Chương 454. NÀNG LÀ VƯƠNG PHI CỦA BẢN VƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yếm tơ tằm đỏ thắm, không giấu nổi nét mị hoặc duyên dáng, thanh dịu như ngọc!

Tuy chỉ thoáng qua, nhưng trong mắt Long Phi Dạ, này là một loại kích thích thị giác không cách nào diễn tả.

Hàn Vân Tịch đã kéo chăn che hết xuân quang, nhưng mà, ánh mắt người nào đó vẫn thủy chung dán trên người nàng.

Hắn nhìn cái gì chứ!

Hàn Vân Tịch cắn răng, xấu hổ lườm hắn, Long Phi Dạ có chút lúng túng, không nghĩ tới chính mình lại có một ngày thất thố thế này.

Hắn bước vào lâu như vậy, còn giúp nàng bôi thuốc, thế mà lại không chú ý đến nàng đã thoát y. (đương nhiên nửa trên.)

Hai người yên lặng, bốn mắt nhìn nhau, xung quanh cũng lặng ngắt.

Nhưng, chỉ chốc lát ánh mắt Long Phi Dạ liền bắt đầu càn rỡ, từ mặt Hàn Vân Tịch chậm rãi di động xuống.

Hàn Vân Tịch nhận ra, đôi mày thanh tú càng nhíu chặt, trợn trừng mắt nhìn hắn, nhưng, Long Phi Dạ lại như không thấy, hắn lúng túng chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà thôi, đôi ngươi đen láy dần trở nên thâm thúy, tựa như quan sát con mồi, không chút kiêng dè quét mắt khắp người nàng.

Mầm mống mập mờ đã gieo xuống không khí.

Dưới ánh mắt nóng bỏng, tim Hàn Vân Tịch gia tốc thình thịch thình thịch không ngừng, rốt cuộc nàng cũng không dám đối mắt với hắn nữa, đầu càng cúi càng thấp.

Chăn lạnh như nước, nhưng cơ thể nàng lại nóng bừng.

Linh mẫn thông tuệ, nàng luôn có thể kiểm soát được bản thân, nhìn thấu lòng người, thế nhưng, giờ khắc này, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì, nàng không biết cũng không dám tưởng tượng một khắc sau đây sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng mà, nam nhân trước mặt nàng lại có thể khống chế tất cả.

Cũng chẳng biết Long Phi Dạ đã nhìn đủ chưa, nói chung là hắn bình tĩnh cầm lấy băng vải, nhàn nhạt nói: "Ngồi yên."

Hàn Vân Tịch rất muốn nói nàng có thể tự làm, hắn ra ngoài đi, nhưng, cũng chẳng biết tại sao, mãi lâu nàng vẫn chẳng lên tiếng. 

"Ngồi yên." So với vừa nãy, lúc này Long Phi Dạ tựa hồ nghiêm túc lên không ít.

Hàn Vân Tịch co ro trùm kín chăn, nhìn hắn chăm chăm, bất động.

Băng pháp tam giác phải vòng một góc khăn ra trước người và cột lại phía trước.

Nói cách khác, chiếc yếm rất cản trở, phải len xuống dưới yếm mới có thể cột chặt, bảo đảm khăn không bị tuột ra.

Người này là muốn giúp nàng băng bó, hay là định khi dễ nàng chứ!

Cuối cùng, nàng mở miệng, nhàn nhạt nói: "Điện hạ, chàng tránh mặt chút đi, thần thiếp tự mình làm."

Long Phi Dạ lập tức chất vấn: "Vì sao?"

Vì sao?

Hắn lại còn hỏi nàng như thế!

Bọn họ mặc dù là phu thê, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, chưa từng vượt qua lôi trì một bước, quan hệ giữa đôi bên rất vi diệu, luôn ngầm hiểu lẫn nhau.

Ít nhất, còn chưa thoải mái đến mức độ như này. (mức độ thoát y trước mặt nhau...)

Hàn Vân Tịch thực sự không hiểu vì sao đối mặt với chuyện thế này mà Long Phi Dạ vẫn có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy.

Hắn coi nàng là dạng người gì chứ! Là loại nữ nhân tùy tiện sao?

"Không vì sao cả, dẫu sao...nam nữ thụ thụ bất tương thân." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Nào ngờ, Long Phi Dạ lại quăng ra một câu: "Nàng là Vương phi của Bản Vương, vì sao lại nói thụ thụ bất thân?"

Hàn Vân Tịch ngây ra, nhất thời không biết phải phản bác lại thế nào: "Ta... Chàng......"

Nàng nhìn nét mặt nghiêm túc của Long Phi Dạ, đột nhiên cảm thấy uất ức mà không cách nào kháng nghị được.

Không phải như vậy, giữa bọn họ không phải như vậy!

Nhưng mà, nàng cũng không nói rõ được giữa nàng và hắn rốt cuộc là thế nào nữa.

Nàng bất tri bất giác thích hắn, hắn dần dần sủng ái nàng, hai người thuận lý thành chương (cứ như vậy) đi tới hôm nay, chưa từng thổ lộ, cũng chưa từng hứa hẹn bất kỳ điều gì.

Thậm chí, còn chưa từng thẳng thắn xác định gì với nhau.

Vì sao hắn đột nhiên lại...

Nhìn dáng vẻ quẫn bách ủy khuất cùng mê mang của Hàn Vân Tịch, khóe môi Long Phi Dạ bất giác cong lên nụ cười bất đắc dĩ, thật ra hắn rất thích bộ dáng mềm yếu luống cuống của nữ nhân này.

Thấy Long Phi Dạ cười, rốt cuộc Hàn Vân Tịch cũng nổi giận: "Long Phi Dạ, chàng khi dễ ta!"

Thời điểm nữ nhân thật sự tức giận sẽ lớn mật thế này, mang cả tên lẫn họ của hắn gọi ra.

Cũng chỉ có nàng to gan lớn mật, là được phép.

Long Phi Dạ nghiêm túc: "Ngồi yên, ta băng bó vết thương."

Hàn Vân Tịch quấn chặt tấm chăn, vẫn còn giận: "Chàng ra ngoài đi, ta tự băng!"

Long Phi Dạ không trả lời, nhẹ nhàng kéo chăn, Hàn Vân Tịch lập tức đè tay hắn lại, Long Phi Dạ bất động, hai người lại lâm vào yên lặng.

Hồi lâu sau, Long Phi Dạ chậm rãi rút tay lại, đứng lên, nhàn nhạt nói: "Ta ở ngay cửa, có gì thì gọi ta."

Hàn Vân Tịch vốn nên thở phào, nhưng không biết vì sao, nhìn bóng lưng cô đơn của Long Phi Dạ, chẳng những không thấy nhẹ nhõm, trái lại lòng thoáng trầm xuống.

Thấy hắn sắp ra ngoài, nàng vội gọi một tiếng: "Này...."

Long Phi Dạ quay đầu, nghiêm túc hỏi: "Vết thương đang kết vảy, nếu không tiện thì gọi Bách Lý Minh Hương vào giúp nàng."

Hàn Vân Tịch nhìn hắn hồi lâu, sau cùng rầu rầu nói: "Chàng tới giúp ta đi."

Long Phi Dạ suýt chút phì cười, hắn mặt không biểu tình trở lại bên giường, vừa ngồi xuống, Hàn Vân Tịch liền xoay người đưa lưng về phía hắn, buông rơi tấm chăn.

Một chiếc yếm mỏng, che được bao nhiêu?

Vốn cho rằng định lực bản thân rất tốt, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc ngay trước mắt, hô hấp Long Phi Dạ lập tức trầm trọng, ánh mắt khóa chặt bờ vai Hàn Vân Tịch dần trở nên sâu thẳm.

"Điện hạ, khăn lụa." Hàn Vân Tịch nhắc nhở.

Lúc này Long Phi Dạ mới sực tỉnh, cẩn trọng đem khăn tam giác bọc lên vết thương sau lưng, đưa một góc khăn ra phía trước, Hàn Vân Tịch tiếp lấy góc khăn, lẳng lặng buộc chắc, rất nhanh đã làm xong.

"Điện hạ, y phục của thần thiếp ở bên kia, làm phiền." Nàng nhàn nhạt nói.

Long Phi Dạ lấy y phục tới giúp nàng khoát lên người, sau đó từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, cằm gác trên vai nàng, Hàn Vân Tịch cả kinh, rốt cuộc ý thức được nam nhân này khác thường, nhưng, rốt cuộc lạ chỗ nào thì nàng lại không nói được.

"Hàn Vân Tịch..." Hắn khẽ gọi.

"Hửm..." Nàng đáp khẽ.

Nhưng, hắn lại không nói gì, tránh vết thương, ôm nàng một lúc lâu rồi buông ra.

Hàn Vân Tịch khó hiểu, đang muốn hỏi, nhưng hắn đã khôi phục bình thường, nghiêm nghị hỏi: "Vết thương này là chuyện gì xảy ra? Tô Tiểu Ngọc lại là thế nào?"

Được rồi, chuyện này trọng yếu hơn!

Hàn Vân Tịch đổi tư thế để mình thoải mái một chút, vắn tắt kể lại sự tình Tô Tiểu Ngọc, Long Phi Dạ càng nghe sắc mặt càng khó coi.

Đường Ly đáng chết, Vương phủ phát sinh chuyện lớn như vậy lại dám giấu giếm hắn.

Tất nhiên, Long Phi Dạ cũng không nổi giận đương trường, hắn đỡ Hàn Vân Tịch nằm an ổn xong liền xuống lầu, khác với khi lên lầu tâm trạng tốt đẹp, thời điểm này cả người Long Phi Dạ bừng bừng lửa giận.

Triệu ma ma thấy thì sợ đến liên tiếp giật lùi về sau, cùng lúc đó, Sở Tây Phong vừa biết chuyện Tô Tiểu Ngọc cũng chạy tới.

"Thuộc hạ không tròn chức trách, thỉnh điện hạ giáng tội!" Sở Tây Phong quỳ trước bậc cửa.

"Ngươi làm việc thế nào? Lại để một ranh con không tới mười tuổi trà trộn vào?" Long Phi Dạ vấn tội.

Hàn Vân Tịch y phục nghiêm chỉnh đã đuổi tới, im lặng đứng ở đầu thang lầu.

"Thuộc hạ đáng chết!" Sở Tây Phong không dám ngẩng đầu, vừa nghe tin Vương phi nương nương bị Tô Tiểu Ngọc thương tổn hắn liền biết xong rồi, ban đầu là hắn cho người tra lai lịch Tô Tiểu Ngọc.

"Bản Vương cho ngươi năm ngày, không tra ra người giật dây, ngươi tự xem mà làm! Còn có đem toàn bộ hạ nhân thay hết, lập tức điều người từ Cô Uyển tới!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Triệu ma ma nghe vậy cực kỳ sợ hãi, quỳ phịch xuống: "Xin điện hạ khai ân! Lão nô...."

Lời còn chưa nói hết Long Phi Dạ đã cáu quát: "Triệu ma ma, mấy năm nay bà ở trong cung làm cảnh sao? Tuổi đã lớn như vậy còn có thể để một con ranh đùa bỡn?"

Triệu ma ma run lẩy bẩy, không trả lời được, lần này bà quả thật mắt mù.

"Sở Tây Phong, ngươi còn ngây ra đó làm gì?" Long Phi Dạ quát.

Sở Tây Phong nhìn ánh mắt cầu khẩn của Triệu ma ma, rất muốn giúp, nhưng hắn tự thân còn khó bảo toàn.

Đúng lúc này, Hàn Vân Tịch lên tiếng: "Điện hạ, thần thiếp có một..."

Chỉ là nàng còn chưa khuyên hết Long Phi Dạ đã lạnh lùng nói: "Ban đầu nếu toàn bộ bỏ cũ thay mới, nàng cũng sẽ không bị thương thành thế này!"

Tần Vương phủ há có thể cho phép nội gián tồn tại, người Tần Vương phủ, há có thể bị mua chuộc?

Đây với Long Phi Dạ mà nói, là một loại sỉ nhục.

Kết quả rành rành trước mặt, Hàn Vân Tịch không có gì để nói, nàng chỉ có thể cầu xin: "Điện hạ, chàng hãy..."

Nhưng mà, nàng còn chưa nói ra lời cầu tình, Long Phi Dạ đã cự tuyệt: "Chuyện này không có thương lượng!"

Triệu ma ma cùng Sở Tây Phong ở một bên lắng nghe đều tuyệt vọng, ngay cả Vương phi nương nương cũng không giúp được, bọn họ hết rồi.

Nào ngờ, một màn kinh thế hãi tục lại phát sinh...

Hàn Vân Tịch tiến lên, khẽ kéo tay Long Phi Dạ, nàng không lên tiếng, lại có thể khiến Long Phi Dạ quay đầu, chờ nàng mở miệng.
(MỸ NHÂN KẾ!!!! 💃)

Đây là làm gì?

Làm nũng? Mỹ nhân kế?

Bất kể là làm nũng hay mỹ nhân kế, tóm lại đều có vai diễn! 

Triệu ma ma và Sở Tây Phong nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau tràn đầy hy vọng.

"Điện hạ, khi thần thiếp bắt Tô Tiểu Ngọc và Vương Lai Phúc, đã công khai cam đoan chuyện này sẽ không liên lụy người vô tội, nay điện hạ làm thế này, là muốn thần thiếp....thất tín với hạ nhân sao?" Hàn Vân Tịch ủy khuất nói.

Bây giờ, đổi thành Long Phi Dạ nghẹn lời.

Hàn Vân Tịch nắm cơ hội trải một nấc thang: "Điện hạ cho thần thiếp một cơ hội, thần thiếp nhất định đem trên dưới trong ngoài Vương phủ chấn chỉnh trừng trị tốt."

Hàn Vân Tịch một lời đem trách nhiệm dẫn lên người mình, nói sao nàng cũng là nữ chủ nhân Vương phủ, hạ nhân trong phủ đều là nàng quản.

Nếu nói Triệu ma ma lớn tuổi còn bị một ranh con đùa bỡn, như vậy, người thông minh như nàng, không phải cũng bị xoay mòng mòng sao?

Hàn Vân Tịch vừa nói vừa khẽ lay lay tay Long Phi Dạ.

Cũng không biết là nàng thuyết phục khiến Long Phi Dạ nhượng bộ, hay là cử chỉ làm nũng của nàng để cho hắn thỏa hiệp nữa. 

Tóm lại, Long Phi Dạ kéo tay nàng, nắm lại không cho nàng lộn xộn, lạnh lùng nói: "Không có lần sau!"

Hàn Vân Tịch mừng rỡ, lập tức hướng Triệu ma ma và Sở Tây Phong nháy mắt, mà hai người kia vô cùng hoan hỉ, vội vàng tạ ơn.

Hạ nhân tránh được một kiếp, Sở Tây Phong thì chưa biết có thể tra ra cái gì hay không, nhưng người thảm nhất không ai ngoài Đường Ly.

Long Phi Dạ để Sở Tây Phong bí mật truyền lời đến U Các, để cho Đường Ly tiếp tục thủ U Các, không có lệnh của hắn, không được phép rời đi nửa bước, bằng không tự gánh hậu quả.

Đường Ly vô cùng ức chế, thiếu chút nghĩ không thông đã quay về Đường Môn lấy vợ sinh con, cũng may có Sở Tây Phong khuyên ngăn.

Nguyên văn của Sở Tây Phong là thế này: "Đường thiếu, ngài chắc chắn muốn trở về lấy vợ sinh con sao, điện hạ sẽ tha người sao?"

Đường Ly im lặng, không đợi Sở Tây Phong thúc giục, trực tiếp tự mình lặng lẽ quay lại U Các.

Thiên không sắp sáng, Long Phi Dạ không đi xem Tô Tiểu Ngọc, hắn và Hàn Vân Tịch đang ở trong sân thưởng trà.

Sự tình Tô Tiểu Ngọc, chỉ cần người còn sống, Long Phi Dạ không sợ không tra được, đợi kết quả điều tra của Sở Tây Phong rồi bàn tiếp.

Long Phi Dạ còn có một việc phải cùng Hàn Vân Tịch giao phó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net