Chương 458. TÌNH HUỐNG PHÁT SINH NGOÀI DỰ LIỆU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình trạng này e là bên trong đầu đã bị ảnh hưởng, tình hình thế nào... rất khó nói." Cố Bắc Nguyệt đúng sự trả lời.

Hàn Vân Tịch im lặng, Tô Tiểu Ngọc bị bỏng như vậy, có thể đả kích thần kinh não bộ hay không, hay hoặc là đầu bị sung huyết, quả thật rất khó xác định, e rằng mời trưởng lão Y Học viện đến cũng không chắc sẽ có kết luận.

Chỉ có thể đợi...

Nàng cũng không phải đã quên chuyện tìm Cổ Thất Sát tính sổ, chẳng qua dù sao cũng phải xử lý xong chuyện Tô Tiểu Ngọc rồi mới nói.

Mấy hôm sau đó, Hàn Vân Tịch không hề nhắc tới chuyện tìm Cổ Thất Sát, chỉ lẳng lặng chờ Tô Tiểu Ngọc tỉnh, thế nhưng, nha đầu này vẫn cứ hôn mê, còn Long Phi Dạ cũng không có rời phủ.

Sở Tây Phong dựa theo đầu mối ám vệ điều tra trước đó đi điều tra đều không thu được gì, hơn nữa, khi tìm tới khách điếm Tô Tiểu Ngọc nói, thì sớm đã người đi nhà trống.

"Điện hạ, nương nương, đối phương cực kỳ cẩn thận, một chút vết tích cũng không lưu lại!" Sở Tây Phong âm thầm bội phục.

"Trên người Tô Tiểu Ngọc có soát được gì không?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

"Sớm đã soát rồi, nơi ở cũng soát qua, hết thảy đều bình thường." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.

"Nhất định có vết tích, Sở Tây Phong, mở rộng phạm vi lục soát!" Long Phi Dạ ra kệnh.

Hàn Vân Tịch đang định đi, lại chợt nói: "Điện hạ, đợi Tô Tiểu Ngọc tỉnh, chúng ta lại đi Dược Quỷ cốc nhé!"

Mấy hôm nay nàng không đề cập chuyện này, Long Phi Dạ cho là nàng quên rồi, nào ngờ nàng vẫn nhớ kỹ.

Nữ nhân này thiện lương quả nhiên tùy vào đối tượng, muốn nàng thiện lương với Cổ Thất Sát, dường như không có khả năng!

"Ừm." Ngoại trừ gật đầu, Long Phi Dạ có thể nói cái gì?

Hàn Vân Tịch vừa khuất bóng, Sở Tây Phong đã lập tức nói: "Điện hạ, ranh con kia trà trộn vào phủ, không vì mưu sát, cũng không trộm đồ, còn bất chấp bại lộ thương hại vương phi nương nương, này quá mức kỳ quặc!"

Đáy mắt Long Phi Dạ xẹt qua tia phức tạp, hồi lâu mới mở miệng: "Chỉ sợ là đặc biệt hướng đến nàng, chẳng qua, vì sao phải thương hại người, quả thực kỳ quái!"

Mặc dù Long Phi Dạ không nói rõ ràng, nhưng Sở Tây Phong vừa nghe đã hiểu.

Sở Tây Phong không biết trong mật thật điện hạ và Ách bà bà đã nói những gì, nhưng, thân thế vương phi nương nương hắn vẫn có biết.

Hành vi của Tô Tiểu Ngọc kỳ quái như vậy, e là thật sự hướng vương phi mà đến, cho dù không đoán được vì sao nó thương hại người, nhưng, chỉ một chút này đã đủ để cảnh giác.

Đã có người tìm tới cửa, Thất quý tộc cũng tốt, Độc Tông cũng được, bọn họ đều phải gấp rút đề phòng.

Long Phi Dạ nghĩ không ra, chuyện trộm long tráo phụng của Tây Tần năm đó chỉ có Ảnh tộc cùng U tộc biết được, với hành động của Bạch Y Ảnh tộc kia, hoặc là có mưu đồ khác, hoặc là vẫn chưa chắc chắn thân phận của Hàn Vân Tịch. Về phần U tộc, đến nay vẫn không chút phong thanh.

Nhưng, hai tộc này sẽ không tổn hại Hàn Vân Tịch, người phía sau Tô Tiểu Ngọc, sẽ là ai chứ?

Chẳng lẽ, trừ U Ảnh nhị tộc, còn có người biết được sự tồn tại của hậu duệ hoàng tộc Tây Tần.

Đương nhiên, cho dù không vì Hàn Vân Tịch, hắn cũng không tha cho những Quý tộc kia! Năm đó Đại Tần nội loạn, Đông Tây hoàng tộc đại chiến, sau khi hoàng tộc Tây Tần diệt vong, hoàng tộc Đông Tân đại thương nguyên khí, chính là Địch tộc tận trung với Tây Tần kia đã phát động trận đại chiến cuối cùng, liên thủ Hắc tộc Phong tộc triệt để phá hủy Đông Tần.

Đại tộc nắm binh quyền, khống chế đại quân năm đó của Đông Tần - Ly tộc, tại thời điểm mấu chốt nhất, giải tán đại quân, tuyên bố trung lập.

Long Phi Dạ muốn thành lập một hoàng triều thuộc về mình, nhưng, đó không có nghĩa hắn sẽ không báo thù, sao có thể tùy tiện tha cho đám người tham sống sợ chết, tham lam giả trá, bội tín phản nghĩa kia.

"Quân Diệc Tà gần đây có động tĩnh gì không?" Long Phi Dạ hỏi.

"Nghe nói hắn đã tìm được thuốc khống chế ôn ngựa, còn bên Bách Độc môn người của Vương gia đã thâm nhập vào, vẫn chưa có tin tức." Sở Tây Phong đúng sự bẩm báo.

Lúc trước hắn và Hàn Vân Tịch hoài nghi đến sư phụ Quân Diệc Tà, phân tích trận độc vụ kia là mượn thời điểm gió biển nổi lên mà hạ, hắn liền cậy Vương lão Dược thành, cho người thâm nhập Bách Độc môn.

Người khác rất khó hành động, nhưng dược sư Dược thành Vương gia rất đặc thù, phương diện số lượng dược liệu được hái Bách Độc môn vẫn phải phụ thuộc vào Dược thành.

"Cẩn thận vẫn hơn, chớ đánh rắn động cỏ." Long Phi Dạ nhàn nhạt giao phó.

Hắn mở 'Thất quý tộc chí' đã lâu không xem, giở tới ghi chép Phong tộc, hàng đầu tiên viết: Phong tộc, thạo thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp, giỏi ngự phong, lợi dụng gió bố trí và thiết lập cạm bẫy, biết hành binh.

Long Phi Dạ xem kỹ từng từ, tay thi thoảng gõ mặt án, tứ hồ đang suy nghĩ gì đó.

Mà lúc này, Quân Diệc Tà ở Bắc Lịch xa xôi đang cùng Bạch Thanh Ngạn nghiên cứu máu của Bách Lý Minh Hương.

Quân Diệc Tà tra không ra máu này, chỉ có thể giao nó cho Bạch Thanh Ngạn xem.

"Quả thực quái dị, lượng độc trong máu này cực cao, người thế mà lại vẫn sống sót." Bạch Thanh Ngạn nói xong lại khẽ nếm khối máu kia, cũng chẳng biết hắn có nếm ra mùi vị gì, chỉ thấy hắn nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ: "Đúng thực không giống máu người."

"Cũng không phải ngư huyết! Nếu là ngư huyết con sớm đã có thể nhìn ra những con cá kia trúng độc!" Quân Diệc Tà nghiêm túc nói.

Bạch Thanh Ngạn không lên tiếng, tiếp tục nếm máu.

Quân Diệc Tà do dự một chút, thấp giọng: "Sư phụ, có phải là Cổ thuật hay không? Long Phi Dạ lại nuôi độc cổ nhân?"

Nuôi độc cổ nhân, chính là lấy độc nuôi người, nuôi ra một người bất tử bất diệt, bách độc bất xâm. (😒 lm như huyền huyễn không bằng, ảo tr!!"

"Không quá giống. Ít nhất thì kia không dùng loại độc mãn tính này."

Bạch Thanh Ngạn dứt lời, đem khối máu thu lại, bỏ vào tay áo: "Cứ thu cất, từ từ nghiên cứu."

Thật ra Quân Diệc Tà rất không nỡ bỏ máu này, hắn rất muốn nghiên cứu, thế nhưng, sư phụ cũng đã thu thứ này rồi, hắn còn có thể làm gì?

"Chuyện ôn ngựa tra được chưa?" Bạch Thanh Ngạn hỏi.

"Trước mắt chưa có chứng cứ chứng minh do người làm, tình hình ôn dịch đã khống chế lại được, chỉ tiếc lần này kỵ binh đại thương nguyên khí quá nghiêm trọng."

Đây là chuyện Quân Diệc Tà buồn bực nhất, chính bởi vì trận ôn dịch này khiến hắn chịu khổ ở đảo Ngư Châu lâu như vậy.

"Ngựa chính là điểm yếu chí mạng của Bắc Lịch, năm đó rời đi sư phụ đã nhắc nhở con, tam đại mã tràng nhất định phải thâu tóm, nhiều năm như vậy, đến nay con chỉ thâu được một mã tràng Thiên Trạch, con xem lời sư phụ ra gì đúng không?" Bạch Thanh Ngạn không vui khiển trách.

Quân Diệc Tà luôn cuồng ngạo bất kham, nhưng, ở trước mặt vị sư phụ này, hắn lại cực kỳ ngoan ngoãn, cúi đầu: "Đồ nhi biết sai!"

"Nhân cơ hội này thâu mã tràng Nam Đô cùng Hồng Thành vào tay, thâu không được, không cho con rời khỏi Bắc Lịch!" Bạch Thanh Ngạn nghiêm nghị mệnh lệnh.

Quân Diệc Tà một chút ý kiến cũng không có: "Dạ, đồ nhi minh bạch!"

Bạch Thanh Ngạn đứng dậy rời đi, cũng không cho Quân Diệc Tà tiễn, hắn âm thầm tới Bắc Lịch, vẫn luôn ở biệt viện Lâm Giang Khang vương phủ, ngay cả Bắc Lịch đế cũng không biết.

Về đến biệt viện Lâm Giang, Bạch Thanh Ngạn vừa vào nhà liền lập tức nhả ngụm nước bọt dính máu trên đầu lưỡi, bỏ vào dĩa sứ nhỏ, lại nhỏ vào đó một ít nước, ai ngờ, máu màu đỏ tươi lại dần dần phát sinh biến hóa, cuối cùng biến thành màu đen tỏa ra mùi tanh kỳ dị, không nồng, nhàn nhạt, tựa như khí tức gió biển phả vào mặt.

Bạch Thanh Ngạn đem máu đen đốt lên, máu đọng lại bốc lên khói trắng, hắn nhắm mắt lại khẽ ngửi, vẻ mặt hưởng thụ tựa như hút nha phiến, phải biết bên trong mùi nghiện này đều là hơi độc máu đọng tỏa ra, Bạch Thanh Ngạn lại không úy kỵ, cho dù đem toàn toàn bộ khói trắng hít vào mũi  hắn cũng sẽ không trúng độc.

Chút độc này với hắn mà nói, chỉ là chuyện cỏn con.

Dịch thủy màu đen cháy hết, vệt máu lại khôi phục màu đỏ tươi ban đầu, Bạch Thanh Ngạn chậm rãi mở mắt, nhìn vệt đỏ chói mắt trong đĩa sứ trắng, ánh mắt tựa hồ cũng nhuộm đỏ.

Hắn yên lặng hồi lâu rồi cười lạnh: "Ra là Giao Nhân huyết! Giao tộc từ khi nào lại trở về đất liền! Hừ!"
(Ta rất nghi ngờ BTN phải thật lòng vs QDT hay không, hay chỉ giả vờ để lợi dụng?!!!!!)

Cũng không biết có phải Bạch Thanh Ngạn cố ý giấu giếm Quân Diệc Tà hay không, tóm lại, Quân Diệc Tà vẫn không biết chuyện này, hắn đối với Bạch Thanh Ngạn cơ hồ là phục tùng vô điều kiện. Trong lòng dù ghi hận Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, hắn vẫn ép bản thân kiềm nén, tạm thời xử lý xong chuyện nội bộ Bắc Lịch rồi nói.

Mấy ngày trôi qua, Long Phi Dạ vẫn trước sau không soát được bất kỳ manh mối gì từ đồ vật của Tô Tiểu Ngọc, còn Tô Tiểu Ngọc thì vẫn hôn mê suốt.

Cố Bắc Nguyệt lại đến làm một vài kiểm tra thông thường, Long Phi Dạ cũng lần đầu tiên sang đây.

Long Phi Dạ bất động thanh sắc ngồi ở một bên, Cố Bắc Nguyệt hành lễ xong, không để ý ai bắt đầu làm kiểm tra, giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện gì không vui, mà thực tế như thế nào, cũng chỉ có bọn họ tự hiểu rõ.

"Như thế nào?" Hàn Vân Tịch hỏi, nha đầu này hôn mê càng lâu thì tình trạng càng không lạc quan!

Cố Bắc Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, Long Phi Dạ lúc này mới nhìn qua: "Ngay cả Cố thái y cũng thúc thủ bó tay?"

"Vi thần năng lực có hạn, mong điện hạ thứ tội." Cố Bắc Nguyệt khiêm tốn nói.

"Có thể đem bản vương từ trong tay Diêm La vương kéo về, bản vương vẫn tin tưởng y thuật của ngươi." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

"Điện hạ tín nhiệm như thế, vi thần sợ hãi." Thái độ của Cố Bắc Nguyệt vẫn như cũ.

Hàn Vân Tịch đứng một bên nhìn, luôn cảm thấy không khí giữa hai người này là lạ, nói chung, nàng không dám xen miệng.

Da đầu Tô Tiểu Ngọc đã gần như khỏi hẳn, nàng tính toán Tô Tiểu Ngọc nếu vẫn không tỉnh, nàng sẽ giao toàn bộ công việc chăm nom cho Bách Lý Minh Hương, nàng còn phải đi Dược Quỷ cốc một chuyến!

Được rồi, nàng vẫn luôn canh cánh chuyện này, chưa từng quên! Hơn nữa, mấy hôm này nàng vẫn đang nghĩ xem làm sao tính sổ Cổ Thất Sát!

Long Phi Dạ đang định nói, đột nhiên, Bách Lý Minh Hương đang trông giữ trước giường kinh thanh: "Vương phi nương nương, nó cử động!"

Vừa nghe, Cố Bắc Nguyệt và Hàn Vân Tịch đồng loạt tiến nhanh qua, động tác cùng tốc độ đều y hệt, vô cùng ăn ý, Long Phi Dạ nhìn rất nhức mắt.

"Động gì?" Cố Bắc Nguyệt hỏi.

"Mắt, nó vừa mới mở mắt!" Bách Lý Minh Hương rất kích động, mấy hôm nay phần lớn thời gian đều là nàng trông coi Tô Tiểu Ngọc, mặc dù không thích nha đầu này, nhưng, nàng vẫn rất cẩn thận trông coi.

Cố Bắc Nguyệt lập tức vạch mắt Tô Tiểu Ngọc kiểm tra, ai ngờ vừa chạm vào, nàng đột nhiên dùng sức đẩy tay Cố Bắc Nguyệt ra, rồi tự mở mắt.

Tỉnh rồi!

Mọi người đều mừng rỡ, chỉ có Long Phi Dạ mặt mày vô cảm ngồi kia, ranh con này tỉnh lại cũng tốt, không tra được manh mối thì sẽ tiếp tục hạ thủ trên người nó.

Nào ngờ, Tô Tiểu Ngọc mở miệng câu nói đầu tiên đã để cho biểu tình của Long Phi Dạ thay đổi, Tô Tiểu Ngọc liếc nhìn mọi người một vòng, lẩm bẩm: "Các người là ai vậy?"

Chuyện này...

Mọi người đều sửng sốt, Cố Bắc Nguyệt trái lại rất bình tĩnh: "Ngươi không nhớ chúng ta?"

Tô Tiểu Ngọc lắc đầu, lại hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Nha đầu thối, ngươi mất trí nhớ?" Hàn Vân Tịch vừa sợ vừa tức.

Tô Tiểu Ngọc giương mắt nhìn nàng: "Ngươi là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net