Chương 455. TỨC GIẬN, PHẢI TÍNH SỔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sớm ngày hè, khí trời đặc biệt thanh tân, nhiệt độ vừa phải, dịu nhẹ thư thích mà khoan khoái.

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch vừa mới ngâm trà, Bách Lý Minh Hương và Triệu ma ma đã mang điểm tâm tới.

Lúc này Bách Lý Minh Hương đã bình ổn lại, cũng định nói ra chuyện thai ký trên người Hàn Vân Tịch. Nàng cố ý mang điểm tâm để xuống trước mặt Tần vương điện hạ, nhưng mà, điện hạ đang châm trà, không buồn liếc nàng một cái.

Do dự một lúc, nàng khom người: "Vương phi nương nương, Minh Hương có tội."

"Không sao, bôi thuốc vào qua vài hôm sẽ tốt." Hàn Vân Tịch không phải người thù dai, lại càng không phải người hẹp hòi so đo.

"Tạ nương nương!"

Tạ ơn xong, Bách Lý Minh Hương lại nói: "Nương nương, lúc trước nô tỳ đã giúp người bôi thuốc khắp lưng, nếu vẫn không ổn, e là phải đổi thuốc thôi."

"Ừm, lui xuống đi."

Hàn Vân Tịch không muốn nói vấn đề này nhiều, chỉ sợ Long Phi Dạ sẽ bắt nàng đi nằm.

Vết thương không lây lan, lành hẳn chỉ là vấn đề thời gian, chậm mấy ngày cũng không đáng ngại.

Đáy mắt Bách Lý Minh Hương thoáng qua tia phức tạp, sau đó cùng Triệu ma ma lui đi.

Thật ra, mấy câu vừa rồi là nàng cố ý nói. Mục đích là để Tần vương điện hạ nghe được, để điện hạ biết nàng giúp nương nương bôi thúc nhiều lần, nhiều lần thấy lưng trần của nương nương.

Nàng nghĩ, nếu điện hạ biết sau lưng nương nương có phượng vũ thai ký, hơn nữa cũng biết lai lịch của thai ký, như vậy tất nhiên sẽ giết nàng diệt khẩu.

Nhưng phản ứng của điện hạ vừa rồi, e là người không biết.

Nhưng, Bách Lý Minh Hương vốn cẩn trọng vẫn không cách nào yên tâm, bởi vì, nàng không xác định được Tần vương điện hạ là không biết trên lưng vương phi nương nương có thai ký, hay là đã nhìn thấy nhưng không biết lai lịch của nó.

Điện hạ và nương nương mặc dù thành thân đã lâu, nhưng quan hệ vi diệu, thủ cung sa trên tay nương nương đến nay vẫn còn, cho nên, trừ hai người bọn họ có lẽ không ai biết được điện hạ trước đó đã thấy qua tấm lưng của nương nương hay chưa.

Mà tối qua thời điểm điện hạ giúp nương nương bôi thuốc, nàng không ở trong phòng, vậy nên cũng không xác định được lúc đó điện hạ có phát hiện thai ký hay không.

Có thể người không thấy, nhưng cũng có thể người thấy, nhưng không biết đó là ấn ký của hoàng tộc Tây Tần.

Bách Lý Minh Hương nhíu mày, thận trọng cân nhắc, nàng cảm thấy mình phải lợi dụng lúc thương thế nương nương chưa khỏi, vào thời điểm bôi thuốc, nghĩ biện pháp làm rõ chuyện này.

Dù sao, chuyện này liên hệ quá lớn, tuyệt đối không thể qua loa.

Thật ra, thân là tộc nhân Giao tộc, một lòng tận trung với hoàng tộc Đông Tần, cừu địch của hoàng tộc Đông Tần cũng chính là cừu địch của Giao tộc, đối mặt với chuyện thế này, cách làm sáng suốt nhất chính là trực tiếp bẩm báo cho Tần vương điện hạ, dù là bị diệt khẩu cũng phải báo, hơn nữa phải khuyên điện hạ không được mềm lòng, đừng bị tình cảm chi phối.

Thế nhưng, vương phi nương nương là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng sao có thể lấy oán báo ân?

Thế nhưng, trong lòng nàng, Tần vương điện hạ cao hơn hoàng tộc Đông Tần, nàng sao có thể nhẫn tâm khiến điện hạ khó xử?

Nàng thật sự không biết mình nên xử sự thế nào, nàng chỉ biết ít nhất mình phải làm rõ tình huống trước mắt rồi tính tiếp.

Sự thực, Long Phi Dạ quả thật không thấy thai ký trên lưng Hàn Vân Tịch, thời điểm bôi thuốc, ngay từ đầu sự chú ý của hắn đều ở trên hai mảng bỏng loét, ngay tới Hàn Vân Tịch chỉ mặc mỗi chiếc yến hắn còn không ý thức được, những thứ khác lại càng khỏi phải nói.

Lúc giúp bôi thuốc, chỉ chú ý vết thương, cẩn thận từng chút một, làm sao còn phân tâm nhìn xuống thắt lưng ẩn dưới chăn? Sau đó, lúc băng bó, hứng thú quan sát Hàn Vân Tịch quấn chăn kín mít đối mặt hắn, lại thấy được cái gì?

Tần Vương điện hạ cũng có dục vọng (đại khái kiểu sắc lang), nhưng, đối mặt thương thế của Hàn Vân Tịch, hắn cực kỳ lý trí.

Những lời Bách Lý Minh Hương nói, Long Phi Dạ có nghe. Hắn nhàn nhạt nói: "Quan sát thêm mấy hôm, nếu vẫn không tốt lên, vậy sẽ triệu nhóm y nữ trong cung tới."

Toàn Thái y viện, cũng chỉ mỗi Cố Bắc Nguyệt lọt nổi vào mắt Long Phi Dạ, nhưng loại kiểm tra yêu cầu thoát áo này, Cố Bắc Nguyệt há có thể làm, chỉ có thể để cho y nữ tới.

"Không sao không sao, bảo đảm không quá hai ngày sẽ tốt." Hàn Vân Tịch đối với thương thế của mình nắm rất rõ.

Nàng vội chuyển chủ đề: "Sắp tới điện hạ có bận lắm không?"

"Có chuyện gì?"

"Thần thiếp nghĩ, nếu đã không tìm được Ách bà bà, e là phải đến Mộc gia một chuyến." Hàn Vân Tịch vẫn không quên chuyện thân thế.

Mộc Anh Đông không biết sự tình Tây Tần, Long Phi Dạ đương nhiên không sợ Hàn Vân Tịch đi tìm.

Long Phi Dạ còn chuyện Mi độc, chuyện này một khi chưa giải quyết xong, hắn sẽ không cách nào an lòng.

Hắn lấy ra một lọ sứ từ tay áo để lên bàn: "Nàng đoán xem là gì?"

Hàn Vân Tịch tò mò, không đoán với hắn, trực tiếp mở lọ sứ nhìn một cái, lập tức có đáp án: "Thuốc giải Mi độc!"

Ba loại Hùng xuyên, Di thiên hồng liên và Xà quả mùi rất nồng, điều chế thành thuốc giải nàng vừa ngửi đã nhận ra.

"Thời gian trước xuất thành làm việc nhận được tin Cổ Thất Sát có được Hùng xuyên, vốn muốn về đón nàng cùng đi, nhưng sợ kéo dài sẽ sinh biến (cố), thế nên đã tự đi."

Long Phi Dạ vừa nói vừa nâng chung trà lên nhấp, ra vẻ tùy ý: "Bản vương không phân biệt được Hùng xuyên là thật hay giả, nên dứt khoát để hắn chế thành thuốc giải xem thử, có vẻ không phải giả."

Thành viên hoàng thất từ nhỏ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện ngươi lừa ta gạt, minh tranh ám đấu, chỉ là một lời nói dối với Long Phi Dạ thì đã là gì, nhưng, thời điểm đối mặt nữ nhân này, hắn lại cần chung trà để che giấu sự chột dạ.

Hàn Vân Tịch là người tâm tư cẩn mật, nhưng, đang yên đang lành, nàng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Long Phi Dạ.

Nàng chỉ hiếu kỳ: "Điện hạ cũng biết chế thành thành phẩm sẽ có thể kiểm chứng thật giả của Hùng xuyên?"

"Trước nhờ Vương lão Dược thành tìm dược, lão đã đề cập tới, Hùng xuyên giả không thể kết hợp với Di thiên hồng liên và Xà quả phối ra thuốc giải." Long Phi Dạ giải thích.

Hàn Vân Tịch nghe thì gật đầu: "Đúng vậy, thuốc này là thật."

Vốn nên nghiêm túc lấy ra kiểm tra một lần, nhưng Long Phi Dạ làm việc nàng rất yên tâm, nàng chỉ khẽ ngửi liền nhận định.

"Người đã không tìm được, thuốc này nàng giữ đi." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Mắt Hàn Vân Tịch hiện lên sự áy náy, đem lọ sứ thu vào tay áo, thuốc giải này là do ba vị thuốc quý chế thành, trình độ quý giá không nói cũng biết, tất nhiên phải cất giữ cho kỹ.

Cho nên, lọ sứ vừa khuất tay áo, Hàn Vân Tịch liền mở hệ thống giải độc thu nạp lọ thuốc giải vào trong.

Không ngờ, lọ thuốc vừa vào, hệ thống giải độc liền đưa ra nhận định.

Phân lượng thuốc giải có vấn đề!

Tốc độ kiểm tra của hệ điều thống giải độc hơn xa nhân loại, chớp mắt đã phân tích ra thuốc bột trong lọ có không ít bột chất không có tác dụng, mặc dù không ảnh hưởng thuốc bột còn lại, cũng không ảnh hưởng mùi vị và chất lượng, nhưng lại ảnh hưởng đến phân lượng!

Nhìn như cả lọ thuốc bột, nhưng phân lượng có công hiệu thực tế chưa tới nửa lọ!

"Điện hạ, chàng bị Cổ Thất Sát chơi rồi!" Hàn Vân Tịch tức tối nói.

Long Phi Dạ sửng sốt, giải dược này Ách bà bà đã dùng qua, không thấy có vấn đề, chẳng lẽ Cổ Thất Sát còn động tay gì khác?

Hắn suy trước nghĩ sau, lao tâm khổ tứ làm tròn lời nói dối này, tuyệt không cho phép có bất kỳ sai lầm nào!

"Là chuyện gì?" Hắn trấn định hỏi.

"Hắn lấy bớt thuốc, ít nhất một nửa thuốc trong lọ là đồ bỏ." Lúc Hàn Vân Tịch nói chuyện, hệ thống giải độc đã tiến hành tính toán tỉ mỉ, "Điện hạ, Hùng xuyên và Di thiên hồng liên phân lượng thế nào ta không biết, thế nhưng, với phân lượng Xà quả tính ra, ít nhất có thể chế ra đầy cả chiếc lọ sứ nhỏ này."

Hàn Vân Tịch lấy lọ thuốc ra lại, mở nắp cho Long Phi Dạ xem: "Thuốc chỉ có bảy tám phần, còn chưa đầy lọ, hơn nữa, trong bảy tám phần này có một nửa là không có công hiệu. Điện hạ, Cổ Thất Sát chơi chàng không ít đấy!"

Nghe như vậy, Long Phi Dạ trái lại yên tâm, nếu Cổ Thất Sát thuần túy chỉ tham lam trộm một ít, vậy cũng không sao, chỉ cần sự tình Ách bà bà giấu giếm được là được, một ít giải dược hắn vẫn vui lòng cho.

Lần đầu tiên Long Phi Dạ bị người ta chơi lại còn tán thưởng: "Bản vương tận mắt giám sát, bản lĩnh chế thuốc của hắn quả nhiên lợi hại."

Nhưng, Hàn Vân Tịch vốn bất mãn với Cổ Thất Sát, biết hắn lừa gạt liền tức giận, nàng hừ lạnh nói: "Thoáng chốc đã bị người ta nhìn ra thì bản lĩnh gì chứ?! Với phân lượng Xà quả có thể chế ra bao nhiêu thuốc giải ta biết rất rõ, một phân cũng phải đòi lại! Đồ thừa cũng không cho!"

Ba vị thuốc, dựa theo tỉ lệ bất đồng chế biến, tất nhiên sẽ có một ít dược liệu còn sót lại. Y giới có quy cũ, tìm dược sư chế dược, dược liệu còn thừa đều để lại cho dược sư.

Nhưng, với hành vi này của Cổ Thất Sát, Hàn Vân Tịch tuyệt không chừa cho hắn chút lợi ích nào!

Thấy Hàn Vân Tịch tức giận, Long Phi Dạ bất động thanh sắc.

"Điện hạ, nhanh sắp xếp, thần thiếp cùng chàng đi Dược Quỷ cốc một chuyến! Thần thiếp muốn hắn trả lại, còn phải bồi thường! Không thể để hắn đắc lợi vậy được!" Hàn Vân Tịch tức không chịu được, ngay cả chuyện Tô Tiểu Ngọc cũng quên luôn.

Long Phi Dạ để ý chuyện Tô Tiểu Ngọc hơn, đáy mắt xẹt qua tia phức tạp, nhưng rất nhanh liền đáp: "Được, bản vương an bài."

Hắn lấy là mười phần dược, Ách bà bà dùng hai phần, Cổ Thất Sát mặc dù có giấu lại, nhưng cũng không quá nhiều.

Nhưng, nếu Hàn Vân Tịch truy cứu, hai phần kia của Ách bà bà, Long Phi Dạ cũng chỉ có thể đổ luôn lên đầu Cổ Thất Sát, ai bảo lúc đầu Cổ Thất Sát làm lộ ra chuyện này!

Trong thuốc có trá, tang chứng rành rành Cổ Thất Sát chạy không thoát, nhưng, phân lượng bao nhiêu thì không nói rõ, vậy nên, không nói rõ đều sẽ quy cho Cổ Thất Sát, Long Phi Dạ tin chắc Hàn Vân Tịch tin tưởng hắn.

Mà lúc này, Cổ Thất Sát cũng đang chờ, chờ Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch tìm tới, hắn cố ý động tay để Hàn Vân Tịch phát hiện, trời mới biết rốt cuộc hắn bày cạm bẫy gì chờ Long Phi Dạ nhảy vào!

Long Phi Dạ lập tức an bài ám vệ chuẩn bị xe ngựa, nhưng, đúng lúc này Từ Đông Lâm chạy đến: "Nương nương, Tô Tiểu Ngọc muốn gặp người!"

Tô Tiểu Ngọc ngậm miệng lâu như vậy, chẳng lẽ cuối cùng chịu không nổi thỏa hiệp rồi?

"Đi xem thôi!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói, hòa thượng (CTS) chạy được miếu còn đó, chậm chút cũng không sao.

Long Phi Dạ tất nhiên cũng đi, hắn không vội tìm Tô Tiểu Ngọc tính sổ, không có nghĩa hắn cứ vậy bỏ qua cho Tô Tiểu Ngọc.

Hắn vốn định chờ kết quả của Sở Tây Phong rồi mới qua, thế nhưng, nếu Tô Tiểu Ngọc nóng lòng tìm chết, hắn không ngại lập tức trừng trị ả.

Lúc Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đến nơi, ám vệ đang hạ Tô Tiểu Ngọc từ giữa không trung xuống.

Đột nhiên Long Phi Dạ tiến tới, kéo dây.

Sợi dây này nối với Tô Tiểu Ngọc, vòng qua chạc cây cao tít, đầu dây Long Phi Dạ nắm vốn buộc vào gốc cây, thật sự mạng như mành chỉ treo chuông.

Chỉ cần buông sợi dây, Tô Tiểu Ngọc sẽ trực tiếp ngã từ ngọn cây cao bằng năm tầng lầu xuống, phía dưới lát đá xanh, vừa ngã xuống, hậu quả có thể tưởng tượng.

Tô Tiểu Ngọc thấy Long Phi Dạ đã trở lại, vô cùng kinh hãi, lại thấy hắn đang nắm mệnh căn của mình, nàng càng khủng hoảng.

Nhưng, nàng còn chưa kịp nghĩ gì, Long Phi Dạ đã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net