn đưa Long Phi Dạ, chỉ có một nữa là thật, một nữa kia chẳng có bất kỳ dược hiệu nào cả, mà lọ trên tai hắn chính là một nữa thuốc giải còn lại.

Cũng không thể nói thuốc giải hắn đưa Long Phi Dạ là giả, chẳng qua phân lượng là giả mà thôi.

Long Phi Dạ và Sở Tây Phong dĩ nhiên không nhìn ra, cho dù bọn họ cẩn thận tìm người kiểm tra, nếu không phải cao thủ nhất đẳng thì tuyệt không tra được.

Nhưng, Cổ Thất Sát vạn phần khẳng định, lấy bản lĩnh của Hàn Vân Tịch thì này chẳng là gì cả!

"Tần vương điện hạ, hẹn gặp lại!"

Tâm tình Cổ Thất Sát vô cùng tốt, tự mình lẩm bẩm, giống như đang ca hát.

Hắn vừa về tới sân viện, liền phân phó lão quản gia: "Phong mật thư kia không cần chuyển nữa, sự tình so với lão tử muốn còn thú vị hơn!"

Lão quản gia hoàn toàn nghe không hiểu ý Cổ Thất Sát, hắn vốn định đem mật thư hủy đi, nhưng, thế nào cũng không xuống tay được.

Tần vương điện hạ nhiều lần tới cốc, chủ tử lại lén gửi mật thư cho Tần vương phi, nội dung trong mật thư quả thật khiến người ta hết sức hiếu kỳ.

Do dự mãi, lão quản gia len lén mở mật thư, nhìn nội dung, lão quản gia càng không hiểu.

Chủ tử chẳng qua là báo cho Tần vương phi một tin tức, nói Tần vương đã lấy được Hùng xuyên.

"Chỉ như vậy? Còn tưởng rằng có gian tình chứ!" Lão quản gia lẩm bẩm, khi lão trở lại thì Cổ Thất Sát đã không còn trong sân.

Hai ngày sau, Long Phi Dạ cùng Sở Tây Phong ra roi thúc ngựa về đến Đế đô, bọn họ đi ngang đại môn Tần vương phủ nhưng không hề dừng lại, chạy thẳng tới Cô Uyển.

Sau khi từ quận Ninh Nam trở về, Ách bà bà vẫn luôn bị giam lỏng ở đây, chứ không phải U Các.

Vừa thấy Long Phi Dạ trở lại, Đường Ly mừng rỡ: "Xong rồi?"

Long Phi Dạ không lên tiếng, đi vào thư phòng, mở mật đạo, vượt qua một mê cung nhỏ, đi đến mật thất nhốt Ách bà bà.

Dù là Đường Ly và Sở Tây Phong cũng không vào được, hai người bọn họ nhìn nhau, rất bất đắc dĩ.

"Cuối cùng cũng đợi được!" Đường Ly không kiềm được cảm khái, trông coi lâu như vậy, cũng không biết Ách bà bà mình trông rốt cuộc là ai, trên người bà ta có bí mật gì.

"Khẩn trương quá!" Sở Tây Phong đấm đấm nắm tay, hắn chỉ hy vọng bí mật trên người Ách bà bà về thân thế vương phi nương nương không khiến điện hạ quá khó chịu.

Long Phi Dạ mở cửa mật thất, Ách bà bà đang ngồi cạnh bàn trà, so với náo loạn lần trước, giờ Ách bà bà bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng, vừa nhìn thấy Long Phi Dạ, Ách bà bà lại kích động.

Người trẻ tuổi này có bức họa của Mộc Tâm, cũng có họa tượng của con gái Mộc Tâm, còn nhốt bà, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

Long Phi Dạ ra roi thúc ngựa, qua cửa nhà mà không ghé, ngược lại đến đây vẫn rất bình tĩnh.

Hắn ngồi xuống cạnh bàn trà, tự ý pha trà, giống như trước kia, khẽ gõ mặt bàn, ra hiệu Ách bà bà ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net