Chương 449. HẠNH PHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ách bà bà sống hơn nửa đời người, trải qua bao mưa gió ở Mộc gia, bà nhìn ra được người trẻ tuổi trước mặt khí chất bất phàm, xuất thân tuyệt không tầm thường.

Bà ở Mộc gia đã bị đánh ngất, hoàn toàn không biết đêm đó phát sinh những gì, vì sao bức họa của Mộc Tâm lại ở trong tay người trẻ tuổi này, mà người trẻ tuổi này lại có quan hệ gì với con gái Mộc Tâm, nhưng, bà cảm giác được, ít nhất hắn không có ác ý.

Bắt nhốt bà, chỉ sợ là muốn đào ra bí mật của Mộc Tâm năm đó từ bà, bà vừa câm vừa điếc, số chữ biết được cực ít, nhốt bà lâu như vậy, người trẻ tuổi này e là cũng vô kế khả thi.

Hôm nay, người trẻ tuổi này lại tới làm gì? Ách bà bà ung dung ngồi xuống đối diện Long Phi Dạ.

Giống lúc ở Ninh Nam, Long Phi Dạ rất khách khí rót một chung trà, đẩy tới trước mặt Ách bà bà. Phải biết, cho dù đối với vị trưởng bối như Đường Tử Tấn và Như di, Long Phi Dạ cũng chưa từng khách khí thế này.

Ách bà bà hơi gật đầu, coi như lời nói cám ơn, bà nâng chung trà nhẹ nhấp một chút, không phát hiện mùi vị có gì khác thường.

Long Phi Dạ yên lặng nhìn Ách bà bà uống hết chung trà, đôi mắt thâm thúy không chút gợn sóng. Trông coi bí mật này lâu như vậy, cả ngày lẫn đêm đều chờ đợi chân tướng, mà giờ, chân tướng ở ngay tới đây, hắn ngược lại đặc biệt bình tĩnh.

Có lẽ, rất nhiều chuyện, trong lòng hắn sớm đã có kết luận, cũng đã sớm quyết định, cần chân tướng, chẳng qua vì muốn càng thêm kiên định với quyết định ban đầu.

Ách bà bà vừa thả chung xuống, mặt biến sắc, cổ họng bà giống như bị lửa đốt, bổng rát vô cùng.

Ách bà bà ôm cổ họng, trợn to hai mắt nhìn Long Phi Dạ, bà nghĩ Long Phi Dạ hạ độc, bà há mồm, muốn nói, muốn kêu, nhưng, một xíu thanh âm bà cũng không phát ra được.

Bà gấp gáp đoạt bình trà, muốn uống mấy hớp để dễ chịu hơn, nhưng, trà vừa vào miệng, lại hơi sựng lại.

Nếu trà này cũng có độc, không phải bà sẽ thống khổ hơn sao!

Độc trong người bà, vốn cả ngày lẫn đêm đều hành hạ cổ họng cùng đôi tai, luôn viêm nhức khiến bà mỗi ngày nhận chịu đau đớn, nhưng mà, những hành hạ đó so với cơn bỏng cháy nơi cổ họng hiện giờ, thật không là gì cả.

Thống khổ!

Ách bà bà phẫn nộ chỉ vào Long Phi Dạ, nếu bà có thể lên tiếng, bà sẽ lập tức mắng to.

Bà không ngừng mấp máy môi, tựa hồ rất muốn nói gì đó, nhưng, cuối cùng vẫn chẳng có âm thanh.

Đối mặt với cơn giận của Ách bà bà, Long Phi Dạ vẫn bất động, tự ý thưởng trà, dáng vẻ này khiến Ách bà bà càng thêm giận dữ.

Bà đột nhiên tiến lên, rống giận: "Ngươi rốt cuộc là ai, hành hạ ta thế này là muốn làm gì?"

Tiếng nói vang lên, Ách bà bà tức thì sửng sốt, bà che miệng, gương mặt tràn đầy khiếp sợ.

Trời ơi, bà vừa... Bà vừa phát ra âm thanh? Cổ họng bà đột nhiên không đau nữa!

Bà thực sự không tưởng tượng nổi, tai bà cũng như cổ họng, không bỏng cháy nữa, lần này, Ách bà bà không còn kích động nữa, bà kinh ngạc nhìn Long Phi Dạ, muốn một câu trả lời.

Long Phi Dạ vẫn đang thưởng trà, sau ba chung, hắn cuối cùng lên tiếng, rất ngắn gọn: "Mộc Tâm phu nhân là chủ tử của bà?"

Ách bà bà càng khiếp sợ, bà nghe thấy được!

Hơn hai mươi năm vẫn luôn sống trong thế giới tịch mịch, không một âm thanh, mà giờ, đột nhiên nghe được giọng người, loại cảm giác này vừa thân thuộc lại vừa xa lạ, trong lúc nhất thời bà không kịp thích ứng, không nghe Long Phi Dạ đang nói những gì.

Đúng vậy, Long Phi Dạ trộn giải dược Mi độc vào trà cho Ách bà bà uống, Mi độc - đã giải!

Ách bà bà ý thức được điểm này, rất nhanh đã ngồi lại chỗ cũ.

Bà cúi đầu im lặng thật lâu, bà tự nhủ phải điều chỉnh tâm tình ổn định một chút. Một lúc sau, bà ngẩng đầu nhàn nhạt nói với Long Phi Dạ: "Người trẻ tuổi, ngươi thật có bản lãnh, lại giải được độc của ta."

Long Phi Dạ lại đẩy tới một chung trà, vẫn là câu đó: "Mộc Tâm phu nhân, là chủ tử của bà?"

Lần này, Ách bà bà nghe rõ rồi.

"Ngươi nói cho lão thân trước, ngươi là ai." Ách bà bà bình tĩnh nói.

Long Phi Dạ lấy ra một bức họa, chính là bức họa được họa thời điểm Hàn Vân Tịch trốn đi. Họa sư họa ra chân dung căn bản không hợp ý hắn, ngay cả Sở Tây Phong cũng không biết, họa tượng như người thực này thật ra là đích thân hắn họa.

Vừa thấy bức họa như người thực trên giấy, Ách bà bà lại kích động.

"Chắc hẳn bà cũng biết nha đầu trong bức họa này là con gái Mộc Tâm, nàng tên là Hàn Vân Tịch." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

"Hàn Vân Tịch... Nha đầu kia tên là Hàn Vân Tịch? Vân Tịch...Vân Tịch...."

Ách bà bà vừa mừng vừa sợ. Ban đầu lúc bà ở Mộc gia nhìn thấy nha đầu kia, lần nữa nhìn thấy túi chữa bệnh bên trên có thêu chữ 'Tâm', bà liền biết, đó là con gái Mộc Tâm.

Năm đó Mộc Tâm tiểu thư từng nói, nàng muốn sinh một nữ nhi, dạy nữ nhi y dược thuật, còn đích thân thêu một túi chữa bệnh cho nữ nhi làm hồi môn.

Không nghĩ tới tiểu thư thực sự sinh một nữ nhi, hơn nữa đã lớn như vậy.

"Vậy ngươi là ai?" Ách bà bà phòng bị hỏi.

Long Phi Dạ không chút do dự đưa ra đáp án: "Bản vương là phu quân của Hàn Vân Tịch, Thiên Ninh Tần Vương!"
(🍯🍯🍯)

Phu quân, là thân phận mỗi một nam tử đều sẽ có được, cũng là trách nhiệm của mỗi một nam tử, mặc dù nắm giữ thân phận này rất lâu rồi, nhưng lại là lần đầu tiên nói ra như vậy, tim Long Phi Dạ thoáng qua một cảm giác không biết tên, hắn nhàn nhạt cười.

Ách bà bà bị giam lỏng ở Mộc gia nhiều năm, nào biết quyền thế của Thiên Ninh Tần Vương, bà cực kỳ ngoài ý muốn: "Vậy ngươi giấu giếm nàng giam giữ ta là vì sao?"

Mặc dù bà không rõ tình hình bên ngoài, nhưng, bà hoàn toàn có thể khẳng định, Hàn Vân Tịch không biết bà đang bị nhốt.

"Có một số việc, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, biết..."

Long Phi Dạ đột nhiên ngừng lại, hồi lâu sau vẫn không nói tiếp.

"Biết thì thế nào?" Ách Bà Bà hỏi dồn.

Long Phi Dạ vẫn trầm mặc.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Ách bà bà càng nghĩ càng sợ hãi, người này là phu quân của Vân Tịch tiểu thư, nếu người này có ác ý, Vân Tịch tiểu thư phải làm sao đây?

"Có một số việc, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, biết rồi...sẽ không hạnh phúc."

Hạnh phúc?

Hai từ này đời này là lần đầu tiên hắn nói.

Thật ra hắn cũng không hiểu được hai từ này. Cũng cho tới bây giờ không nghĩ tới trong nhân sinh của mình sẽ xuất hiện hay tồn tại hai từ này.

Hắn chỉ biết, hai từ 'hạnh phúc' này với nữ nhân mà nói, hẳn là mục tiêu theo đuổi cả đời.

So với hai từ 'hạnh phúc', thật ra Long Phi Dạ càng không hiểu nữ nhân hơn.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn chỉ luôn muốn đối tốt với nữ nhân kia, bất đắc dĩ, chung quy không biết phải làm sao đối tốt với nàng.

Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ hắn chưa từng đối tốt với ai, lại càng chưa từng thân cận với nữ nhân nào, thích thì lại càng không.

Suy nghĩ thuần túy nhất trong lòng hắn chính là, thích nàng, liền để cho nàng hạnh phúc.

Những gì Long Phi Dạ vừa nói rõ ràng là đề tài rất nặng nề, thế nhưng, khóe môi luôn lạnh giá của hắn lại lộ ra nụ cười nhè nhẹ (khe khẽ hoặc mờ nhạt).

Một nụ cười này, xua tan đi khí tức lạnh lùng bẩm sinh trên người hắn.

Thấy nụ cười này, tất cả phòng bị Ách bà bà dựng nên đều buông lỏng, bà không rõ tình hình, nhưng, đôi mắt bà đã thấy qua quá nhiều yêu hận tình thù, nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của người trẻ tuổi này...

Cái gì gọi là hạnh phúc?

Trong nhân sinh sẽ có một người, khiến ngươi nhớ tới, mỗi khi nghĩ về người đó, sẽ vô thức nở nụ cười nhàn nhạt.

Đấy chính là hạnh phúc!

"Việc nàng không biết, chẳng lẽ ngươi biết?" Ách Bà Bà nghiêm túc hỏi.

"Nếu ta không đoán sai, trong người Mộc Tâm phu nhân chảy chính là máu của hoàng tộc Tây Tần." Long Phi Dạ một câu trực tiếp nói vào trọng tâm.

Nội tâm Ách bà bà run rẩy, nhìn Long Phi Dạ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Bà biết toàn bộ bí mật của Mộc Tâm, mà một trong những bí mật này là tuyệt mật, ngay cả Mộc Anh Đông cũng không biết chút gì, đó là thân thế Mộc Tâm!

"Ngươi làm sao biết được?" Ách bà bà hiểu rõ, chuyện đã tới nước này thì không cần phủ nhận nữa.

"Xem ra, Bản vương không đoán sai!" Long Phi Dạ nghiêm túc nói.

Từ buổi tối đầu tiên Hàn Vân Tịch tiến vào Tần Vương phủ, hắn liền bắt đầu điều tra Hàn Vân Tịch.

Đêm động phòng, độc thuật cùng tỉnh táo nữ nhân kia biểu hiện ra khiến hắn cực kỳ ngoài ý muốn, hắn tuyệt đối không tin phế vật đích nữ Hàn gia sẽ có bản lĩnh bực này.

Lúc mới đầu, hắn hoài nghi Hàn Vân Tịch là mật thám, cùng với những mật thám Bắc Lịch nằm vùng lúc trước là cùng một bọn, nhưng sau đó, hắn dần dần phát hiện nữ nhân kia vo cùng đơn giản, đừng nói đồng đảng, nàng ngay cả một bằng hữu cũng không có. Nàng và tổ chức mật thám Bắc Lịch không có bất cứ quan hệ nào, ngược lại còn tự tay bắt được mất thám Bắc Lịch.

Nàng mang trên lưng thân phận 'Tần Vương phi', không những không thụ hưởng được bất kỳ vinh dự nào, ngược lại khắp nơi bị người ghi hận, chọc một thân phiền toái, nhưng, nàng vẫn có thể tự mình giải quyết hoàn mỹ.

Từ lúc bắt đầu hắn chẳng qua là lặng lẽ xem cuộc vui, thế nhưng, càng về sao lại không kiềm được mà phá lệ, ra mặt cho nàng, thay nàng nói chuyện.

Nàng nói độc thuật của nàng là học được từ thư tịch lưu lại của Thiên Tâm phu nhân, thật ra hắn nửa tin nửa ngờ, hắn bí mật chất vấn Hàn Tòng An, bắt đầu điều tra Thiên Tâm phu nhân.

Thế mới biết Hàn Vân Tịch cũng không phải nữ nhi thân sinh của Hàn Tòng An, nàng là con gái của Thiên Tâm phu nhân cùng một người khác.

Hắn một đường tra tới Dược thành Mộc gia, tra được lời đồn Mộc Tâm phu nhân và dư đảng Độc Tông dan díu với nhau.

Cho tới nay, hắn nghi ngờ đối với thân thế Hàn Vân Tịch vẫn không thoát khỏi hai từ 'Độc Tông', nếu không phải Bạch Y công tử Ảnh tộc xuất hiện, hắn vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, nữ nhân hắn phá lệ lưu ở bên người sẽ có dính líu với hoàng tộc Tây Tần.

Đừng nói thế nhân, ngay cả Thất Quý tộc cũng không nghĩ tới hoàng tộc Tây Tần còn có nhất mạch lưu lạc dân gian, ban đầu huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc Tây Tần đã bị bắn chết ngay trước mặt mọi người!

Ảnh tộc là một trong Thất Quý tộc, lấy tận trung với hoàng tộc Tây Tần làm nhiệm vụ, tuyệt đối một lòng trung thành thủ hộ.

Ảnh tộc thủ hộ chính là lấy mệnh thủ hộ, chưa bao giờ không hoàn thành trách nhiệm, càng không xuất hiện việc phản bội. Năm đó hoàng tộc Tây Tần bị diệt, toàn bộ Ảnh tộc cũng chết theo (có lẽ là tuẫn táng).

Mà nay, hậu nhân Ảnh tộc xuất hiện, điều này chứng tỏ hoàng tộc Tây Tần còn có hậu duệ lưu lạc dân gian.

Sự bảo vệ của nam tử bạch y kia với Hàn Vân Tịch, muốn không khiến người ta nghi ngờ thật sự rất khó.

Tộc nhân Ảnh tộc kia rốt cuộc là vì hộ chủ mà xuất hiện, hay là giống như hắn chính hắn nói là vì độc thú, không ai có thể khẳng định.

Long Phi Dạ cũng không có đáp án xác định, cho nên, hôm nay hắn mới hỏi Ách bà bà những lời này.

Mà phản ứng của Ách bà bà, không thể nghi ngờ chính là cho hắn một đáp án khẳng định.

Hàn Vân Tịch chính là huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc Tây Tần!

Rất rõ ràng, Ách bà bà đối với sự dò xét của Long Phi Dạ rất tức giận, nhưng mà, bà đã không còn cách nào phủ định, nổi giận: "Ngươi rốt cuộc làm sao đoán được?

"Bởi vì Ảnh tộc tìm đến." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Ngoài dự đoán, Ách bà bà vô cùng kích động: "Ảnh tộc... Bọn họ muốn làm cái gì?"
_________________________________

Mặcdịch không mượt nhưng tớ thích dịch phân cảnh nội tâm hơn! Vui vẻ, do dự, đặc biệtcác đoạn ngược tâm dằn nát lòng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net