chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu ngươi vui vẻ liền rất tốt, làm Tạ Hòe Ngọc ngây ngẩn cả người

Trước khi nương hắn qua đời, cũng nố như vậy với hắn

Khi đó hắn còn nhỏ không nhớ được thứ gì, chỉ nhớ rõ mình quỳ trên mặt đất, nắm tay nương, nghe hương vị mùi thuốc khắp nhà, nghe nương hắn nói rất nhiều trước lúc lâm chung

Nương hắn nói rất nhiều, bên cạnh vẫn luôn có thị nữ khóc ô ô ô, ồn ào đến mức hắn đau đầu

Hắn nghe vào tạ này ra tai kia, cơ hô một câu cũng không nhớ rõ, duy nhất hồi ức hắn nhớ được , chính là câu nói cuối cùng của nương, ngươi vui vẻ liền rất tốt

Chỉ tiếc hắn sinh ra ở Tạ gia, lớn lên ở Tạ gia, liền khẳng định cuộc sống của hắn không có cách nào vui vẻ

Một hài tử không có mẹ ruột, mỗi ngày sống trong âm mưu quỷ kế, như thế nào có thể vui vẻ?

Hắn tuy rằng với ai cũng bày ra bộ mặt tươi cười, nhưng từ lâu đã không biết tâm tình thật sự vui vẻ là cái gì

"Được rồi nếu Bạch Thuật hắn không cần, cũng không cần miễn cưỡng " thần sắc Tạ Hòe Ngọc trở nên có chút nhàn nhạt :" Tiểu Thụ, ngươi hiện tại đưa người tiễn đi, về sau nếu còn tái phạm sai lầm như vậy, ngươi cùng những người bên ngoài đó không cần đi theo ta nữa '

"Dạ!" Tiểu Thụ giật mình một cái, đưa lưng về phía Tạ Hòe Ngọc hung hăng liếc mắt trừng Bạch Thuật nói ": Tiểu ca nhi, thỉnh ngươi đi bên này "

Đột nhiên bị đối phương mời đi, nội tâm Bạch Thuật cảm thấy thập phần uể oải

Tạ Hòe Ngọc tuy rằng không có nói rõ, nhưng Bạch Thuật biết, hắn nhất định là không cao hứng

Chẳng lẽ mình có nói câu nào sai rồi ? Bạch Thuật vắt hết óc nghĩ, lại nghĩ không ra rốt cuộc vì cái gì

Hắn đi sau Tiểu Thụ mỗi bước đều lưu luyến, ánh mắt nhìn lại Tạ Hòe Ngọc phía sau, đến khi đi đến chỗ ngoặt, lập tức không còn nhìn thấy người, mơi xoay người đứng yên, phất phất tay với đối phương, lớn tiến nói :" Ngày mai ta lại tới, nếu ngươi ngán ăn cá , ta bắt cho ngươi thỏ rừng, gà rừng, chân thỏ nướng ăn rất ngon, còn có gà rừng, nấu canh gà rừng cùng nắm, uống lên rất ngon, ngươi khẳng định sẽ thích!" nói xong câu này liền chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng

Để lại Tạ Hòe Ngọc đứng ở chỗ đó, ngẩn ra , sau đó phụt cười ra tiếng

Chính mình thật ngốc, vừa rồ thế nhưng bị một ca nhi nông thôn nắm bắt cảm xúc, bất quá là một người ngốc ngốc, nhưng hắn cũng không ngại dìu dắt, rốt cuộc hắn đưa những cái "hậu lễ" đó, thật ra rất hợp với sở thích ăn uống của mình

Thời điểm Bạch Thuật rời khỏi Tạ gia , đã là giữa trưa

Hắn không ăn cơm canh Tạ gia chuẩn bị, đi một lát liền đói bụng, chờ hắn một đường ra khỏi thôn đi đến cửa huyện thành, bụng đã kêu lên vì đói

Theo như lời Trần ca nhi, ở cửa huyện thang tương đối náo nhiệt, hình như có một cái chợ nho nhỏ

Rất nhiều thôn dân quanh đây chọn lương thực, trứng gà, rau dưa các loại đồ vật đem tới bán, còn có ít hộ dân trong thành cũng tới, ở bên đường bày bếp lò, làm một ít bánh hấp, mì sợi, bán cho khách đến đây mua bán, sinh ý cũng tương đối tốt

"Hoành thánh đây, hoành thánh ăn ngon ba văn tiền một chén "

Bạch Thuật nghe có người rao bán hoành thánh, liền đi qua

Một thương nhân qua đường hỏi lão bản bán hoành thánh :" Hoành thánh của ngươi như thế nào lại quý như vậy ? Trong huyện thành còn chỉ bán có hai văn tiền một chén thôi mà ?"

Lão nhân bán hoành thánh kia cười nói với thương nhân kia :"Hoành thánh nhà ta bên trong tất cả đều là thịt, tự nhiên là bán ba vắn tiền một chén, trong huyện thành tuy rằng chỉ có hai văn, nhưng tất cả chỉ là da, chỉ có một ít thịt vụn, ngươi muốn ở huyện thành ăn hoành thánh thịt nhiều như của ta, chỉ sợ là tới năm văn một chén "

Thương nhân kia tựa hộ chấp nhận lý do hắn nói, vì thế liền mua hai chén hoành thánh , cùng bạn của mình cùng nhau ăn

Bạch Thuật đi đến nơi, liền nhìn về phía sạp hoành thánh

Những cái hoành thánh đó được làm ngon miệng , hình dạng xác thực không nhỏ nhưng cũng không tính là lớn

Xem ra giá hàng ở huyện thành này, so với bên ngoài còn quý hơn một ít

"Tiểu ca nhi, như thế nào, có muốn mua một chén hoành thánh không ?"  thấy Bạch Thuật vẫn luôn nhìn hoành thánh của mình, lão nhân mở miệng hỏi

"Ông chủ......ta không có tiền " Bạch Thuật có chút ngượng ngùng nói

Hắn đưa tay vào túi ngượng ngùng, trên người một văn tiền cũng không có, chỉ có bán số cá trên tay, mới có thể có tiền ăn cơm

"Không có tiền cũng không sao " Lão nhân liếc mắt đánh giá mười mấy cái ống trúc sau lưng Bạch Thuật, xoa xoa tay nói :" Ta thấy ngươi không phải mang theo nhiều cá như vậy sao ? Dùng cá của ngươi đổi, một ống cá đổi một chén hoành thánh, nếu ngươi đồng ý, hiện tại ta liền nấu cho ngươi "

Một chén hoành thánh đổi một ống cá ? Nói cách khác một ống cá của mình có thể bá được ba văn tiền? Bạch Thuật tính nhanh trong đầu

Hắn lúc trước đưa cá cho Tạ gia, tặng ba ống, Tiểu Thụ đưa cho hắn ba xâu tiền, tổng cộng ba mươi văn tiền

Liền cho rằng Tạ gia trả hắn nhiều hơn một chút, một ống cá kia cũng không có khả năng chỉ bán có ba văn tiền

Ông lão bán hoành thánh, sợ là đang muốn chiếm tiện nghi của mình

Vì thế Bạch Thuật trực tiếp cự tuyệt nói :" Vẫn là thôi đi, chờ ta bán xong cá lại đến nhà ngươi ăn hoành thánh "

Ông lão vừa nghe, lập tức hừ lạnh một tiếng :" Bán được hay không còn chứ biết đâu, chờ ngươi bán xong, quán hoành thánh của nhà ta sợ là đã thu dọn rồi "

" Dọn quán thì dọn quán, nơi này cũng không phải chỉ mình ngươi bán đồ ăn " Bạch Thuật cũng không quen hắn, trực tiếp nói thẳng :" Nhà ngươi không  bán, thì có nhà khác bán "

"Ngươi.....ngươi đồ tiểu tử thúi" chủ quán nghe Bạch Thuật nói, cắn răng tức giận, chỉ vào hắn mắng :"Một ca nhi mà còn muốn xuất đầu lộ diện buôn bán, vừa thấy là biết gả không được , ta chờ xem ngươi bán số cá đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền "

Bạch Thuật lười so đo cùng hắn, chỉ lãng phí thời gian, đi đến chỗ cách cửa thành không xa, bên cạnh có một nhóm người nhà nông đang bán lương thực, rau dưa

Hắn vừa mới đi xem qua, không chỉ có một mình hắn bán cá, những người đó hơn phân nữa đều trải một vải bố to trên mặt đất, phía trên để đầy cá chết do dùng lưới bắt

Dựa theo cá mà bán lấy tiền, cá nhỏ ba con một văn tiền, cá lớn một con một văn tiền, một ống cá giống như Bạch Thuật, có chừng mười mấy con ,tuy rằng cá không lớn, nhưng cũng có thể bán được năm sáu văn tiền một ống

Bạch Thuật đem ống trúc để trên mặt đất, bắt đầu rao bán hàng :"Bán cá đây, bán cá, cá tươi sống, tám văn tiền một ống đây"

Hắn bán giá khá cao, so với những người bán trước giá này cao hơn khá nhiều, một ít người mua đồ bên cạnh liền thò qua hỏi :" Tiểu ca nhi, cá này của nhà ngươi bán cũng quá cao đi ? Người ta  ba con cá nhỏ còn chỉ có một văn tiền, một ống cá này của ngươi bán tới tám văn tiền ?"

"Tự nhiên có lý do ta mới bán cao như vậy" Bạch Thuật mở miệng nói :" Ngài nhìn xem , cá này là ta buổi sáng hôm nay mới vừa bắt dưới sông lên, cá phải ăn lúc còn sống mới ngon, nếu chết thì hương vị liền thay đổi, một ống cá này của ta giá cả thoạt nhìn có hơi mắc, nhưng mà ta còn đưa luôn ống trúc cho mọi người, mọi người đem ống cá trở về, thời điểm về tới nhà cá vẫn còn sống, hôm nay ăn không hết có thể để ngài mai ăn, tám văn tiền một ống, cũng không tính là mắc a "

Nghe hắn nói vậy, nhiều người liền cảm thấy cũng rất có lý

Hiện tại thời tiết nóng bức, mấy thứ cá tôm này đều không còn sống, mua về một ngày không ăn hết liền bị hư, nhưng nếu mua cá còn sống đem về , ăn không hết có thể bỏ vào nước nuôi để dành hôm sau, như vậy không cần phải đi ra thành giữa ngày nắng mà mua thức ăn nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net