Chương 2 : Chúng ta đều có bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhóc hiển nhiên cũng có chút thấp thỏm nhíu mày, cắn môi do dự, cuối cùng vẫn là kiên cường khoác áo tơi nhảy xuống xe đi qua gõ cửa, Thôi Vũ có chút mệt mỏi dựa vào một bên xe.

Cánh cửa bị gõ đến năm lần rồi mới từ từ mở ra, xuất hiện một khuôn mặt già nua hốc hác, đôi mắt trắng dã, miệng tái nhợt, động tác không được trơn tru cho lắm...... Cậu giật nảy mình, xoay người trở lại xe ngựa: "Thiếu... Thiếu... Thiếu gia......"

Thôi Vũ miễn cưỡng dùng sức, ho nhẹ một tiếng, an ủi người hầu nhà mình: "Mưa to mà trời lại lạnh, lão nhân gia già rồi nên có lẽ không chịu được lạnh thôi, ngươi không thể thất lễ."

Cùng lúc đó, tiếng nói thỏ thẻ của ông lão truyền tới.

"Ăn cơm hay là đến ở trọ?"

Cơ thể cậu thoáng cứng đờ, ánh mắt có chút sợ hãi, nhìn về phía thiếu gia nhà mình cầu cứu.

Thôi Vũ gật đầu.

Cậu lúc này mới chậm rãi xoay người, nghiêm túc nhìn thẳng ông lão, nhưng nhanh chóng dời tầm mắt "Đến ở trọ... cũng đến để ăn cơm!"

"Kẽo kẹt ——" một tiếng, ông lão làm tư thế mời mở cửa, thì ra ông đang khoác áo tơi, nhìn kĩ thì ở sau cánh cửa chính là đường mòn nhỏ cây cỏ dại đang mọc um tùm.

Cậu nhóc khẽ nuốt nước bọt lên tiếng "Ta tên là Lam Kiều, xin hỏi tên họ ông là gì?

"Lão Chu."

"Thiếu gia nhà ta đang có bệnh trong người, trước tiên phải tìm chỗ giữ xe, xin lão Chu giúp đỡ......"

Con ngựa già phát ra mấy tiếng phì phì, bánh xe bắt đầu lăn bánh, khóe mắt Thôi Vũ nhiễm chút suy tư, thật tốt, cuối cùng cũng biết gia nhân của mình tên gì.

Lam Kiều, cái tên này làm hắn có chút ấn tượng.

Đời trước, khi sống lại ở thân thể năm 30 tuổi ấy, kí ức của hắn có chỗ thiếu hụt, bản thân lúc đó chán nản chỉ quyết tâm đi tìm cái chết, chẳng màng chuyện xung quanh, dần dần những kí ức vốn chẳng thuộc vì bản thân hắn tan biến.

Hắn đã quên mất hình dạng của Lam Kiều, nhưng cái tên đó lại in sâu vào tâm trí. Cậu là một gia nhân trung thành, ngốc nghếch, không quá khôn khéo, vì bảo vệ nguyên chủ mà chết.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra khiến cậu chết để bảo vệ nguyên chủ thì hắn lại không rõ ...

"Thiếu gia, có thể xuống xe rồi."

Đang trong lúc suy nghĩ, màn xe được Lam Kiều vén lên, làm chút ánh sáng ảm đạm chiếu thẳng vào trong, cùng với đó là khuôn mặt tròn trịa, khi nhìn thấy hắn lại mang theo nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ.

Ánh mắt thôi vũ điềm tĩnh, nương theo cái tay đỡ cuad Lam Kiều bước xuống xe.

Lão Chu đang giúp buộc ngựa, lúc không chú ý vừa quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của Thôi Vũ...... Tuy sống đến từng tuổi này, hiểu biết lại không ít nhưng nhìn thấy khuôn mặt hắn cũng có hơi sửng sốt.

Lam Kiều lúc này không còn chút sợ hãi nào, quay đầu trừng mắt nhìn lão Chu, như muốn nói: Nhìn gì chứ, chưa thấy thiếu gia nào đẹp như vậy à!

Dưới chân Thôi Vũ đang bị thương, chỉ cần di chuyển nhẹ thôi cũng đau muốn chết, toàn bộ suy nghĩ đều đặt ở trên việc chống đỡ đau đớn, không để ý đến màn đấu mắt giữa hai người. Sau khi cơ thể đã quen với cơn đau, hắn bắt đầu theo chỉ dẫn của lão Chu quan sát xung quanh.

Nhà trọ này khác với khách điếm thông thường, không giống khách điếm mà lại giống nhà dân hơn. Bởi vì đặt ở nơi xa xôi, khách tới trọ chủ yếu là nghỉ chân, thay vì đứng ở cửa chờ đón khách thì lại trực tiếp mờ cửa để khách nhân dễ dàng đi vào, ở phía Tây không xa chính là kho thóc. 

Đi qua đường mòn đã tới được hành lang, hành lang này ngoằn nghoèo, vì khu này không quá lớn, không chia thành nhiều ngã, nhìn thoáng qua thì cũng có thể tự tìm đường về được.

Nhà trọ đặt một sảnh đón khách ở hướng Nam, có quầy tính tiền, nhà ăn, phòng bếp ở phía Tây. Ngoài ra còn bố trí một cửa sổ lớn thoáng khí ở hướng Nam, giá cả không quá đắt đỏ, vừa tiện nghi vừa hợp kinh tế.

Tất nhiên hắn và Lam Kiều không thể chen nhau nằm chung một chiếc giường được, Lam Kiều nói:"Cho một phòng tốt nhất ở đây."

Nơi này ở vị trí hẻo lánh, xa xôi, diện tích không quá rộng rãi, đôi lúc cửa nẻo một số chỗ lại rách nát, cỏ dại chen nhau mọc thành cụm, trên đường đi tới đây tuy sạch sẽ, nhưng lại vắng người... Thôi Vũ cũng không hi vọng nhiều vào 'phòng tốt nhất' ở đây.

"Đại thiếu gia, ngài đang phát sốt, Nhị thiếu gia tuổi nhỏ, rất dễ bị lây bệnh, ta cũng là vì muốn tốt cho các ngài."

"Không cần, Nhị thiếu gia ở cùng ta."

"Nhưng ——"

"Ta ở cùng ca ca!"

Hai người Thôi Vũ được dẫn đường, vừa mới đi qua, thì thấy bên ngoài một gian phòng thì nghe tiếng chủ tớ thương lượng việc chia phòng.

Hai thiếu gia một lớn một nhỏ đều mặc áo quần may từ vải lụa lam, mặt mũi sáng lạn, mắt phượng mũi cao, phong thái điềm tĩnh nhẹ nhàng.

Đại thiếu gia khí chất ôn nhuận nhã nhặn, trên mặt có chút đỏ, hơi thở lại gấp gáp, có thể thấy được bị bệnh không nhẹ; Nhị thiếu gia đáng yêu, trong veo như ngọc, đôi mắt đen láy lo lắng nhìn về phía ca ca.

Đại thiếu gia kiên định nhìn gã quản gia. Hai người họ nhất quyết phản đối trước kiến nghị của quản gia, ánh mắt không hề chấp lấy một cái, rõ ràng là không để gã quản gia được như ý nguyện.

Y học thời xưa chưa phát triển, bệnh tật là việc hệ trọng, khi sinh bệnh người chăm sóc phải thật cẩn thận, một khi bản thân bị nhiễm bệnh phải cách ly nghỉ ngơi, nếu chưa hoàn toàn khỏi hẳn thì không được rời phòng nửa bước.

Rõ ràng hai người này là huynh đệ ruột thịt, tại sao ca ca lại chặn không cho đệ đệ bước vào gian phòng, đại thiếu gia nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ, bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại vỗ về, rõ ràng rất yêu thương đệ đệ, vì sao lại phải đòi ở chung phòng cùng đệ đệ.

Thôi Vũ khẽ liếc nhìn gã quản gia, hắn đã hiểu.

Gã quản gia khoảng chừng bốn mươi tuổi, nụ cười giả lạ, điệu bộ kì quái, tất nhiên là có chuyện không đơn giản.

Đại thiếu gia cùng quản gia giằng co, đại thiếu gia chỉ đơn giản lấy địa vị làm chủ áp người, nhưng sát ý của gã quản gia lại dồn dập khó che giấu nổi. Khi gã cúi người, âm thầm nắm chặt tay, như đã hạ quyết tâm gì đó, lúc ấy đại thiếu gia vẫn đang vỗ về đệ đệ, chưa kịp phát hiện.

Ba chủ tớ bọn họ đang giằng co, đột nhiên nhìn thấy Thôi Vũ, có hơi ngẩn ra. Nhưng chỉ một khắc sau, bọn họ nhanh chóng tản ra, đại thiếu gia dẫn đệ đệ vào gian phòng, quản gia phất tay sắp xếp xong xuôi cho kẻ hầu khác thì xoay người đóng cửa phòng, hành lang yên tĩnh trở lại.

Ba người Thôi Vũ đứng ở trước hành lang, trong lòng có chút ngượng ngùng. Cũng may lão Chu vẫn tiếp tục dẫn đường, mưa vẫn rơi nặng nề, không gian có chút ảm đạm.

"Phòng này có người ở rồi sao?" Lam Kiều đã điều chỉnh lại tinh thần, biết người trước mặt không phải quỷ, cũng biết được họ tên, giống như đã quen biết nhau, trò chuyện chỉ vào sương phòng trước mặt hỏi.

Lão Chu khẽ cau mày, gật đầu: "Người buôn thuốc , mưa to họ vẫn chưa đi được."

"Thật tốt quá! Trên người chúng ta không có nhiều thuốc, vừa đúng lúc, ta sẽ xin họ một ít"

Chân Thôi Vũ bị thương nên đi khá chậm, khi đi ngang qua trước cửa phòng, ngửi thấy được mùi thuốc nồng nặc. Hắn nhếch mày suy nghĩ.

Người buôn thuốc nên có mùi thuốc trên người cũng không lạ, nhưng mùi hắn ngửi được lại giống thuốc giải độc. Những năm cuối đời trước, Dương Huyên tìm một danh y chữa trị cho chân hắn, ông ta có một loại thuốc giải độc nhất vô nhị, vô cùng đắt đỏ khó tìm, chỉ tính dược liệu bào chế cùng với mùi thuốc hắn ngửi được đã thành thói quen, vừa ngửi thấy thứ thuốc đó tại đây, hắn đã nhận ra.

"Đừng nói bậy, buôn thuốc chứ không phải đại phu, sao có thể tự tiện bốc thuốc được" Thôi Vũ gõ đầu Lam Kiều, giọng điệu nghiêm túc "Thuốc vẫn còn dư lại mấy ngày, hết mưa rồi thì đi tìm y quán, không được quấy rầy người khác"

Lam Kiều không hiểu được ý tứ trong lời nói, nhưng cậu rất trung thành, thiếu gia nói gì thì là cái đó, cậu dùng sức gật đầu: "Vâng, vâng! Thiếu gia nói rất đúng"

"Đây là phòng dành cho hai vị." Lão Chu mở ngay cửa phòng bên cạnh, "Cơm canh, nước nóng ngâm mình thì phiền các vị tự đi lấy"

Lam Kiều là người hầu nên không ý kiến, nhưng là nơi này —— "Không còn phòng nào tốt hơn sao?"

Lão Chu khoát tay áo: "Cái này......"

"Lam Kiều, nơi này cũng được, không sao." Tầm mắt Thôi Vũ lướt qua sương phòng đóng chặt cửa hướng Đông.

"Ta không còn sức đi nữa." Tuy cửa nẻo đóng chặt, nhưng hắn vẫn có cảm giác nơi này có người, nhà trọ này hẳn là không còn phòng trống.

Lam Kiều lúc này mới nhớ tới vết thương của chủ tử, lập tức đỡ Thôi Vũ đi vào trong phòng: "Thiếu gia trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút, ta đi chuẩn bị nước nóng cho người ngay, đợi người ngâm mình xong ta giúp người thay thuốc."

Sau khi thu xếp xong xuôi, Lam Kiều đi theo lão Chu đi lấy nước nóng, Thôi Vũ ngồi ở trên, chống chán thở dài.

Có đám người buôn thuốc bí ẩn, có nhà chủ tớ nọ mâu thuẫn, cửa sổ đóng chặt, không chút tiếng động, bầu không khí này thật kì lạ, rõ ràng trong sương phòng trống ấy có người....

Mưa to không thể di chuyển, thời buổi rối loạn.

Chỉ hi vọng bọn họ có thể đợi mưa tạnh, ân oán gì đó sau đó hẵng xử lý.

Về phần bản thân hắn ... Đương nhiên không cần quan tâm, hắn không nhúng tay, người khác cũng tốt nhất đừng đến gây chuyện với hắn.

Lam Kiều nhanh chóng quay trở lại, bưng nước nóng qua cho hắn lau mình thay quần áo, xử lý miệng vết thương. Vết thương này là do ngã bị trầy da, ở dưới gối máu me lẫn lộn, cực kỳ dọa người, đã từng tìm đại phu khám qua nói là bị thương ngoài da, xoa thuốc kịp thời có thể chữa khỏi.

Chỉ là bị thương gần khớp xương, ảnh hưởng nặng nề, đau đớn khó chịu, đi lại cũng bất tiện, cần phải kiên trì chú ý nghỉ ngơi, nếu không chăm sóc tốt, khớp xương sẽ bị ảnh hưởng xấu.

Lúc Lam Kiều bôi thuốc cực kì chậm rãi, sợ làm cho chủ tử đau đớn, nhưng quả thật cậu chỉ nhẹ nhàng bôi mà vết thương đã đau chịu không nổi, Thôi Vũ chỉ muốn cậu mau mau bôi cho xong để không còn phải chịu dày vò nữa.

Suy nghĩ hắn miên man, hắn nhớ lại trước kia thân thể tàn tật này, năm 16 tuổi cũng bất ngờ tai nạn bị thương không nhẹ, lại không trị liệu kịp thời kéo dài thành bệnh căn, mãi đến khi Dương Huyên tìm danh y về chữa trị, hắn mới biết bản thân bị tàn phế là do trúng phải thứ kỳ độc nào đó.

Chẳng lẽ chính là lúc này.... hắn cảm thấy mùi nguy hiểm?

Là đích mẫu? Nhưng đích mẫu một nữ tử hậu trạch, có thể tìm đâu ra thứ độc lạ mà hoàng thất cũng không thể kiếm?

"Phù......" Lam Kiều cuối cùng cũng bôi thuốc xong, vào chậu rửa tay, nhân tiện lau đi mồ hôi trên trán, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài, "Thiếu gia, ta đi tìm chút thức ăn"

Cơm canh nhà trọ cung cấp không quá phong phú, cháo nóng, màn thầu, đồ kèm trộn dầu mè, không có món xào mà chỉ có thịt ướp sẵn từ trước.

Tuy vậy chủ tớ Thôi Vũ cũng đã thấy hài lòng, với thời tiết thế này thì một chút nước nóng cũng khó tìm, hơn nữa Thôi Vũ đang có thương tích trong người, ăn chút cháo nóng bồi bổ cơ thể tốt hơn.

Hai người đều đã đói meo, xung quanh không có người lạ, Thôi Vũ bảo Lam Kiều cùng ngồi xuống ăn với mình, bọn họ vừa ăn, vừa chậm rãi nói chuyện.

"Chúng ta nửa đường vòng ngược lại, sao cha ta lại không ngăn cản?"

"Không cản được là do lão gia không biết, nhưng mà hiện tại có lẽ đã biết, hẳn ngài đang rất giận dữ" Lam Kiều đói rã người, húp cháo liên tục.

"Ngươi không sợ sao?"

"Sợ sao?"

Thấy cậu nhóc mơ hồ, Thôi Vũ khẽ thở dài: "Ta muốn bỏ đi, ngươi không những không khuyên, còn giúp đỡ ta đi cùng......" Quay lại khẳng định bị phạt.

"Có chút sợ" Lam Kiều buông chén, cũng đi theo thở dài, mắt to hắc bạch phân minh nhìn Thôi Vũ, "Lão gia khẳng định phạt ta, nhưng mà khẳng định sẽ không đánh chết ta, chỉ cần khiêng lại đây là được."

"Vẫn có sợ một chút" Lam Kiều đặt chén xuống bàn thở dài, đôi mắt sáng suốt nhìn Thôi Vũ "Lão gia chắc chắn sẽ phạt ta, nhưng sẽ không đánh chết, miễn sao vẫn có thể sống là được."

Thôi Vũ giật mình thu lại ánh mắt, nhẹ giọng hỏi hắn: "Vì sao chứ?"

"Bởi vì không ai muốn hầu hạ thiếu gia hết..."

Lam Kiều nói xong mới biết mình lỡ lời, mặt tái mét lập tức quỳ sập xuống "Tiểu nhân nói sau rồi, không phải thế đâu ạ, thiếu gia tốt như vậy sao có thể không có ai nguyện ý hầu hạ cơ chứ!"

Thôi Vũ lắc đầu, hỏi hắn: "Ngươi vì sao không bí mật nói cho họ, còn đi theo ta?"

Lam Kiều sửng sốt: "Người là ta chủ tử của ta, mạng ta là của ngươi, đương nhiên phải nghe lời người nói rồi."

Lần này đổi thành Thôi Vũ ngây ngẩn cả người.

Đáp án như lí nào lại đơn giản như thế, lí nào lại là lẽ đương nhiên.

Hắn trước nay chưa từng gặp một đầy tớ nào như vậy, giao phó tánh mạng, chỉ trung thành với một kẻ như hắn ......

Thấy chủ tử không nói lời nào, ánh mắt thâm trầm, Lam Kiều thật thận trọng hỏi: "Thiếu gia?"

"Không có việc gì, ta không giận, ngươi đứng lên đi."

"Vậy tiêu nhân...... Dọn dẹp một chút?"

"Được."

Lam Kiều đứng dậy, nhanh nhẹn thu dọn chén đũa, không còn sợ hãi như nãy, có chút vô tâm vô phế.

Thậm chí chủ tử đã thành người khác cũng không biết.

Thôi Vũ lấy tay che mặt, có thuộc hạ ngây thơ tận tâm thế này khiến tâm tình hắn hơi phức tạp.

Khi trời yên biển lặng, cơn đau ở đầu gối lại nổi lên, Thôi Vũ bảo Lam Kiều kê một cái ghế ở góc ngoài cửa, dìu hắn qua ngồi xuống. Vết thương đã bôi thuốc tốt nhất nên giữ khô ráo, tuy trong phòng oi bức, nhưng bên ngoài gió thổi nên sẽ không ra mồ hôi.

Giọt mưa ghé xuống mái hiên, như trăm ngàn sợi chỉ bạc vô hình trong suốt, lạnh lẽo, gió đẩy hơi nước vào phòng, kéo theo hương hoa mùa hạ. Một chiếc lá liễu xanh như ngọc đẫm nước bay vào, đáp xuống chân hắn. Giờ khắc này như có thứ ảo giác tháng năm ngừng lại.

Suy nghĩ của hắn lại bay vào không trung, Thôi Vũ mơ màng sắp thiếp đi. Không biết được bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện.

"Tối nay ngươi hướng Tây, ta hướng Đông."

"Nhưng ta đã tìm khắp nơi, vẫn không tìm được."

"Dưới sự chỉ dạy của lão tướng quân, là một người thông minh giỏi ẩn nấp, chiếu thói quen hẳn là phương hướng này. Chúng ta phải nhanh lên... Đã bị thương rồi, hẳn phải nhanh chóng chữa trị."

"Vậy thì hiện giờ ta..."

"Không được. Thân phận bây giờ của... Cần phải tránh tai mắt của người khác..."

Âm thanh nói chuyện quả nhiên truyền tới từ phòng bên cạnh.

Tìm người, còn dưới sự dạy dỗ của lão tướng quân, đã bị thương, cần phải nhanh chóng chữa trị......

Đám người buôn thuốc này quả nhiên có bí mật.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, đột nhiên một quả cầu mây lăn đến bên chân, âm thanh giòn tan vang lên "Cầu cầu!"

Tròng mắt Thôi Vũ căng thẳng, theo bản năng liếc mắt theo hướng cửa phòng bên cạnh, là một sự im lặng chết chóc.

Bọn họ đã phát hiện!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net