chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Hòe Ngọc toàn thân mặc y phục trắng, đứng thẳng sống lưng nơi đó, gió nhẹ thổi qua, làm lay động quần áo, dáng người dáng người xuất chúng

Thần sắc hắn có chút lãnh đạm, ánh mặt trời chiếu trên mặt hắn, tựa như mạ lên một tầng sáng, làn hắn càng thêm xuất trần thoát tục* ( giống như những người trên cao không quan tâm đến việc trần thế )

Bạch Thuật giống như bị ai đánh cho một quyền vào não, cả người choáng váng, người nọ mỗi một động tác, mỗi một biểu tình đều làm hắn say mê
(Lý do mình quyết định dịch truyện này phần lớn là ẻm thụ này quá giống mình, mê trai đẹp 🤭🤭🤭)

Đầu hắn ong ong, thiên ngôn vạn ngữ được chuẩn bị tốt tất cả đều quên hết , chỉ ngơ ngác đứng ở đó, nhìn bộ dáng đối phương, bên tai có chút đỏ lên

Đầu mùa hạ, giữa trưa trời có hơi nóng

Tạ Hòe Ngọc cố ý kêu người bày một cái bàn ở bên hồ nước, lại treo rèm lên, mình ở đó luyện chữ

Hắn vừa mới dọn về nhà cũ, rời xa nơi dơ bẩn Tạ gia kia

Ở đây thâm sơn cùng cốc, không có kinh thành đẹp đẽ quý giá cùng người thân , cũng không có danh sư chỉ dạy hắn học, chờ đến ba năm sau, hắn trở lại kinh thành, chỉ sợ mọi người chỉ biết đến con trai thứ hai của Tạ gia Tạ Thụy An, ai cũng không biết đến Tạ Hòe Ngọc hắn

Phụ thân cùng Lâu thị đều cho rằng như vậy liền rốt cuộc có thể chèn ép hắn, ở tại nông thôn này ba năm, lại bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân năm sau, chờ đệ đệ hắn có tên trên bảng vàng, Tạ gia liền càng không có chỗ cho hắn dung thân

Hắn sở dĩ đáp ứng trở lại nhà cũ giữ đạo hiếu cho tổ mẫu, bất quá là lấy lui làm tiến

Tạ gia khắp nơi đều có tai mắt của Lâu thị, hắn muốn làm việc gì đều không dễ, mà nhà cũ ở nông thôn này, là địa bàn của Tạ Hòe Ngọc , càng có phương tiện kinh doanh

Chờ đến hắn có tất cả, lại đem đệ đệ duy nhất của mình đi, phụ thân cùng Lâu thị cũng không thể làm gì được hắn

Đang lúc suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy đứng xa hồ nước hô :"Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi muốn đi ra ngoài thì đi bên nào ?" âm thanh thanh thúy dễ nghe, không cao không thấp, làm người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân

Chỉ là âm thanh này truyền đến tai Tạ Hòe Ngọc lại không có êm tai như vậy, hắn nhăn mày lại, trong đầu hiện lên vài ý niệm, trong lòng rất là không vui

Sau khi đến nông thôn ở, tôi tớ ở nơi này xem ra hời hợt không ít, thế nhưng để người xa lạ tiến vào, còn cho hắn đi vào phía sau hoa viên

Nếu người này là Lâu thị phái tới, nơi này lại không có một người hạ nhân, chỉ sợ hắn đã nguy hiểm đến tính mạng

Hắn tiến lên xốc rèm., liền nhìn thấy đối diện hồ nước một thiếu niên đen đen gầy gầy đứng đó

Thiếu niên mặc một thân xiêm y rách nát, giặt nhiều đến không nhìn ra màu sắc, trên lưng mang mười mấy cái ống trúc, vừa nhìn thấy hắn, liền đứng ngốc ngốc, cả khuôn mặt đều đỏ

Nhìn qua cũng không có mục đích vì khác, đại khái là đi nhầm đường

Sắc mặt Tạ Hòe Ngọc khá hơn, mở miệng hỏi :" Ngươi vào đây bằng cách nào ? Sao lại đi một mình tới đây ?"

"Ta.....ta tới đưa cá, Tiểu Thụ mang ta đi vào " Thiếu niên ấp a ấp úng nói

"Đưa cá ?" Tạ Hòe Ngọc trong mắt chợt lóe, đột nhiên nhớ tới ca nhi gặp ngày đó, hắn nhìn kỹ, mới phát hiện giữa mày thiếu niên này có một nốt ruồi đỏ, chỉ là hắn lớn lên quá đen, nốt ruồi đỏ lại quá mức ảm đạm, trong nhất thời làm người ta không nhìn thấy

Phát hiện đây là ca nhi mình đã từng gặp qua, Tạ Hòe Ngọc mới thả lỏng, đối với thiếu niên vẫy tay :" Ta nhớ ra rồi, ngươi ngày hôm qua cũng tặng cá lại đây, hôm nay mang cái gì tới đây, cho ta nhìn xem "

Bạch Thuật ngay từ đầu thấy sắc mặt hắn không tốt, lại nghĩ đến việc hắn đưa mình tiền, còn tưởng mình làm hắn ghét, trong lòng thấp thỏm bất an, hàng vi cũng cực kỳ câu nệ

Thấy hắn nguyện ý cùng mình nói chuyện, lại còn vẫy tai kêu mình đu qua, trong lòng vui vẻ, lo lắng thấp thỏm cùn lập tức tan thành mây khói

Hắt vui vẻ, liền biểu hiện hết lên mặt mình, một khuôn mặt tươi cười thấy răng không thấy mắt, tung ta tung tăng chạy qua

Hắn đi đến trước mặt Tạ Hòe Ngọc, đem ống trúc trên lưng mình gỡ xuống một cái đưa cho hắn xem :" Có cá trắm đen, có tôm sông, còn có cua đồng, cho ngươi đều là thứ tốt nhất, toàn bộ  để ở sau bếp, ngươi thích ăn cái gì liền nói với ta, ta ngày mai bắt thứ tốt nhất đưa đến cho ngươi "

Thời điểm Bạch Thuật nói chuyện, tốc độ cực nhanh, đôi mắt mở to to, nhìn Tạ Hòe Ngọc không chớp mắt

Tạ Hòe Ngọc trước nay chưa từng bị người nhìn qua như vậy, thật ra có vài phần mới lạ, liền cũng tò mò ngoái đầu nhìn lại

Ca nhi này dáng người cao gầy, mũi rất cao, một bàn tay đen đen, hai má hãm vào trong , cằm nhọn đến mức có thể chọc vào người

Bởi vì quá gầy, đôi mắt hắn nhìn qua khá to, đuôi mắt có hơi cao, ánh mắt thập phần trong suốt, lại vô cùng mạnh mẽ

So sánh với các ca nhi khác, ca nhi này đại khái là làm nhiều việc ,hắn bả vai rộng, tay chân cũng lớn , vừa thấy thân hình này làm hắn nghĩ đây là một nam tử, hoàn toàn không giống nữ nhân

Bất quá tổ hợp như vậy, lại không khó coi, thậm chí so với nhiều ca nhi giả bộ như nữ nhân còn đẹp hơn nhiều

Thấy Tạ Hòe Ngọc vẫn luôn nhìn mình, Bạch Thuật cả người đều toát ra bọt nước màu hồng., tâm tình phá lệ kích động

Đầu óc hắn nóng lên, lặp tức liền lắp bắp hỏi :" Tạ....Tạ công tử , Ta tên Bạch Thuật, Bạch trong màu trắng, Thuật trong phép thuật , ngươi tên là gì ?"

Tạ Hòe Ngọc trước kia ở kinh thành ra cửa đều bị người ta hỏi tên hiệu, vẫn là lần đầu người nói thẳng danh tự của mình , chưa kịp phản ứng, đã buộc miệng thốt ra "Ta tên Tạ Hòe Ngọc "

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy bị người hô thẳng danh tự tựa hồ có chút không ổn, liền sửa lời nói :" Bằng  hữu của ta đều giống nhau kêu ta Thạch Thụy, đây là tên hiệu của ta, ngươi có thể gọi ta như vậy "

Nhưng Bạch Thuật vừa nghe đến tên của hắn, liền liên tục gật đầu tán dương :"Tạ Hòe Ngọc, tên này thật dễ nghe, Tạ Hòe Ngọc, Hòe Ngọc.... "

Đa số người đều kêu hắn là Thạch Thụy, chính mình đương nhiên muốn kêu hắn là Tạ Hòe Ngọc, chình mình cùng người khác gọi không giống nhau, như vậy mới càng có thể để lại cảm giác mình tồn tại, hắn lại không phải kẻ ngốc

Tạ Hòe Ngọc :"........"

Nhìn đến bộ dáng đối phương vui vẻ rạo rực, hắn lại không biết như thế nào cũng bị lây theo, tâm tình tốt lên không ít, tùy hắn vậy cũng tốt, hắn thích gọi cái gì liền gọi cái đó....

"Thiếu gia, dùng cơm" âm thanh Tiểu Thụ từ phía sau truyền đến

Tạ Hòe Ngọc vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tiểu Thụ từ hành lang gấp khúc đi tới

Vừa nhìn thấy Bạch Thuật, Tiểu Thụ liền mở to hai mắt, nổi giận đùng đùng, chạy tới chất vấn :"Ngươi sao lại ở chỗ này ? Ai cho ngươi chạy loạn, ăn cơm cầm tiền rồi còn không mau cút, vậy mà dám chạy đến nơi ở của thiếu gia "

"Tiểu Thụ, hắn có thể tới hậu viện, là ngươi làm việc thất trách, ngươi như thế nào lại trách người khác ?" Tạ Hòe Ngọc cụ mặt

Tiểu Thụ vừa nghe, mặt đầy hổ thẹn, hắn ấp úng biện giải :" Ta....ta còn không phải ở tiền viện đồ vật còn chưa sửa xong, ta thật sự là quá bận, liền theo lời thiếu gia dặn, bảo Trường Quý đưa cơm canh cho hắn, lại đem tiền trả cho số cá tôm hắn đem lại "

"Ta không cần tiền " Bạch Thuật vừa nghe, liền sốt ruột nói với Tạ Hòe Ngọc :"Là ta cố ý bắt cho ngươi ăn , ngươi thích liền tốt, không cần trả cho ta một phân tiền nào cả "

"Một phân tiền cũng không cần ? Vì cái gì? " Tạ Hòe Ngọc trong ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu

Ca nhi này nghèo như vậy, còn đem đồ ăn ngon đến nơi này cho hứa, hắn không tin đối phương không có mưu đồ gì

Bạch Thuật lập tức cúi đầu, có chút thẹn thùng nói :"Ngươi.....ngươi có thể ăn cá ta đưa, ta liền rất cao hứng, ngươi vui vẻ, liền rất tốt "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net