Chương 456. DỄ DÀNG THU THẬP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Phi Dạ nắm mệnh thừng của Tô Tiểu Ngọc, rồi đột ngột thả tay!

Tô Tiểu Ngọc lập tức chỏng đầu rơi vọt xuống, hét thảm chói tai: "Aa....."

Dây thừng trong tay Long Phi Dạ không ngừng chuyển động, chốc nữa sẽ đến cuối đầu dây, mà một khi đến cuối, Tô Tiểu Ngọc sẽ tiếp đất.

"Aaaa......."

Nàng nhìn mặt đất lát đá xanh cách mình càng lúc càng gần, điếng người, gắt gao nhắm mắt, hét khản giọng. Đây là phản ứng bản năng khi đột ngột bị đẩy tới tử vong, ai lại không sợ?

Đột nhiên, tất cả ngừng lại.

Tô Tiểu Ngọc mở bừng mắt, chỏng đầu rơi xuống quá nhanh, lực trùng kích khổng lồ khiến đầu óc nàng tê dại, tai ong ong, nàng nhanh chóng phát hiện đầu mình cách nền đá xanh không tới một tấc, chính xác là thiếu chút nữa đầu nàng đã tiếp xúc với nền đá.

Chưa hết kinh hoàng, Tô Tiểu Ngọc hít vào mấy ngụm khí lạnh, quá nguy hiểm, kém chút thôi, chỉ cần Long Phi Dạ chậm tay một chút, đầu nàng liền nở hoa.

Quá sức nguy hiểm, nàng đã nghĩ xong phải đối phó với Hàn Vân Tịch thế nào, cũng đã chuẩn bị tinh thần đấu tranh dài lâu với Hàn Vân Tịch, sao có thể cứ vậy mà chết đi, còn là kiểu chết đáng sợ như này!

Nàng bị dọa chết rồi!

Long Phi Dạ chết tiệt, tại sao hắn trở về nhanh như vậy chứ?

Tô Tiểu Ngọc kinh hoảng quá độ, nhưng, rất nhanh nàng đã bình ổn lại, đưa mắt nhìn Long Phi Dạ, nàng cũng không sợ, trong tay nàng có vốn liếng để bồi bọn họ.

Nàng không lên tiếng, chờ Long Phi Dạ treo nàng lên lại, ở độ cao này nàng chỉ có thể nhìn được giày của phu phụ Long Phi Dạ, làm thế nào đàm phán?

Nào ngờ, Long Phi Dạ không hề kéo Tô Tiểu Ngọc lên, mà là giao dây thừng cho ám vệ mang đi buộc lại.

Lúc này hắn mới cùng Hàn Vân Tịch tiến đến.

Giờ khắc này Tô Tiểu Ngọc mới ý thức được có gì đó không đúng, tức giận: "Muốn thương lượng với ta thì mau thả ta xuống!"

Tô Tiểu Ngọc bị trói gô treo ngược, chỉ thấy được giày Long Phi Dạ, không nhìn thấy mặt hắn, nếu không nàng sẽ biết nàng có tức giận như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng.

Bởi vì gương mặt Long Phi Dạ lúc nàng lạnh giá tựa thần minh không thể mạo phạm, đến Hàn Vân Tịch cũng không dám thả Tô Tiểu Ngọc xuống chứ nói chi kẻ khác?

Long Phi Dạ tới gần, đầu Tô Tiểu Ngọc rất nhỏ, nàng không muốn nhìn chân hắn, cố gắng ngẩng mặt, tuy nhiên vẫn không thấy được mặt Long Phi Dạ, uy áp tựa thái sơn.

Nhưng, nàng vẫn cố chấp xem nhẹ sợ hãi nơi đáy lòng, cũng không để ý Long Phi Dạ, nàng lạnh lùng nói với Hàn Vân Tịch: "Tần vương phi, ngươi không giết ta không phải là muốn moi tin tức từ miệng ta sao. Ta nghĩ thông rồi, ngươi thả ta xuống, chúng ta vui vẻ nói chuyện."

Hàn Vân Tịch đang định đáp, Long Phi Dạ đã hừ lạnh: "Ngươi không có cơ hội trao đổi."

Vừa nghe vậy, Hàn Vân Tịch liền biết mình không cần mở miệng

"Ta không nói với ngươi." Tô Tiểu Ngọc lập tức gằn.

Long Phi Dạ bất thình lình kéo mạnh dây thừng, Tô Tiểu Ngọc lập tức lơ lửng trên không, khoảng cách với mặt đất cở một người trưởng thành, Tô Tiểu Ngọc cho rằng Long Phi Dạ chuẩn bị tra hỏi mình, nhưng nào ngờ Long Phi Dạ lại lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, chuẩn bị nồi sắt (thiết oa), bản vương muốn ả nếm mùi vị bị ninh nóng!"

Chuẩn bị nồi sắt?

Hàn Vân Tịch cũng thầm ngẩng ra, mấy hôm nay nàng vắt óc nghĩ phải hạ độc Tô Tiểu Ngọc thế nào, nàng nghĩ ra rất nhiều loại độc tàn nhẫn nhưng không đoạt mạng, nhưng vẫn không ngờ tới Long Phi Dạ lại có chiêu độc thế này!

Được rồi, dù rất tàn nhẫn, nhưng Hàn Vân Tịch thấy hả giận!

Nha đầu thối này mới tí tuổi mà lòng dạ lại hiểm độc, hại Bách Lý Minh Hương xong lại hại nàng, nên cho nó nếm thử mùi vị khủng hoảng đi!

Tô Tiểu Ngọc nín thinh nhìn chằm chằm Long Phi Dạ, mặc dù không lên tiếng, nhưng mồ hôi lạnh vả ra đầy mặt đã bán đứng nàng.

Thấy kết cục của Vương Lai Phúc, nàng sợ hãi, những ngày qua nàng luôn suy nghĩ rốt cuộc mình nên làm gì đây.

Nàng không sợ chết, nhưng rất sợ kiểu chết khủng khiếp thế này.

Nhưng, dù là vậy, dù bị chủ tử vứt bỏ, nàng vô cùng hụt hẫng, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử, nàng có thể kỳ kèo, chẳng qua là lợi dụng điểm yếu uy hiếp Hàn Vân Tịch mà thôi.

Rất nhanh, hạ nhân đã kê một cái nồi sắt thật lớn dưới chân Tô Tiểu Ngọc, trong nồi đầy nước, lửa đang thổi dưới đít nồi.

Tô Tiểu Ngọc biết rõ giờ nói với Hàn Vân Tịch là vô dụng, dứt khoát hướng Long Phi Dạ hét: "Không có ta, cái gì ngươi cũng đừng mơ tra được! Muốn biết ai sai khiến ta, mục đích là gì, lập tức thả ta xuống!"

Long Phi Dạ không phải người Tô Tiểu Ngọc có thể uy hiếp, hắn không buồn liếc Tô Tiểu Ngọc, mà đang nhìn ngọn lửa phừng phực dưới nồi, đôi mắt thâm thúy tựa hồ cũng bập bùng hai luồng nộ diễm.

Tô Tiểu Ngọc gấp: "Tần vương, nếu ngươi thương hại đến ta, Tô Tiểu Ngọc ta nửa chữ cũng tuyệt không nói cho ngươi! Ta nói được làm được!"

Long Phi Dạ cười lạnh, con ranh này nếu muốn khai đã sớm khai rồi, không khai ra chủ mưu sau màn thì ít nhất cũng sẽ lộ ra chút tin tức để hấp dẫn hắn.

Nhưng, kêu la lâu như vậy, chỉ đều là nói nhảm!

Thả Tô Tiểu Ngọc xuống an ổn nói chuyện căn bản vô ích, ngược lại sẽ bị nó lợi dụng điểm yếu uy hiếp lại.
(gặp trùm rồi!!! 😎)

Trò vặt này, hắn thấy nhiều rồi.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, hắn cũng muốn nhìn xem ả còn có thể chịu đựng bao lâu.

Lửa càng thiêu càng lớn, nước trong nồi cũng bắt đầu lấm tấm nổi bọt, thoáng chốc đã sôi bùng lên, hơi nước nóng hẩy bốc lên.

Đầu Tô Tiểu Ngọc nhanh chóng bị khói nước bao phủ, nàng thấy da đầu như bị thiêu đốt càng lúc càng nóng, chớp mắt, mặt nàng đã đầm đìa mồ hôi.

Giờ mới là sáng sớm mồ hôi đã dầm dề như vậy, nếu ninh nóng giữa trời trưa nắng gắt, thật sự không cách nào tưởng tượng.

Dù sao chỉ là một đứa bé, Tô Tiểu Ngọc khó chịu muốn khóc, nhưng dù là vậy, nàng vẫn không muốn tiết lộ tí ti tin tức có giá trị nào.

Nàng hét to: "Tần vương, ngươi còn không thả ta xuống, ta thật sẽ cái gì cũng không nói!"

"Hàn Vân Tịch, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ngươi không tò mò rốt cuộc ta tiếp cận ngươi vì mục đích gì sao?"

"Ngươi sẽ không cho rằng ta chỉ muốn làm bỏng ngươi đơn giản như vậy chứ?"

"Ngươi không hiếu kỳ tại sao ta không dứt khoát giết chết ngươi sao? Ta có rất nhiều cơ hội! Hừ!"

"Long Phi Dạ, ta biết một bí mật, một bí mật mà các ngươi vĩnh viễn cũng không đoán được! Thả ta xuống, nếu không dù cho ta có chết ở chỗ này cũng sẽ không nói cho ngươi!"

...

Tô Tiểu Ngọc không ngừng gào thét, đáng tiếc Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch vẫn thờ ơ không động lòng, nghe nói nhảm nhiều vậy, Hàn Vân Tịch cũng đã nhìn thấu, con nhóc này nhất mực nói phải an ổn nói chuyện, kỳ thực một chút thành ý cũng không có.

Lúc này, nồi nước đã sôi bùng lên, bọt nước bắn tung tóe, hơi nước mờ mịt, cả người Tô Tiểu Ngọc đều bị vây trong khói nước, hô hấp bắt đầu chật vật.

Toàn thân trên dưới, đặc biệt là da đầu, đã nóng muốn tuột da, nếu tiếp tục nữa, e là da thịt sẽ bị hơi nước ninh nhừ.

Này so với trực tiếp bị bỏng còn khủng khiếp hơn!
(Aha, người nào đó đang báo thù cho vợ!!! 😏)

Nhưng, đây còn xa mới là tra tấn đích thực của Long Phi Dạ.

Hắn nâng tay, ám vệ lập tức đem mệnh thừng trói Tô Tiểu Ngọc đưa tới tay hắn, thấy thế, Tô Tiểu Ngọc khiếp hãi: "Không được!"

Long Phi Dạ đương nhiên không để ý đến, hắn thoáng nới tay, Tô Tiểu Ngọc cấp tốc rơi xuống.

"Aaaaaa.... Oaaa..."

Tô Tiểu Ngọc khủng hoảng, kêu khóc thành tiếng.

Long Phi Dạ dừng lại, tiếng khóc của nàng cũng hời dừng, phát hiện mình còn chưa rơi xuống, vô cùng mừng rỡ.

Nhưng, Long Phi Dạ lần nữa đột ngột nới tay.

"Aaa... Không! Cứu aaaa....."

Tô Tiểu Ngọc thét to, âm giọng còn lớn hơn vừa nãy.

Long Phi Dạ lại giữ chặt, Tô Tiểu Ngọc oa oa khóc thét, đáng thương như đứa trẻ không mẹ.

Nàng vốn là trẻ con, lại chưa từng giống trẻ con, nhưng vào giờ phút này lại chẳng khác chút nào.

Hàn Vân Tịch nhìn nhìn, cảm giác hả giận đã sớm không còn, lòng tự dưng khó chịu. Đứa bé nhỏ như vậy, sao phải vậy chứ?

Long Phi Dạ vẫn lãnh khốc như cũ, một lần nữa buông tay, lúc này đây Tô Tiểu Ngọc đã gần sát mặt nước, nước bắn vào đầu và trên mặt nàng.

Rốt cuộc nàng bại trận: "Tần vương điện hạ, ta đầu hàng! Ngài tha ta đi! Tha ta đi! Ta cầu xin ngài!"

"Tần vương điện hạ, vương phi nương nương, ta cầu xin hai người, tha ta đi!"

...

Long Phi Dạ nắm dây, chỉ cần hắn lại buông tay lần nữa, Tô Tiểu Ngọc khẳng định sẽ bị nhúng vào nồi nước sôi, da đầu trước tiên, da bong thịt nhừ!

"Bản vương không thích trao đổi điều kiện, ngươi muốn nói cái gì, nói thẳng đi." Cuối cùng Long Phi Dạ đã mở miệng.

Tô Tiểu Ngọc không đem mọi chuyện khai rõ, hắn tuyệt đối không thả xuống.

Tô Tiểu Ngọc sụt sịt hồi lâu mới cố gắng nén khóc: "Thật ra ta không biết gì hết, chủ tử chỉ bảo ta trước hết cứ làm bỏng vương phi nương nương, rồi yên lặng chờ lệnh."

Đây là ứng đối Tô Tiểu Ngọc nghĩ trong những ngày qua, nếu cuối cùng thật sự không được sẽ trả lời Hàn Vân Tịch như thế, chẳng qua, nàng không nghĩ tới câu này lại dùng với Long Phi Dạ.

"Chủ tử ngươi là ai?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi, không nhìn ra hắn rốt cuộc là tin hay không tin.

"Ta không biết. Ta từ nhỏ được một lão ma ma nuôi lớn, hai năm trước bắt đầu tiếp nhận huấn luyện, học võ công, sau đó thì bị đưa tới nơi này. Cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy chủ tử, đúng hẹn tới khách điếm Thiên Duyệt thành Bắc sẽ có người đem mật lệnh đặt ở gian thứ nhất lầu hai, ta lại viết tin tức thăm dò được cũng để ở đó, tự sẽ có người tới nhận." Tô Tiểu Ngọc khai báo.

"Hôm đó ở khách điếm gặp phải Sở Thanh Ca và Mộc Linh Nhi lại là thế nào?" Hàn Vân Tịch lên tiếng hỏi.

"Ta không biết bọn họ, chủ tử bảo ta bám theo Sở Thanh Ca ăn xin, rồi đem chuyện náo thật lớn, tốt nhất là náo đến trên phố. Nhưng ta còn chưa kịp hành động thì ngươi đã đi vào." Tô Tiểu Ngọc không chút chần chừ giải thích, những cái này nàng đã diễn luyện trong đầu nhiều lần.

Vừa nói vừa oa oa khóc lóc: "Ta chỉ biết vậy thôi, nhanh thả ta xuống đi, nóng quá nóng quá!"

Hàn Vân Tịch trầm tư, Long Phi Dạ lạnh giọng: "Ngươi nghĩ bản vương dễ lừa như vậy? Còn không khai thật, bản vương tuyệt không cho cơ hội lần thứ hai!"

"Tần vương điện hạ, hức hức... Những gì ta nói đều là thật, ta không dám lừa ngài, ta biết có vậy thôi, ta nói thật mà!" Tô Tiểu Ngọc kêu khóc thề thốt.

Mắt Long Phi Dạ thoáng dừng, nhưng tay lại thả ra!

"Aa.. a...."

Tô Tiểu Ngọc hoảng loạn thét to, chớp mắt, đầu tóc nàng đã chấm vào nước sôi, sợ đến mức hồn vía lên mây, tiếng thét chói tai không ngừng.

Nàng thấy da trên đầu tê dại co giật, bỏng rát, nóng đến cả đầu đều đau đớn.

Nhưng, trước sau như một, nàng vẫn ngoan cố nhấn mạnh: "Ta nói đều là sự thật, ta nói thật, ta không gạt ngài, ta thật không biết! Không biết!"

Sở Thiên Ẩn chọn Tô Tiểu Ngọc cài vào Tần vương phủ, ắt có đạo lý của hắn.

Nha đầu này mặc dù rất sợ tra tấn, nhưng tuyệt không dễ tùy tiện khuất phục....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net