Chương 453. LÀ CHÀNG TIẾN VỀ PHÍA TA SAO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Kẹt...' Cửa phòng chậm rãi khép lại.

Cách một cánh cửa, Bách Lý Minh Hương giống như bước ra khỏi thế giới của bọn họ, trở lại thế giới của bản thân.

Cảm giác cô độc dâng lên, nàng cảm thấy cả thế giới dường như chỉ còn lại mình nàng.

Giọng nói ôn nhu của Tần Vương điện hạ vẫn còn quanh quẩn bên tai, người nói, 'Nếu đau, đừng cố nhẫn, kêu ra đi!'

Lúc ngươi khổ sở, đau đớn và bất lực, có những nam tử sẽ nói với ngươi, 'Đừng khóc, ta ở đây!'

Này, chẳng qua là an ủi.

Nhưng có những nam tử lại nói với ngươi, 'Khóc đi, ta ở đây!'

Này, là bờ vai dựa vào. (dựa dẫm)

Nam tử tính khí tốt, luôn sẽ có đủ kiên nhẫn, ôn nhu bên cạnh ngươi, để ngươi náo chán, khóc chán. Nam tử không có tính nhẫn nại, thấy ngươi khóc, sẽ chỉ thấy phiền não. (LPD người k kiên nhẫn.)

Thế nhưng...thế nhưng ngay cả một cái nhíu mày từ người đó nàng cũng không thấy.

Những đau đớn đã qua khi nuôi độc kia so với đau thương này thì có là gì, ngay cả khóc cũng không dám, nàng luôn phải cố gượng cười vượt qua.
(BLMH một mực tới Tần Vương phủ rốt cuộc muốn báo ơn hay sớm tối kề cận người thương đây?!!)

Đây, là số mệnh của nàng sao?

Đứng ở nơi này, lưng tựa cửa phòng, mơ hồ có thể nghe được thanh âm bên trong, Bách Lý Minh Hương rất muốn nương lại lâu hơn, nhưng cuối cùng nàng cắn răng, sải bước rời đi.

Nàng tự nói với mình, thu tâm lại. Không nghe, không thấy, có phải tim sẽ không yêu nữa?

Bách Lý Minh Hương thất hồn lạc phách, hiện giờ nàng đã quên mất chuyện thắt lưng Hàn Vân Tịch có phượng vũ thai ký.

Mặc cho lòng nàng dậy sóng thế nào, người bên trong vẫn chẳng mảy may hay biết, đơn phương luôn là thế.

Trong phòng, Long Phi Dạ nhìn chỗ da thịt vừa rách ra, mày kiếm nhíu chặt, hồi lâu vẫn bất động.

Hàn Vân Tịch chờ rồi lại chờ, chờ mãi vẫn không chờ được cảm giác đau đớn, nàng nghi hoặc quay đầu lại: "Điện hạ, sao vậy?"

"Nằm úp lại!" Long Phi Dạ lạnh giọng ra lệnh.

Hàn Vân Tịch khó hiểu, tác phong người này rất dứt khoát, chỉ là bôi thuốc thôi, vì sao lại lề mề như vậy?

Thật ra, bàn tay Long Phi Dạ đã quệt thuốc mỡ rồi, nhưng lại cứ khoa tay múa chân cách trên vết thương hồi lâu, chỉ là Hàn Vân Tịch không thấy mà thôi.

Hàn Vân Tịch cũng không sợ đau, nhưng Long Phi Dạ lại sợ, đắn đo làm thế nào để khi bôi thuốc giảm bớt đau đớn cho nàng.

Chờ hồi lâu, Hàn Vân Tịch không nhịn được nữa, len lén quay đầu, chỉ thấy Long Phi Dạ trầm mặc, vô cùng nghiêm túc.

Ai nói dáng vẻ nghiêm túc của nữ tử quyến rũ nhất, trong mắt nàng, dáng vẻ lúc nam nhân nghiêm túc mới là quyến rũ nhất, Hàn Vân Tịch nhìn đến ngây người, nhìn một hồi, nàng bất giác gọi: "Điện hạ..."

Đêm khuya, trăng thanh, giường êm trướng rũ, tóc đen hờ hững lưng trần, băng cơ ngọc cốt, chiếc yếm nhỏ không che hết được xuân quang.

Hàn Vân Tịch không biết vào giờ phút này thân thể mình đang trong tình cảnh xấu hổ, hợp với tiếng thì thầm kiều mị, có tác dụng câu hồn đoạt phách nhường nào.

Mà sự chú ý của Long Phi Dạ toàn bộ đều đặt trên vết thương, chưa ý thức được, hắn vẫn rũ mắt, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn chú mục trên vết thương, trầm giọng nói: "Sẽ rất đau."

Hàn Vân Tịch đang chìm trong si mê, căn bản không nghe được Long Phi Dạ nói cái gì. Nam nhân này tích tự như kim cũng chẳng sao, với nàng, chỉ cần nhìn thấy gương mặt hắn thì đã đủ thỏa mãn rồi.

Long Phi Dạ cũng không phát hiện tâm tư nàng, hắn tựa như đang làm việc gì đó rất trọng đại, hết sức cẩn trọng hạ tay, bàn tay khẽ xoa, bôi thuốc mỡ lên mặt vết thương.

Nào ngờ, Hàn Vân Tịch tức thì hít vào một hơi khí lạnh, mím môi, toàn thân co rút.

Nàng không nhìn thấy, làm sao biết vết thương sau lưng bị Bách Lý Minh Hương vô ý làm thành dạng gì, vốn cho là chỉ đau nhói chút thôi, không ngờ không chỉ rất đau, cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ khi tiếp xúc hoàn toàn không có, trái lại giống như có ngọn lửa thiêu đốt trên vết thương vậy!

Long Phi Dạ khẩn trương, hai tay giữ chặt eo Hàn Vân Tịch: "Đừng lộn xộn, ta giúp nàng thổi!"

Lần này, Hàn Vân Tịch thật sự không động, không những không động, mà thân thể càng lúc càng căng cứng.

Bàn tay ấm nóng của Long Phi Dạ dán vào chiếc eo tinh tế của nàng, không có bất cứ ngăn trở nào, bàn tay thô ráp nắm chặt da thịt nhắn mịn, thô ráp chạm mềm mại, ấm nóng chạm lạnh lẽo, tựa như điện giật, một cỗ tê dại không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả âm thầm lan tỏa khắp từng tế bào trên người Hàn Vân Tịch, thân thể không kiềm được mà run rẩy.

Lúc này nàng mới ý thức được, bản thân đã thoát y gần hết, thân trên chỉ còn mỗi chiếc yếm, lưng ngọc phô bày, toàn bộ đều bị nam nhân này nhìn thấy tất.

Trời ạ, sao lại thế này!

Thấy Hàn Vân Tịch rùng mình, Long Phi Dạ cho là nàng đau không chịu nổi, hắn cúi người, thân thể gần như áp vào tấm lưng trần của Hàn Vân Tịch, khẽ thổi vào vết thương của nàng: "Đau phải kêu lên ngay, không sao."

Tràng cảnh này, thật khiến người ta đỏ mặt tía tai, trái tim loạn nhịp a! Cũng may Tiểu Đông lại chuồn êm đến Cố phủ, bằng không thấy một màn này nhất định sẽ bị dọa đến lăn từ trên xà ngang xuống mất.

Hoạt sắc sinh hương, trẻ nhỏ không thể nhìn a!!

Làn khí nóng bỏng Long Phi Dạ thôi lên khẽ vờn quanh vết thương, tựa như một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt nàng, ánh nến chập chờn, khi mờ khi tỏ, vốn băng cơ ngọc cốt (da thịt trắng ngần mát lạnh, đẹp) chẳng biết lúc nào đã hồng như ráng chiều.

Hàn Vân Tịch làm sao còn nhớ được đau đớn, đầu óc giờ đã đặc quánh.

Long Phi Dạ khe khẽ thổi vô tận ôn nhu, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi.

'Điện hạ, đừng...' Hàn Vân Tịch kêu gào trong lòng.

Thế nhưng, sự chú ý của Long Phi Dạ đều ở trên vết thương, nếu lúc này Hàn Vân Tịch quay lại, nhất định sẽ thấy được ở đáy mắt hắn nồng đậm đau lòng.

Hắn thổi thổi một hồi, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"

"Ừm." Hàn Vân Tịch vùi đầu trong chăn, chỉ rầu rầu đáp một tiếng.

Nàng cái gì cũng không thấy được, nhưng rất nhanh cảm nhận được hắn ngồi dậy cách nàng một ít, âm thầm thở phào một hơi, lại rất nhanh nhận ra hắn đã buông eo nàng.

Rốt cuộc, thân thể căng cứng của Hàn Vân Tịch mới thanh tĩnh lại.

Nhưng ai ngờ, Long Phi Dạ lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng ngọc của nàng, bàn tay ôn nhu rong ruổi quanh miệng vết thương, tựa như an ủi vỗ về, dịu dàng mềm mại; lại tựa như khiêu khích, như gần như xa.

Thật ra, không phải vuốt ve, cũng chẳng phải trêu đùa, chỉ đơn giản là thương tiếc.

Mi tâm ngưng tụ đông hàn, hắn nhàn nhạt hỏi: "Thuốc đã bôi xong, muốn băng bó lại không?"

Hắn thường xuyên tự mình xử lý vết thương, cơ bản đều là bôi thuốc rồi băng lại, không chảy máu không nhiễm trùng là được, rất tùy ý, mà đối với Hàn Vân Tịch da thịt mềm mại, hắn lại không dám tùy tiện.

Hơi thở của Hàn Vân Tịch hơi rối loạn, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, thương thế của thần thiếp rất phức tạp, hay để Minh Hương đến đi, cô ấy biết phải làm thế nào."

"Không cần, Bản Vương học." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

"Rất phức tạp..." Hàn Vân Tịch khó xử.

"Phức tạp thế nào?" Long Phi Dạ nhẫn nại hỏi.

Hàn Vân Tịch ưu thương, vết thương của nàng xử lý quả thật rất phức tạp.

Thật ra, biện pháp để vết thương mau khép miệng nhất chính là không băng bó, bôi thuốc là để xúc tiến quá trình kết vảy, bôi xong thì cứ để trần, vết thương sẽ tự khô ráo, cho da thịt môi trường tái tạo tự nhiên nhất, ngoan ngoãn nằm sấp ba bốn hôm, tất cả liền ổn.

Lúc trước nàng không nằm yên nổi mới bảo Bách Lý Minh Hương băng bó lại, mà băng bó vết thương sau lưng thì khá phiền toái.

Hàn Vân Tịch tiến không được mà lùi cũng chẳng xong a!

Nếu nói cho Long Phi Dạ là không cần băng bó, nàng dám chắc mấy ngày tiếp theo đây, người này nhất định sẽ nhìn nàng chằm chằm, muốn nàng nằm sấp lâu hơn thời gian cần thiết cho xem.

Mà nếu để cho Long Phi Dạ băng bó vết thương, vị trí vết thương sau lưng, băng loại vết thương này, băng gạc nhất định phải quấn ra đằng trước.

Cùng là nữ tử, lúc trước để Bách Lý Minh Hương hỗ trợ băng bó Hàn Vân Tịch đã cảm thấy rất ngượng rồi đấy!

Mà giờ....

Rối rắm hồi lâu, Hàn Vân Tịch đặc biệt nghiêm túc nói: "Điện hạ, ta tự băng bó thôi."

Nàng dứt lời liền định ngồi dậy, thế nhưng Long Phi Dạ lại một lần nữa ấn đầu nàng xuống, động tác nhìn như rất mạnh, kỳ thật lại hết sức dịu dàng: "Bản Vương biết!"

"Điện hạ, vải băng quá chặt sẽ đau, quá lỏng thì lại trượt, vẫn là để ta tự làm thôi, ta có thể cân nhắc lực đạo." Hàn Vân Tịch vội giải thích.

Long Phi Dạ vẫn ấn đầu nàng lại chiếc chăn, bất mãn cảnh cáo: "Thử lộn xộn nữa xem!"

Hàn Vân Tịch khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được lầu bầu: "Đồ ngốc, bất động thì băng bó kiểu gì."

Long Phi Dạ nghe, nhưng lại nghe không rõ, hắn buông nàng ra: "Nàng nói gì?"

"Không có gì..." Hàn Vân Tịch ai oán trả lời.

Long Phi Dạ vẫn không quên cảnh cáo: "Nằm yên!"

Hàn Vân Tịch cắn răng, tựa như sắp bị dùng hình tra tấn vậy, mặt mày nhăn nhó.

Long Phi Dạ lấy một chiếc khăn lụa vuông dọc theo đường chéo cắt ra, tạo thành một khối khăn hình tam giác, lại cầm mảnh khăn khoa tay múa chân sau lưng nàng, ước lượng vị trí hai mảng vết thương trên khăn rồi quệt lên nhiều thuốc hơn.

Sau đó, hắn nói: "Ngồi dậy đi."

Đây là muốn áp dụng băng pháp tam giác, lại nói, Long Phi Dạ mặc dù không rành về y, nhưng xử lý vết thương vô cùng chuyên nghiệp. Thương thế Hàn Vân Tịch ở trên lưng, hơn nữa vết thương không nhỏ, muốn băng bó chỉ có thể lựa chọn băng pháp tam giác.

(

Đai khái vài kiểu băng tam giác)

Nếu như bình thường, Hàn Vân Tịch chỉ nhìn nhận thản nhiên, nhưng hôm nay, nàng tâm hoảng ý loạn, luống cuống khẩn trương, làm sao còn nhớ được những thứ khác.

Một chiếc yếm tơ tằm mỏng manh, có thể che được cái gì?!

Lưng trần phơi bày, nàng tiếp nhận, nhưng bây giờ...

Long Phi Dạ, chàng xác định như này ổn sao?

Hàn Vân Tịch rề rề bất động, trong lòng có nai con đang chạy loạn, thế nhưng, Long Phi Dạ lại hết sức nghiêm túc, chuẩn bị xong vải băng, thấy Hàn Vân Tịch bất động, liền hỏi: "Còn đau?"

Hàn Vân Tịch vẫn im ru, nhìn hắn một cái cũng không dám.

Thấy vậy, Long Phi Dạ càng thương tiếc hơn, hắn ngồi xổm xuống, giọng điệu nhu hòa: "Còn đau, phải không?"

Giờ Hàn Vân Tịch mới chú ý thấy ánh mắt nam nhân này tràn đầy thương tiếc, nàng vội vàng lắc đầu: "Này..ngồi dậy mới có thể băng bó."

Hàn Vân Tịch nhăn mày nhìn hắn, bối rối không biết làm sao.

Nhưng biểu tình khó xử của nàng rơi vào mắt Long Phi Dạ lại biến thành làm nũng.

Lần đầu tiên có nữ nhân dám làm nũng trước mặt hắn, mà này cũng là lần đầu tiên nữ nhân này làm nũng với hắn.

Khóe môi Long Phi Dạ dâng lên một nụ cười mà ngay chính hắn cũng không phát hiện, có một chút bất đắc dĩ, một chút sủng nịnh, hắn nói: "Ngoan, ta ôm nàng!"

Giọng điệu này, Hàn Vân Tịch nghe đến tim sắp tan chảy.

Rõ ràng vẫn bất động tại chỗ, nhưng....nhưng vì sao nàng đột nhiên cảm thấy bản thân cách nam nhân này không còn xa xăm như trước đây, đã gần hơn vài bước chân rồi!

Điện hạ, là chàng tiến về phía ta sao?

Suốt nữa năm qua, dù là hắn ở ngay bên cạnh, cũng chưa từng có loại cảm giác này, đây, là lần đầu tiên.

Hàn Vân Tịch có chút không dám tin.

Ngay lúc Long Phi Dạ sắp ôm lấy mình, nàng mới sực tỉnh hồn, hoảng hốt khẩn trương, tự mình nhanh chóng ngồi dậy, kéo chăn tới che đậy thân thể, đôi mắt trong veo ngập nước trợn to, vài phần kinh hoàng, vài phần thẹn thùng xấu hổ, còn có một chút trách cứ.

Long Phi Dạ không biết nàng nằm vậy đã rất lúng túng rồi, ngồi dậy thì còn thế nào nữa?

Người này không để ý, là ngốc thật hay là giả ngốc hả? Hay hoặc là, hắn đang cố tình trêu nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net