chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thuật liếc hắn một cái, cũng không phản bác, mà lập tức đi đến quán bên cạnh, tìm ông chủ mua chén mì trứng

Quán mì có nhiều loại, rẻ nhất chính là mì Dương Xuân, một văn tiền một chén, cũng là loại được bán nhiều nhất

Mắc hơn một chút thì có thêm rau xanh cùng dưa muối, hai văn tiền một chén, mà mì trứng còn mắc hơn, muốn đến ba văn tiền,  còn mì đắc nhất là mì thịt, số lượng cũng không nhiều,  buổi sáng đều đã bán hết

"Một chén mì trứng"  lớn tiếng nói với chủ quán đang rao hàng, chủ quán đem mì sợi bỏ vào nồi nước đang sôi, lại đánh thêm một cái trứng

"Từ từ....," Bạch Thuật đột nhiên mở miệng

"Làm sao vậy tiểu ca nhi?" mặt chủ quán hơi hơi nhăn lại :" đã cho dầu vào nồi, quán không cho đổi lại "

Hắn sợ Bạch Thuật hối hận, ngại mì trứng mắc, trứng gà của hắn cũng bỏ vào nồi rồi, nếu là không muốn, sẽ mệt lắm

Lão chủ quán hoành thánh cách vách thấy một màn như vậy, cười ha hả, vui sướng khi người gặp họa :" Đối với loại quỷ nghèo này, phải bắt giao tiền trước, sau đó mới nấu, bằng không một lát ăn uống no đủ lại chạy, ngươi đi đâu mà tìm a ?"

"Gì ta cũng muốn, chỉ là một trứng không đủ, giúp ta thêm một cái, còn muốn thêm rau xanh, ngươi xem bao nhiêu tiền?" Bạch Thuật nói xong sắc mặc lão chủ quán hoành thánh thay đổi , cả khuôn mặt trướng đến đỏ bừng

Chủ quán mì lập tức mặt mày hớn hở, cười tủm tỉm nói với Bạch Thuật :"Hai cái trứng gà ngươi đưa ta năm văn tiền là được, còn rau xanh kia không đáng tiền, coi như ta cho ngươi "

Nói xong hắn lại đánh thêm cái trứng gà, đem một ít rau xanh rửa sạch cho vào nồi, lát sau, trong nồi nước cũng xong, chủ quán đem vớt dầu trên mặt bỏ vào chén, lại đem hai cái trứng gà để trên mặt, phối hợp thêm mấy cộng rau xanh mượt

Bạch Thuật móc ra năm văn tiền đặt lên bàn, ngồi ở ven đường ăn

Quán mì nấu ăn đều giống nhau, không có nước canh cũng không có thêm gia vị gì, nhưng mà Bạch Thuật ăn vẫn cảm thấy rất thơm ngon, đối với thân thể hiện tại của hắn, trứng gà cũng là mỹ thực

Sau khi ăn xong, Bạch Thuật cũng không quan tâm đến sắc mặt của chủ quán hoành thánh , cầm chén để lên bàn liền đi

Chỉ còn lại chủ quán mì cười nói lại với hàng xóm đang tức hận :"Lão Khương, ngươi lần này nhìn lầm rồi, ca nhi này ngày hôm qua khẳng định là kiếm được rất nhiều tiền, ta nhìn hắn trong lòng hiểu rõ, không cao ngạo, không nóng nảy, ngày sau không phải là người đơn giản "

Trở lại Bạch Đường thôn, chuyện thứ nhất Bạch Thử làm là muốn đem bút lông kia giao cho Tạ Hòe Ngọc

Chỉ là hôm nay hắn không rảnh, còn muốn nhanh chạy về nhà chuẩn bị cho việc đưa cá ngày mai, vì thế liền không có vào cửa, chỉ tùy tiện tìm một tôi tớ, đem bút lông của mình đưa cho hắn đem vào

Sau khi Bạch Thuật rời đi, Lý Tam Lang liền từ sau thân cây phía xa chui ra, nhìn nhìn cửa Tạ gia, liền nghĩ đi qua thăm hỏi

Hắn gần một tháng không có về thôn, cũng không biết một nhà mới xuất hiện này có thân phận gì

Đi qua đi lại nơi này vẫn luôn biết ở đây có một thôn trang lớn, nhưng hằng năm đều không có người ở

Hiện nay có người vào ở, nhưng hắn chỉ cho rằng đây là nhà giàu mới nổi lên

Có thể mua thôn trang lớn như vậy, người này cũng coi như là kẻ có tiền, trách không được Bạch Thử trăm phương nghìn kế tới cửa nịnh bợ

Bất quá nhà giàu thì sao, cũng chỉ là đầu trọc, hắn là một tú tài, tự mình tới cửa hỏi thăm,đối với mình họ còn phải chủ động kết giao

Lý Tam Lang nghĩ vậy ,liền đi ra phía trước cửa lớn Tạ gia gõ gõ

Nghe nói hắn là tú tài trong thôn, liền có tôi tớ đi vào nhà chính thông báo, chốc lát sau, có người dẫn hắn đi vào sân, đi tới bên ngoài đại sảnh

Lý Tam Lang ngồi ở đại sảnh trong chốc lát, liền có nha hoàn lên dâng trà

Nha hoàn kia là từ Tạ phủ theo tới, lớn lên thông tú, khả ái, so với nữ tử trong thôn đều xinh đẹp hơn, làm Lý Tam Lang đôi mắt đều nhìn thẳng

Chờ nha hoàn đi rồi, Lý Tam Lang mới thưởng thức xung quanh nơi này của Tạ gia, vừa thấy, làm đôi mắt hắn hâm mộ tới đỏ lên

Bàn ghế ở đại sảnh dành đãi khác, thế nhưng làm từ gỗ đàn tốt nhất

Kỳ thật ở nhà cũ Tạ gia lâu năm không có người ở, các loại bày trí đều rất đơn giản

Tạ phủ ở kinh thành, các loại gia cụ đều từ hoa cúc lê làm thành, phía trên còn có điêu khắc các loại đồ án, so với chỗ này, dùng gỗ đàn nhất đẳng chế tạo, cũng không phải dạng gì đáng chú ý

Nhưng vật dụng như vậy, ở trong mắt Lý Tam Lang, đã là tốt tuyệt đỉnh. Hắn ở trong huyện thành cũng từng học qua đồ gỗ nội thất, xem ra người nhà này, đúng thật là cực có tiền

Một lát sau, Tạ Hòe Ngọc ăn mặc một thân vải y màu xanh thẳm đi đến, phía sau còn có Tiểu Thụ, hướng Lý Tam Lang chấp tay chào

Lý Tam Lang lập tức buông chén trà, mặt đỏ bừng đứng vậy, khẩn trương đáp lễ lại

Vừa thấy Tạ Hòe Ngọc, hắn biết mình đã phỏng đoán khẳng định sai rồi

Nam tử trước mặt này phong thần tuấn lãng, khí chất so với những người con em gia đình cao quý hắn đã từng gặp hơn rất nhiều, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường

So sáng xuống, Lý Tam Lang liền thấy xấu hổ, lại hối hận chính mình không đi hỏi thêm cận kẻ rồi mới đến, kết quả bây giờ lại náo loạn chê cười

Nghĩ đến mọi việc của mình hôm nay đều do Bạch Thử kia làm hại, Lý Tam Lang có chút nghiến răng nghiến lợi, ai ngờ tên lưu manh đó gan thế nhưng lớn ,đến quý công tử cũng dám mơ ước, cũng không nhìn xem mình là cái thân phận gì

"Vị Lý tú tài này, xin hỏi ngươi tớ cửa không biết là có chuyện gì?" Tạ Hòe Ngọc ngồi xuống, không nhanh không chậm uống ngụm trà

"Ta...... Ta ta....."Lý Tam Lang ấp úng , đem lý do mình thoái thoát mình đã chuẩn bị tốt nuốt vào bụng

Hiện tại hắn cũng không dám nói mình đến đây để kết giao, chỉ có thể lôi Bạch Thử đem ra nói :"Ta vừa rồi trên đường đi ngang qua đây, nhìn đến có người trong thôn tới cửa nịnh bợ, liền cố ý đến đây nói với ngài, miễn cho bị tiện nhân kia lừa gạt, tổn hại thanh danh"

"To gan!" Tiểu Thụ vừa nghe, lập tức mở miệng nói :" Thiếu gia của chúng ta nơi nào sẽ cùng kẻ vô lại quen biết, ngươi đừng có nói bậy"

Tạ Hòe Ngọc cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống

Hắn nghe nói người đến là một tú tài, tuy hoài nghi đối phương tới để nịnh bợ hắn, nhưng vẫn là nhẫn nại đến để gặp, không nghĩ tới người này mở miệng cáo trạng hắn , còn một câu một chữ tiện nhân, diễn xuất giống như mấy oán phụ, làm hắn thập phần không vui

Hắn ở Tạ gia quen việc nữ nhân trong nhà đấu đá, đối với chuyện này là phiền chán nhất, vì thế liền mở miệng nói không chút khách khí :" Tới nhà của ta thăm hỏi, đều là người có tên tuổi trong thôn, nơi nào có người vô lại? Vị tú tài này sợ là nhìn lầm người, uống xong ly trà này, liền mời trở về"

Tạ Hòe Ngọc nói thật không khách khí, trong lời nói rõ ràng có ý tiễn khách, nhưng Lý Tam Lang mà một người lớn lên trong thôn, lại hoàn toàn không nghe được ẩn ý của đối phương

Vừa nghe đến Tạ Hòe Ngọc không tin mình, Lý Tam Lang lập tức cãi lại :" Ta nói chính là Bạch Thử kia, là ca nhi vừa mới đưa bút cho ngài, hắn cũng không phải thứ tốt gì, ngài vạn lần đừng để bị hắn lừa "

"Bút gì ?" nghe được tên Bạch Thuật, Tạ Hòe Ngọc ngẩn ra một chút

Hắn nhìn phía Tiểu Thụ, liền thấy Tiểu Thụ ấp úng nói :" ca nhi kia vừa nơi làm người gác cổng đưa ta một cây bút, ta thấy cũng không phải cái gì tốt, liền cùng hạ nhân dùng cũng không bằng, liền đem ném vào phòng tạp vật"

"Mang lên đây xem!" Tạ Hòe Ngọc liếc mắt trừng Tiểu Thụ một cái, dùng sức nói :" Lần sau là đố vật hắn mang đến, ngươi đều phải nói cho ta, không thể tự mình xử trí, biết chưa ?"

Tiểu Thụ bị mắng một trận, mặt mày xám tro , đi đến phòng tạp vậy tìm được cây bút Bạch Thuật đưa tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net