Chương 459. TA SẼ BỎNG CHẾT KẺ ĐÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng là ai?

Hàn Vân Tịch vừa tức giận vừa buồn cười, nha đầu thối đáng chết này lại hỏi nàng là ai?

Phải nói là, mất trí nhớ thật sự là một chuyện làm người ta giận không thể phát vô cùng đáng ghét! Người mất trí không phải chịu trách nhiệm về những việc đã gây ra trong quá khứ đạt được giải thoát, mà người bình thường lại mãi nhớ hết thảy, quá không công bằng!

Hàn Vân Tịch nhìn về phía Cố Bắc Nguyệt, Cố Bắc Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, thấy biểu tình của hắn, Hàn Vân Tịch biết Tô Tiểu Ngọc không phải giả vờ. Lúc đầu bọn họ chỉ lo nha đầu này sẽ tổn thương đến não bộ, thế nhưng kết quả mất trí nhớ này quả thật làm người ta hết sức bất ngờ.

Bất quá, mất trí nhớ dù sao cũng tốt hơn hôn mê cả đời trở thành một người không có tri giác.

Long Phi Dạ đến gần quan sát Tô Tiểu Ngọc, lập tức hướng ánh mắt dò hỏi về phía Cố Bắc Nguyệt, Cố Bắc Nguyệt càng nghiêm túc gật đầu, rất chắc chắn nói cho Long Phi Dạ, mất trí nhớ là thật.

Nhìn vẻ mặt yên lặng bất ngờ của mọi người, Tô Tiểu Ngọc cũng rất mê mang. Mặc dù mất trí, nhưng bản tính không thay đổi, tuổi chút xíu, giọng bất thiện, lại hỏi Hàn Vân Tịch: "Ngươi là ai hả, tại sao gọi ta là 'nha đầu thối', ta hôi chỗ nào?"

Cái này...

Hàn Vân Tịch có chút thú vị xắn tay áo, chuẩn bị giáo huấn một trận, nào ngờ Bách Lý Minh Hương lại mở miệng trước: "Tiểu Ngọc Nhi, không được vô lễ! Ngài ấy là Tần vương phi nương nương, là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi quên à?"

"Ân nhân cứu mạng..." Tô Tiểu Ngọc càng mê mang, nàng cúi đầu nhìn chính mình, hoàn hảo mà.

"Ngươi vốn là cô nhi, lại bị bỏng nặng, là vương phi nương nương cứu ngươi trở về, không có nương nương ngươi sớm đã chết rồi!" Bách Lý Minh Hương nghiêm túc giải thích.

Mọi người đều rất bất ngờ bởi lời giải thích của Bách Lý Minh Hương, nhưng, Bách Lý Minh Hương cũng không hẳn nói dối, Hàn Vân Tịch đúng là ân nhân cứu mạng Tô Tiểu Ngọc, nếu không phải Hàn Vân Tịch mềm lòng, nha đầu thối này đã sớm bị nấu chín rồi.

"Bị bỏng..."

Tô Tiểu Ngọc một bên hoài nghi một bên kiểm tra thân thể, trong lúc lơ đãng sờ đầu thì chạm vào vải băng, hai tay giống như phải bỏng mà rút về, lúc này nàng mới chú ý tới trên đầu khác thường, cảm giác da đầu đau đau như bị kéo căng.

"Tự mình xem đi!"

Triệu ma ma tức giận đưa gương tới, Tô Tiểu Ngọc vừa nhìn lập tức thét to: "Đầu của ta! Tóc của ta!!"

Lúc này, nàng y hệt một tiểu ni cô, cái đầu trọc băng vòng lụa trắng, ngũ quan thanh tú non nớt, nhưng biểu tình lại già dặn không hợp tuổi tác.

"Da đầu đã bỏng như vậy rồi, còn có thể để tóc à?" Triệu ma ma không vui hỏi ngược lại.

"Ai làm (bỏng)?" Tô Tiểu Ngọc giận dữ hỏi.

Lời vừa dứt, cả phòng yên tĩnh, Bách Lý Minh Hương và Triệu ma ma không dám nhìn Tần vương điện hạ, không cách nào tưởng tượng vẻ mặt ngài lúc này, vậy nhưng, Hàn Vân Tịch lại nhìn Long Phi Dạ, đáy mắt đều là ý cười, suýt nữa nàng đã bật cười thành tiếng.

Hàn Vân Tịch hí hởn như vậy, Long Phi Dạ có thể thế nào? Hắn tiếp tục trưng ra khuôn mặt lạnh, bất động thanh sắc.

"Ngươi là bất cẩn bị bỏng, may mắn cứu chữa kịp thời, da đầu cũng đã khôi phục, sau này tóc vẫn có thể mọc lại, yên tâm đi." Hàn Vân Tịch đáp.

Nha đầu này mất đi trí nhớ cũng coi như một loại tân sinh, đợi nó khỏi hẳn liền thả nói đi, cuộc đời của nó còn rất dài.

Không ngờ, Tô Tiểu Ngọc nhìn nàng, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói từng chữ từng chữ: "Muội cả đời đi theo người, ai dám ức hiếp người, muội liền bỏng chết kẻ đó!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm tà ác như tiểu ác ma, đôi mắt to tròn trong veo như nước hiện đầy vẻ kiên định cùng cố chấp, khiến cho những người trưởng thành ở đây nhìn đến cũng có chút sửng sốt, không cách nào xem đây là lời nói đùa của trẻ con. Bởi vì, này là cam kết!

Trong lòng Hàn Vân Tịch thoáng qua tia tình cảm khác thường, kiếp trước cùng đời này nàng đã cứu rất nhiều người, cũng không thiếu người cảm tạ nàng, nhưng, chưa bao giờ nghe qua thanh âm non nớt mà nghiêm túc như này.

Vốn nàng không muốn lưu người lại, thế nhưng, nghe lời này, quỷ thần xui khiến thế nào lại dao động quyết định ban đầu.

"Ngươi nói thật?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.

"Lừa người muội liền chết ngay tại đây!" Tô Tiểu Ngọc không chút do dự đáp.

"Nha đầu thối ngươi không thể nói chuyện dễ nghe chút sao? Tuổi còn nhỏ mà ác độc như thế, miệng toàn lời cay nghiệt!" Triệu ma ma không nhịn được khiển trách.

Trời biết nha đầu thối này trước kia là tính tình gì, nhất định vô cùng xấu xa.

Vậy nhưng, Hàn Vân Tịch lại rất thích, nếu như vừa rồi chỉ là chút dao động, như vậy hiện tại chính là quyết tâm muốn lưu lại nha đầu này.

"Được, sau này ngươi đi theo ta, nếu dám có ý nghĩ phản trắc...."

Hàn Vân Tịch hơi ngừng, khóe miệng cong lên tà tiếu nguy hiểm, chậm rãi nghiêng người tới gần, khẽ nói: "Ta liền độc chết ngươi!"

Tô Tiểu Ngọc sững sờ, ngay sau đó liền kiêu ngạo vênh mặt: "Hừ, muội vĩnh viễn sẽ không!"

Trước khi Cố Bắc Nguyệt đi, Hàn Vân Tịch nhỏ giọng hỏi: "Nha đầu này có còn khôi phục (trí nhớ) được không?"

"Nếu như hạ quan không chẩn sai, tiểu cô nương này não bộ tổn thương, sợ là cả đời đều vô vọng." Cố Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói.

Cố Bắc Nguyệt đã nói như vậy, Hàn Vân Tịch rất yên tâm, nhưng, Long Phi Dạ lại không.

Sau lần này, hắn liên tiếp tìm không dưới mười đại phu cấp bậc thần y tới kiểm tra cho Tô Tiểu Ngọc, kết luận của mỗi một đại phu đều đồng nhất, nha đầu này bị dọa hoảng sợ, lại thương tổn phần đầu, e là cả đời này sẽ không thể khôi phục. Dĩ nhiên, đây đều là chuyện của sau này.

Cứ thế, Tô Tiểu Ngọc tiếp tục lưu lại Tần vương phủ, nàng ngồi trong phòng không yên, mang quả đầu trọc cũng dám ra khỏi phòng, tản bộ trong sân, Triệu ma ma nhìn mà lắc đầu liên tục.

"Minh Hương, cô còn hận nha đầu này không?" Triệu ma ma hỏi.

"Nương nương cũng không để bụng, Minh Hương sao còn so đo với một đứa bé chứ?!" Bách Lý Minh Hương nhẹ cười.

Triệu ma ma vui vẻ yên tâm, thở dài nói: "Những chuyện kia đứa bé này cũng quên rồi, chúng ta cũng quên đi!"

Bách Lý Minh Hương không trả lời, mấy hôm nay nàng luôn lẳng lặng tìm kiếm, hy vọng có thể tìm ra manh mối Tô Tiểu Ngọc lưu lại ở Vân Nhàn các.

Tô Tiểu Ngọc mất trí, nhưng, người sau lưng nó nhất định vẫn đang nhìn chằm chằm vào vương phi nương nương! 

Sau khi xử lý xong chuyện Tô Tiểu Ngọc, câu đầu tiên Hàn Vân Tịch nói với Long Phi Dạ chính là: "Chúng ta lập tức đi Dược Quỷ cốc đi! Trì hoãn nghiều ngày như thế, ta muốn đòi lãi từ Cổ Thất Sát!"

Khóe miệng Long Phi Dạ giật giật: "Thương thế trên lưng nàng vẫn chưa khỏi mà."

"Không sao, bôi thuốc thêm hai lần là ổn cả."

Không có gì quan trọng hơn so với việc tính sổ Cổ Thất Sát? Hàn Vân Tịch chờ lần này đã rất lâu rồi.

Có yêu cầu, Hàn Vân Tịch chỉ cần nói vài lời êm tai, trưng ra khuôn mặt xinh đẹp, bán manh chút, cơ bản liền thu phục được vị lãnh vương gia này, nhưng sự tình liên quan đến bản thân, nàng nàng thật sự không nắm bắt được.

Long Phi Dạ nhàn nhạt nói: "Vậy thì bôi xong hai lần nữa rồi đi."

"Điện hạ, lúc trước đã nói lập tức đi." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói, nếu không phải chuyện Tô Tiểu Ngọc kéo chân, giờ bọn họ đã sớm ở Dược Quỷ cốc.

Lúc đó trong đầu Long Phi Dạ đều là chuyện phân lượng thuốc giải, quả thật đã thuận miệng đáp ứng.

Nhưng giờ, hắn hỏi ngược lại: "Nàng không thể không đi ngay sao?"

"Ta.... Chàng..."

Bỗng dưng Hàn Vân Tịch không biết phải trả lời hắn thế nào.

"Khỏi hẳn rồi đi, bản vương không nuốt lời." Long Phi Dạ nghiêm túc nói.

Hắn rất giống đã nuốt lời có được hay không, Hàn Vân Tịch không trả lời, đáng thương nhìn hắn.

"Khụ..."

Long Phi Dạ ho khẽ, tránh ánh mắt long lanh câu hồn của nàng: "Đi nghỉ ngơi đi."

Hàn Vân Tịch đang muốn vòng qua trực diện hắn, dùng ánh mắt thuần phục hắn Long Phi Dạ, đáng tiếc, Long Phi Dạ nhanh hơn một bước, xoay người đi ra ngoài.

"Điện hạ..."

Hàn Vân Tịch mềm mại kêu lên, người nào đó làm như không nghe thấy.

Được rồi, nàng từ bỏ, chính nàng cũng nổi da gà với giọng kêu eo éo của mình, chớ nói chi là cử chỉ nũng nịu.

Nàng nghĩ, nếu có một ngày nàng làm nũng với hắn, nhất định hắn sẽ còn chạy nhanh hơn.

Cầu người không bằng cầu mình, Hàn Vân Tịch quyết định quay về Vân Nhàn các tĩnh dưỡng một ngày, để vết thương nhanh khôi phục, không tin không đi được!

Thật ra Long Phi Dạ cũng không đi xa.

Hắn đứng khuất sau nguyệt môn trong sân, tựa lưng vào tường, biểu tình lạnh giá trên mặt quỷ dị vô cùng, rét tựa hàn băng, không ngôn ngữ nào hình dung được.

Sau khi chắc chắn Hàn Vân Tịch đi rồi, hắn mới đi ra.

Vết thương trên lưng Hàn Vân Tịch vốn đã kết vảy, lại được Long Phi Dạ xử lý chu đáo, tình hình khôi phục rất tốt, cơ bản không còn gì đáng ngại, chỉ là chỗ bị Bách Lý Minh Hương ngộ thương mới vừa kết vảy, cần chú ý.

Nàng tìm Bách Lý Minh Hương bôi thuốc, Bách Lý Minh Hương đang định băng bó, nàng lại ngăn cản: "Không cần băng, cứ để thoáng khí như vậy đi, rất mau lành!"

Bách Lý Minh Hương mừng rỡ, ánh mắt lướt qua thắt lưng Hàn Vân Tịch, thai ký phượng vũ nhàn nhạt khuất dưới lớp chăn, chỉ lộ ra một ít.

Bách Lý Minh Hương biết đây là một cơ hội, nàng phải nghĩ biện pháp để Tần vương điện hạ đến đây.

"Đi lấy vài quyển độc kinh đến đây đi." Hàn Vân Tịch nói. Mê điệp mộng vẫn không có chút tiến triển nào, việc này khiến Hàn Vân Tịch cũng lười thả thần thức vào hệ thống giải độc.

Thật ra, nàng rất hoài nghi khả năng phá giải được Mê điệp mộng, bởi vì đầu mối thật quá ít ỏi!

Nàng vốn nghĩ rằng Long Phi Dạ rất gấp, vậy nhưng, thấy thái độ của hắn, tựa hồ cũng không vội vàng gì.

Dã tâm của hắn lớn như vậy, thiên hạ hắn muốn lớn biết bao, vì sao vẫn chậm chạm không có hành động phong vân* gì?

(chú thích: phong vân đây ý hành động lớn, kinh động thiên hạ đại khái vậy.)

Sau lần mượn việc cứu nạn thiên tai, thâu tóm ba quận lớn vùng Trung bộ Thiên Ninh, dường như không thấy hắn có động tĩnh gì, hắn không sốt ruột sao?

Bình thường bận rộn như thế lại là làm gì chứ?

Thật ra Hàn Vân Tịch lo nghĩ chuyện sâu xa hơn, một khi chinh chiến thiên hạ, nàng hy vọng độc thuật của mình có thể lợi hại hơn một chút, hy vọng bản thân biết võ công, biết quyền mưu, có thể kề vai chiến đấu với Long Phi Dạ, đánh ra một vùng trời mới.

Nàng im lặng mơ tưởng một tương lai tốt đẹp biết bao, khi Bách Lý Minh Hương mang sách tới, Hàn Vân Tịch đã ngủ mất rồi.

Bách Lý Minh Hương liền cẩn thận nhẹ nhàng phủ thêm chăn cho nàng, chỉ chừa lại chỗ vết thương vừa kết vảy, lo lắng nàng sẽ cảm lạnh.

Ngồi canh một lúc lâu Bách Lý Minh Hương liền không yên, sự do dự đều hiện lên gương mặt, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Thương thế nương nương sắp khỏi hẳn, nếu không tranh thủ cơ hội lần này để làm rõ thái độ của điện hạ, sau này e rằng không còn cơ hội nữa.

Nàng dứt khoát đứng dậy đi xuống lầu tìm Triệu ma ma: "Ma ma, ta có việc gấp muốn tìm điện hạ."

Cho dù hiện lưu trong Tần vương phủ, nhưng muốn ở vương phủ này tìm được Tần vương hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng gì! Ít nhất Bách Lý Minh Hương không biết phải tìm người thế nào, cũng không dám tùy tiện đến gần tòa tẩm điện thần bí kia.

"Gì thế?" Triệu ma ma tò mò, Bách Lý Minh Hương nhập phủ đến nay vẫn chưa từng đi tìm điện hạ lần nào.

"Vết thương trên lưng nương nương có chút phiền toái, người lại ngủ rồi, ta không dám tự ý làm chủ, muốn thỉnh ý điện hạ trước." Bách Lý Minh Hương đáp.

"Thế nào rồi? Sinh mủ sao?" Triệu ma ma khẩn trương.

"Không phải. Chẳng qua dùng thuốc có chút vấn đề. Triệu ma ma, bà có thể mời điện hạ đến đây được không? Chỗ nương nương ta còn phải trông coi!" Bách Lý Minh Hương nói.

Triệu ma ma không dám chậm trễ, lập tức chạy đi tìm người....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net