Chương 3 : Sát khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không cần nghĩ đều biết, những tên này hành sự bí mật, sao có thể không biết võ công.

Triều đại này, người có võ công đỉnh cao cường quả thực xuất thần nhập hóa, đừng nói tới việc phát hiện có người nghe lén, ngay cả việc ngoài sân có gió thổi, có thể thấy rõ lá nào rụng, chứ đừng nói gì đến Thôi Vũ là người sống sờ sờ, khó có thể thu liễm khí tức trên mình.

May mắn là võ công hai tên này không cao, trời lại đổ mưa to, Thôi Vũ lại ngồi im tĩnh tọa, hô hấp đã hòa theo âm thanh mưa rơi, hai tên này không đề phòng nên khó phát hiện.

Nhưng mà bị phát hiện rồi thì sẽ không đơn giản vậy nữa......

Thôi Vũ lạnh sống lưng, dây thần kinh căng thẳng, thiếu chút nữa nhịn không được mà run rẩy, hắn không muốn bị giết người diệt khẩu!

Hắn không cố ý nghe lén, chỉ là trùng hợp, cũng không biết nhân vật được nhắc tới trong lời nói của hai tên này là ai, thật là oan uổng!

Mí mắt rũ hắn xuống, con ngươi khẽ động suy nghĩ trở nên nghiêm túc...

Đột nhiên Thôi Vũ khẽ rên, giống như mới bị giật mình tỉnh dậy, theo bản năng duỗi người, nhưng quên mất bản thân mình đang bị thương nên vô tình di chuyển đụng chạm vào vết thương, làm hắn đau muốn la lên.

Ngay lúc này mới chú ý tới quả cầu mây, thấy một cậu nhóc béo tròn như cục bột chạy đến. Hắn không muốn mất mặt, có nén đau đớn nhe răng nhẹ với cậu nhóc.

Bé con bị hắn làm giật mình lùi ra sau một chút.

Thôi Vũ rít lên hai hơi, trên trán xuất hiện ra một tầng mồ hôi mỏng, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhặt quả cầu trên đất lên, tươi cười ấm áp: "Đây là cầu mây của ngươi?"

Ngũ quan hắn lúc này phóng đại đến mức tối đa, hắn cảm thấy giống như phòng bên cạnh, bọn chúng tay cầm vũ khí sắc bén, trên người nồng nặc sát khí.

Bé con mũm mĩm mặc chiếc áo lụa màu trúc xanh, môi hồng răng trắng vô cùng đáng yêu, đúng là tiểu thiếu gia lúc nãy.

Có cái mặt dễ nhìn đúng là một lợi thế, sắc mặt hắn không còn dữ tợn nữa, Thôi Vũ dịu dàng cười, trên giữa mày có một nốt ruồi son trông đặc biệt dễ gần. Bé con ngơ ngác nghiêng đầu, một lúc sau mới nói: "Ca ca trông người đẹp quá!"

Thôi Vũ mỉm cười: "Đệ cũng rất đáng yêu."

Tiểu thiếu gia khẽ đỏ mặt, hai tay nhỏ xíu bẽn lẽn đưa ra phía sau: "Có phải ca ca bị cầu mây của ta làm cho tỉnh dậy hay không? Xin lỗi ca ca, cầu lăn quá nhanh, đệ không đuổi theo kịp."

Đứa trẻ ngoan, phối hợp rất tốt.

Thôi Vũ vẫy tay bảo tiểu thiếu gia lại đây, đem cầu đưa cho đôi bàn tay múp như búp sen, xoa xoa chóp mũi: "Không sao cả, ca ca buổi tối có thể ngủ bù."

"Dạ... Đại ca của đệ cũng nói, dù sao mưa lớn cũng không làm được gì, ca ca cứ ngủ đi......" Tiểu thiếu gia ôm cầu, nhìn đến đầu gối đang bị thương của Thôi Vũ, lại suy nghĩ tới chuyện gì, nói: "Ca ca cần phải ngủ thêm đi, như vậy mới có thể mau mau khỏe lại."

Bởi vì ca ca của bé con cũng dặn bé con như thế, bé con nhớ rất kĩ nên cho rằng khi bệnh chỉ cần ngủ nhiều là có thể khỏe lại.

Thôi Vũ xoa đầu của bé: "Đa tạ đệ nhắc nhở, ta sẽ chú ý."

"Giữa mày ca ca có nốt ruồi son là thật sao? Ta có thể sờ vào được không?" Tiểu thiếu gia tò mò lại chờ mong nhìn Thôi Vũ, giống như đã có ý này từ lâu, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi.

Tinh thần Thôi Vũ vẫn luôn căng thẳng, cảm giác được sát khí từ cửa phòng nọ đã giảm bớt, liền vui vẻ nói chuyện phiếm với tiểu hài tử: "Được thôi."

Đầu gối hắn đang bị thương, nếu bế nhóc con lên thì không tiện lắm, hắn khom người cúi đầu để đứa trẻ chạm vào.

"Bằng phẳng, ấm áp...... Không giống các tỷ tỷ trong nhà nhô lên lại lạnh lạnh." Tiểu thiếu gia sờ xong nốt ruồi đỏ, vẻ mặt thỏa mãn, cảm thấy đại ca ca này thật tốt, lớn lên đẹp, người cũng ôn nhu, còn cho hắn sờ đầu! Phải kết bạn! "Ta gọi là Ôn Thư Thầm đại ca, ta gọi là Ôn Thư Quyền, đại ca ca tên là gì?"

"Bằng phẳng, ấm áp... Không giống như của các tỷ tỷ trong nhà nhô lên mà lại lạnh lạnh." Tiểu thiếu gia đã được như ý nguyện, thỏa mãn suy nghĩ, ca ca này thật tốt, vừa dịu dàng lại còn cho bé chạm vào trán, bé muốn kết bạn với ca ca này.

"Đệ tên Ôn Thư Thầm, đại ca của đệ tên Ôn Thư Quyền, ca ca tên là gì?"

"Thôi Vũ." Thôi Vũ một bên nói chuyện, một bên cảm thấy hai cái tên này có chút quen tai, giống như hắn đã nghe qua ở đâu rồi.

"Thì ra là Thôi ca ca!"

"Đúng thế."

"Thôi ca ca có uống canh gừng không? Ca ca ta nói, bị bệnh là phải uống canh gừng......"

Có lẽ là ngày mưa không được ra ngoài chơi, bên người không có bạn cùng tuổi, ca ca sinh bệnh cũng không dám ồn ào, gặp được một người có cảm giác thân thiết như vậy nên bé con nói chuyện nhiều hơn một chút, cậu bạn nhỏ Ôn Thư Thầm trò chuyện rất vui vẻ.

Lực chú ý của Thôi Vũ hơn phân nửa đều đặt ở bên cánh của kia, cho đến khi cảm giác nguy hiểm biến mất, hắn mới chú ý tới đứa bé trước mặt, khi nói chuyện luôn đề cập tới đại ca, trong lời nói lại mang vẻ không thích bị đại ca quản thúc, thế nhưng câu từ lại chất chứa yêu thương...

Thôi Vũ có lẽ đã hiểu, bởi vì lo lắng cho đại ca nên không biết phải làm gid, nội tâm có chút khẩn trườn nên bé con nói nhiều như vậy.

Là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Chờ đã, họ Ôn, đệ đệ Ôn Thư Quyền ...... Chẳng lẽ đứa nhỏ này là bào đệ chết yểu của Ôn Thư Quyền đời trước!

Dòng suy nghĩ của Thôi Vũ nhanh chóng xoay chuyển.

Đời trước hắn chán đời nên chẳng quan tâm gì đến chuyện xung quanh, tuy nhiên hắn lại biết tới cái tên Ôn Thư Quyền này.

Đánh giá của người đời về Ôn Thư Quyền đều rất mâu thuẫn, có người nói hắn là kẻ khiêm tốn, tài năng, là kì nhân dị sĩ, còn có kẻ nói hắn lòng lang dạ sói, máu lạnh vô tình.

Người này sinh ra trong dòng dõi hiển vinh, là đích tử của Thái Nguyên Ôn thị, thiên tư bất phàm, lúc một tuổi đã biết cầm bút, ba tuổi đã viết thành thơ, tính tình lại hiền hậu nhã nhặn, tiền đồ vô cùng xán lạn. Nhưng năm hắn 18 tuổi tính cách thay đổi hoàn toàn, không còn cười nhiều như trước nữa, hắn vào triều đình tự tay tạo dựng thế lực của mình, âm thầm bày ra mưu kế đồ sát toàn bộ gia tộc kế mẫu lẫn bà ta.

Người đời lên tiếng chỉ trước, hắn chỉ cười lạnh đáp: "Ả có thể hại chết đệ đệ ta, còn ta thì không được giết cả nhà ả"

Thân mẫu Ôn Thư Quyền sinh hai người con trai, khi sinh đứa nhỏ lại bất hạnh qua đời, phụ thân hắn ba năm sau tái giá cưới vợ kế vào cửa đã có thai, mười tháng sau sinh hạ mộ người con trai.

Có câu nói, kế mẫu con ruột, hậu trạch Ôn gia chắc chắn có bất hòa là điều ai cũng đều có thể đoán được. bào đệ Ôn Thư Quyền chết non, hơn phân nửa cũng là liên quan đến thủ đoạn độc ác của kế mẫu, nhưng con trai kế mẫu cũng là người cùng quan hệ huyết thống, cùng một cha sinh ra, lúc báo thù Ôn Thư Quyền đến cả hắn cũng giết, thế nhân nói đến phần nhiều là chỉ trích, không thể tha thứ.

Nhưng trên lưng Ôn Thư Quyền cõng cái bêu danh như vậy còn có thể ở trên triều đình hỗn loạn, hô mưa gọi gió, quả nhiên là nhân tài!

Đôi mắt Thôi Vũ khẽ chớp động: "Quê của đệ... Chính là Thái Nguyên?"

"Đúng vậy, Thôi ca ca làm sao mà biết được!" Đôi mắt Ôn Thư Thầm tròn xoe, vẻ mặt kinh ngạc.

"Đệ không có tỷ muội thân sinh, chỉ có một tiểu đệ đệ, nhưng không cùng mẹ sinh ra?"

"Um um, mẹ ta qua đời khi ta mới sinh ra......" Ôn Thư Thầm đối với mẫu thân không có nhiều ký ức nào, chỉ đau lòng một chút, hỏi: "Thôi ca ca làm sao biết được!"

Thôi Vũ khẽ nhếch miệng, chọt chọt chóp mũi bé con: "Bởi vì Thôi ca ca biết bói toán đó nha."

"Thì ra là Thôi ca ca biết bói toán!" Ôn Thư Thầm chạy nhanh lại, buông cầu mây, khom người đoan chính hành lễ, "Thư Thầm mới nãy đã làm phiền."

Triều đại này đối với huyền học rất tôn sùng cùng tôn kính, quý tộc trong thành Đông Đô thậm chí nguyện ý sẵn sàng tôn thờ các giáo phái nổi tiếng, tuy nhiên không phải Đạo giáo hay Phật giáo.

Còn có người có bản lĩnh lớn đều quy ẩn, thế nhân muốn thờ bái cũng hết cách, còn có thể tìm thấy cao nhân hẳn là phường bịp bợm, hoặc kẻ có chút hiểu biết.

Ngay cả trẻ con cũng có phản ứng như vậy khi nghe thấy ...

Thôi Vũ vừa mới nãy chỉ là nói giỡn, hiện tại đột nhiên cảm thấy cái bàn tay vàng kia ...... Rất có ích.!

Hơn nữa trước đây hắn minh thư khổ tường, nghĩ không ra cách đền nợ cho Dương Huyên, còn bây giờ hắn đột nhiên nghĩ, hắn có thế giúp Dương Huyên thu thập nhân tài.

[1] 冥思苦想 minh tư khổ tường : trầm ngâm suy nghĩ

Cũng không là hắn tự tin mù quáng, khi hắn ở hiện đại tuổi còn nhỏ rất có sức chịu đựng, nằm gai nếm mật, ra sức học tập cho dù mục đích bất kể là làm người lớn yêu thích hay để có nhiều kĩ năng hơn thì vẫn dùng để ổn định bản thân [3], hắn học rất nhiều thứ, sách Hậu Hắc Học* còn chẳng là gì, thủ đoạn hô mưa gọi gió của hắn có thể thấy.

Hơn nữa đã qua hơn một đời nghời, với loại năng lực kia, làm văn võ Trạng Nguyên hắn không đảm đương nổi, nhưng quân sư thì có thể được!

[2] 悬梁刺股 : (nghĩa bóng) học tập hăng say và không thấy mệt mỏi

[3] 不管是别有目的想讨人喜欢还是技多不压身心有底气 – câu này raw tiếng trung ghi như vậy, mình cũng không rõ lắm nên dịch tạm như thế, sau này biết sẽ chỉnh sửa lại.

[4] 厚黑学更不是白看的 – nhiều bản dịch ra là tâm lí học, mình tạm để vậy

*Hậu Hắc Học của Lý Tôn Ngô, các bạn lên gg để biết thêm chi tiết.

Quân sư... Thôi Vũ hạ mắt, ngón tay nhẹ vân vê.

Dương Huyên là Thái Tử đương triều, nhưng nói là Thái Tử lại quá uất ức.

Gia gia Dương Huyên là Dương Mông soán vị, bất kể là thành tựu gì về văn hoá, học thức hay võ công đều được triều thần chấp nhận, nguyện trung thành.

Nhưng có điều lại không danh chính ngôn thuận. Vũ Văn đế bị soán vị thật ra là một tên hôn quân, nhưng cha hôn quân là Vũ Văn tiên đế lại là minh quân, vẫn là hoàng đế thanh danh lẫn mọi thứ đều tốt.

Dương Mông trái lo phải nghĩ, lệnh nhi tử Dương Diễn cưới Vũ Văn thị công chúa tiền triều. Công chúa lúc ấy tuổi không lớn, dưỡng tốt thân thể ngàn vạn khổ cực mang thai sinh hạ Dương Huyên, Dương Mông vui mừng khôn xiết, lập tức sách phong Dương Huyên là Hoàng Thái Tôn, mà phụ thân Dương Huyên là Dương Diễn, cũng trở thành Thái Tử, hết thảy đều danh chính ngôn thuận.

Đáng tiếc vận khí Dương Huyên thật sự rất tệ, Vũ Văn công chúa sinh hạ hắn thân thể không tốt, tâm trạng cũng không tốt, sinh con chưa được một năm đã qua đời.

Đáng tiếc gia gia hắn Dương Mông tuổi tác đã cao, tuổi thọ đã tận, không tới hai năm cũng đi. Dương Diễn cưới Vũ Văn công chúa trước đã có hai vợ lẽ, sau đăng cơ, thứ tử và vợ lẽ nỗ lực một bước trở thành sủng phi, nắm giữ trái tim Dương Diễn, rất nhiều chuyện đều chiều theo sở thích của nàng.

Nghĩ cũng biết, hậu cung có gian phi, sẽ là tình huống như thế nào. Tuy nhiên Dương Mông rất có năng lực cai quản triều đình, nhưng Dương Diễn lại quá mờ nhạt, trong khoảng thời gian ngắn không làm ra trò trống gì, giang sơn lại lâm vào tình hình rối ren bất ổn, các triều thần còn có thể lộng quyền, hơn nữa Thái Tử quá nhỏ, nếu thật sự muốn ra sức vì đất nước mà đấu tranh, không thể nhanh chóng ổn định lại mọi thứ, tai ương bá tánh đều chịu.

Cho nên tất cả mọi người đều thờ ơ.

Dương Huyên đường đường là Thái Tử, 6 tuổi đã bị Dương Diễn lấy lí do đơn giản 'ốm yếu, không có phúc' đá đến phần mộ tổ tiên hoàng lăng thủ lăng, nói cho đẹp mặt là để dính chút long khí tổ tông, cũng không ai quan tâm.

Đương nhiên, một số người trời sinh là rồng, mặc kệ gặp nghịch cảnh gì, đều có thể phá mây xuyên trời. Dương Huyên có tài lãnh đạo, võ công có thể điều hành tam quân, văn có thể trị thiên hạ, đầu óc còn đặc xuất chúng, cuối cùng từng bước trở về triều đình.

Điểm này Thôi Vũ bội phục Dương Huyên, nếu không phải vì gặp được hắn mà tạo thành biến số, Dương Huyên hoàn toàn có thể thuận lợi đăng cơ...

Hắn khiến Dương Huyền mất ngôi, vậy sẽ đền cho y một cái!

Ban đầu bên cạnh Dương Huyên không có chút trợ giúp nào, con đường đi qua vô cùng gian nan, phải mất mấy năm để có thể hồi kinh, nếu như có hắn hỗ trợ... Hắn tin rằng có thể làm cho đoạn đường này dễ dàng hơn!

Rất tốt, quyết định như vậy đi.

Thôi Vũ nhìn Ôn Thư Thầm, ánh mắt sáng ngời nhìn đứa bé mũm mĩm trước mặt này, chính là mục tiêu công lược thứ nhất của hắn.

Đúng vậy, bé con mũm mĩm này không thể chết, bước ngoặt vẫn chưa đến, Ôn Thư Quyền cũng chưa hắc hoá.

Lần này gã quan gia muốn mưu hại chủ tử, còn cần phải bước qua được người hắn.

Beta 06/2024

Punica : Mấy bản reup trên web là bản chưa chỉnh sửa. Truy cập @punica03summer để đọc bản gốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net