chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày đưa cá

Bởi vì kiềm được tiền. Trần ca nhi đối với việc bắt cá rất là để bụng

Hắn dậy thật sớm, đem trong nhà dọn dẹp một phen, đơn giản chuẩn bị cháo ngô cho tướng công và Lạp Nhi ăn sáng, liền ra khỏi cửa

Thời điểm đến bờ sông, lại phát hiện Bạch Thuật đã đứng ở dưới nước , không sai lắm đang bắt cá

Nhìn mắt trời vừa mới lên không bao lâu, Trần ca nhi lắp bắp kinh hãi

Hắn đã tới không muộn, không nghĩ tới Bạch Thử lại còn tới sớm hơn hắn ,trong lòng đối với Bạch Thử càng bội phục

Ca nhi này cũng thật cần mẫn, trách không được có thể kiếm tiền mua đất, xem ra về sau hắn phải càng cần mẫn thêm một chút mới được

Bạch Thuật nhìn thấy Trần ca nhi, liền vẫy vẫy tay cười với hắn

Ngày hôm qua hắn gặp Tạ Hòe Ngọc, quá hưng phấn nên sáng sớm liền tỉnh , vì thế dứt khoát sáng sớm đến sau núi tuần tra một phen

Bẫy rập mấy ngày trước đã bị động vật quen thuộc, ngày hôm qua chỉ bắt được một con thỏ hoang

Bạch Thuật đem toàn bộ bẫy rập đem lên, lại lần nữa tìm nơi khác đào đặt lại

Bẫy rập chính là như vậy, nếu không thường thay đổi vị trí , sẽ không bắt được nhiều con mồi

Sau khi làm xong, hắn liền chạy đến bờ sông bắt cá, bắt một lát thì đến giờ này, nhìn thấy Trần ca nhi, hắn vẫy vẫy tay, hai người đeo ống trúc cá trên lưng xuất phát

Ngày hôm qua bị Tạ Hòe Ngọc kích một chút, hiện tại trong đầu hắn toàn là kiếm tiền, chỉ là bắt cá tốc độ thực sự quá chậm, hắn còn muốn đem việc buôn bán thảo dược ra làm

Tốt nhất còn phải tranh thủ đi phủ thành, nhìn thấy việc đời, tìm kiếm phương pháp khác, nghĩ nghĩ như vậy , liền cảm thấy một ngày mười hai canh giờ đều không đủ dùng , hận không thể phân mình là mấy người

Dựa theo thường ngày, hắn đem cá tôm tốt nhất đều đưa cho Tạ gia , Bạch Thuật cùng Trần ca nhi đến huyện thành

Chờ Nghiêm chưởng quầy tính tiền, Bạch Thuật liền cầm tiền đi đến cửa hàng thùng gỗ, lần trước hắn có đặt làm hai cái thùng gỗ, đã làm xong, còn rất tốt

Thùng gỗ cao đến đầu gối hắn, rộng bằng bả vai hắn, giống cái chậu rửa chân thật lớn

Thợ đã sớm đựng đầy nước bên trong, vừa thấy Bạch Thuật đến, liền tự hào vỗ vỗ ngực nói với hắn, thùng gỗ này đựng nước cả đêm, không bị chảy ra chút nào

Bạch Thuật kiểm tra một phen, cảm thấy rất vừa lòng, lại thử dùng dây thừng đeo lên cố định một chút, lại không cần dùng nhiều sức , so với cõng mười mấy ống trúc muốn nhẹ hơn rất nhiều

Vì thế hắn liền kêu thợ đổ nước ra ngoài, hắn cùng Trần ca nhi cõng hai cái thùng không về

Trên đường trở về, Bạch Thuật nói cho Trần ca nhi việc mình sẽ hái dược liệu , hứa nếu như Trần ca nhi giúp hắn, sẽ trả thêm hai văn tiền công mỗi ngày

"Trời ơi!" Trần ca nhi nhịn không được cảm thán nói :"Ngươi vậy mà đến dược liệu cũng biết, thật không ngờ ngươi cũng biết khám bệnh, ngươi có bản lĩnh như vậy sao không lấy ra dùng sớm"

Ở trong thôn, địa vị của đại phu tương đối cái, thì dù sao mỗi người ai cũng sẽ bị bệnh, mà mỗi khi bị bệnh, phải dựa vào đại phu xem bệnh

Nhưng bởi vì giá cả xem bệnh bốc thuốc quá mắc, vì vậy cho dù chỉ biết chút dược lý, cũng được mọi người lấy lòng

"Không phải biết khám bệnh, chỉ là nhận biết chút dược liệu cơ bản mà thôi" Bạch Thuật dù da mặt có dày, bị hắn nói như vậy cũng có chút đỏ mặt

Cũng mặc kệ Bạch Thuật giải thích như thế nào, Trần ca nhi đều nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, cũng không do dự đồng ý giúp hắn hái dược liệu, thậm chí còn đưa ra ý kiến có thể trồng trong đất nhà mình

Hắn cảm thấy nếu mình có chút hiểu biết về dược liệu, sau này có đau bụng nhức đâu, cũng có thể không cần tốn tiền mua thuốc uống

Bạch Thuật cười lắc lắc đầu nói:"Sân nhà ngươi có bao lớn đâu, trước dạy ngươi nhận thức dược liệu cơ bản trước đi"

Lần trước đi đến nhà Bạch Bảo Sơn, hắn biết sau núi là đất hoang không chủ, chờ kiếm được bạc, ngoại trừ miếng đất ở bờ sông kia, hắn còn muốn mua đất trên núi , dùng để trồng thảo dược hay trái cây đều rất tốt

Tới giữa trưa, Bạch Thuật cùng Trần ca nhi ở ven đường nướng thỏ hoang

Thịt thỏ nướng rất thơm, Bạch Thuật cùng Trần ca nhi ăn miệng đầy dầu

Thời gian này, Trần ca nhi không có mang đồ ăn về cho Lạp Nhi

Mấy ngày nay đi theo Bạch Thuật, lúc hắn bắt cá sẽ thường xuyên cho Trần ca nhi mang về một ống

Có cá ăn, hắn còn kiếm được tiền mua hai cân đậu, Lạp Nhi sắc mặt hồng hào lên, hắn cũng không cần mỗi bữa cơm đều mang đồ ăn về cho hắn

Ăn uống no đủ, Bạch Thuật liền cùng Trần ca nhi đi tới sau núi

Vào mùa này, hoa dại cỏ dại trên núi đều mọc sum xuê

Bạch Thuật tìm thấy một vài loại dược liệu thường được bán, chỉ cho Trần ca nhi cách phân biệt

"Nhìn lá cây cùng hoa này, đây là bồ công anh, cả cây đều có thể làm thuốc, thanh nhiệt giải độc, lúc đào cẩn thận một chút, cố hết sức giữ lại rễ cây" Bạch Thuật nói xong, dùng tay nhẹ nhàng đào đất xung quanh, xoay tròn hướng về phía trước rút nhẹ

Một lát sau, bồ công anh đã nhổ lên phân nữa, hắn lại dùng một chút lực , đem cây bồ công anh nhổ tận gốc, chỉ tiếc lúc cuối cùng động tác có hơi mạnh, làm rể cây bị đứt mấy nhánh, cũng may không bị ảnh hưởng gì

Tiếp theo, Bạch Thuật lại chỉ Trần ca nhi tìm được cây mã lan, lại đào cho hắn xem, cây mã lan lấy rễ làm thuốc , nhưng lúc này hắn hơi nóng nảy, không cẩn thận nhổ quá nhanh, đem rễ cây đứt hơn phân nửa, cái này liền không sử dụng được

Trần ca nhi ở bên cạnh nghiêm túc nhìn , lúc này mới chớp chớp mắt, qua nửa ngày mới mở miệng hỏi:" Mấy cái này không phải là bà bà, đinh hòa, điền biên cúc sao......?"

Là nông dân, từ lúc hiểu chuyện ,bọn họ mỗi ngày đều tiếp xúc với hoa cỏ dại, đã sớm rất quen thuộc , có lúc ăn không đủ no, bọn họ thậm chí còn đào rau dại để ăn, chỉ là tên gọi cùng với tên thuốc rát khác nhau

Nói xong, hắn thuần thục đào đất, xoay tròn, đem ngựa lan từ trong đất nhổ lên, tốc độ rất nhanh, rễ cây cũng còn hoàn hảo không bị đứt, hắn đem đất trên rễ cây giũ sạch, đưa tới trước mặt Bạch Thuật hỏi:"Ngươi nhìn thử xem, như vậy được không? "

Bạch Thuật sửng sốt, không nghĩ tới Trần ca nhi đào thảo dược thành thục như vậy

Hắn tưởng lại, các thôn dân đều quen làm việc nhà nông, chăm sóc cây cối lành nghề hơn mình là việc hết sức bình thường ,chi bằng mình lợi dụng điểm tốt này , khai quật ưu thế của bọn họ, để họ làm việc cho mình

Bạch Thuật đã từng là tướng quân, điều binh khiển tướng , phát quy sở trường đặc biệt của mỗi người là việc mà hắn có thể làm được

Nhìn thấy Trần ca nhi đào thảo dược tốt như vậy , trong đầu hắn đã có kể hoạch hiện ra

Hai người họ phân công nhau làm, một buổi trưa đã đào được một rỗ lớn , Trần ca nhi đào còn nhiều hơn Bạch Thuật một ít

Lúc xuống núi , dọc theo đường đi gặp vài người trong thôn, mấy người đó cũng chỉ cho rằng họ đào rau dại về ăn, còn trêu chọc bọn họ, đào nhiều như vậy, đủ ăn được mấy ngày rồi

Chờ đến lúc phơi nắng, động tác của Trần ca nhi càng nhanh nhẹn hơn, một lát liền đem thảo dược phân loại ra để trong sân

Hiện tại đang là mua hè, ánh nắng cực tốt, hai ba ngày là có thể đem số thảo dược đó phơi khô

Lúc này, Bạch Thuật vẫn luôn yên lặng quan sát bộ dạng nghiêm túc làm việc của Trần ca nhi, chờ hắn làm xong toàn bộ, rốt cuộc cũng ngừng tay

Bạch Thuật sau đó mới hỏi hắn:"Trần ca nhi, ngươi có muốn kiếm thêm thật nhiều tiền không? "

"Thật nhiều tiền? " Trần ca nhi sửng sốt, không hiểu ý tứ của Bạch Thuật, nhưng kiếm thật nhiều tiền, trên đời này có ai mà không thích? Huống chi hắn lại là nông dân, một nghèo hai trắng , vì thế vội vàng gật đầu nói:"Đương nhiên là muốn, nhưng ta không có nhiều bản lĩnh như ngươi, ta là một ca nhi, hiện tại có thể đi theo ngươi làm việc, kiếm được mấy văn tiền, đã rất tốt rồi"

"Chỉ là ta kêu ngươi làm, ngươi mới làm, như vậy vĩnh viễn cũng chỉ kiếm được mấy văn" Bạch Thuật nói :"Nếu như vậy, không bằng ngày thường ngươi rảnh rỗi liền lên núi đào một ít thảo dược, thảo dược ta không trả cho ngươi hai văn tiền một lần ,mà là dựa theo lợi nhuận chia cho ngươi hai phần"

Đối với việc hái thảo dược Trần ca nhi tương đối làng nghề, người lại thành thật, Bạch Thuật tính toán dùng kỹ thuật của hắn, cho hắn tạm thời phụ trách việc hái thảo dược, tiết kiệm được thời gian, hắn còn có thể làm thêm nhiều việc

Trần ca nhi bị hắn nói thì mang theo vẻ mờ mịt, hắn là nông dân một chữ bẻ đôi cũng không biết, nên không biết cái gì kêu là chia phần, ngược lại còn có chút lo lắng khi nghe nói Bạch Thuật sẽ không cho hắn hai văn tiền

Vì thế Bạch Thuật liền kiên nhẫn giải thích cho hắn, cuối cùng là lấy ví dụ, nếu thảo dược phơi tốt có thể bán được 100 văn thì hắn được 20 văn , thảo dược càng nhiều , tiền bán được càng nhiều , tiền chia đến tay hắn lại càng nhiều

Nghe có được 20 văn tiền, Trần ca nhi phi thường kích động, lập tức đồng ý, hận không thể lên núi đào một vòng, rốt cuộc 20 văn tiền, có thể mua được một cân thịt bò

Ban đêm, Bạch Thuật trở lại phòng, đốt đèn dầu, đem số tiền mình kiếm được ra đếm lại một lần

Ngoại trừ một lượng bạc kiếm được từ bán con tê tê ra, hắn phát hiện mình hiện tại bất quá mới kiếm được có mấy trăm văn

Thời gian có mấy ngày mà kiếm lời được mấy trăm văn, đối với người Bạch Đường thôn, kỳ thật đã là con số trên trời

Nhưng Bạch Thuật nhìn số tiền ít ỏi trong tay, lại cảm thất rất sầu, lấy tốc độ như vậy ,hắn sợ tới nửa năm mới có thể mua đất, càng miễn bàn đến việc trở thành ca nhi xứng đôi với Tạ Hòe Ngọc

Hắn nhớ ngày đó trên xe ngựa, Nghiêm chưởng quầy có nói qua với hắn

Giá hàng ở phủ thành so với huyện thành muốn cao hơn nhiều, co hội bên trong nhất định sẽ càng nhiều, hắn không thể cứ tiếp tục làm buôn bán ở huyện thành này mãi được, việc đi phủ thành, hắn cần phải đu càng sớm càng tốt!

Bạch Thuật là người nghĩ là làm, hắn lập tức quyết định hôm sau sẽ đi phủ thành nhìn xem

Nhưng nếu muốn đi phủ thành, cần phải sáng sớm đi thuyền qua đó, vậy ngày mai hắn không thể tặng đồ cho Tạ Hòe Ngọc

Ở nơi này, cũng không có di động quang não, cũng không có công cụ truyền thông tin , Bạch Thuật cảm thấy thật sự quá bất tiện

Hắn cắt một khúc vải dùng để trải giường , dùng nước giếng giặt sạch sẽ , phơi trên đất, lại đi vào phòng bếp , tìm một nhánh củi bị đốt còn lại một ít, dùng để làm bút than , viết lên mấy chữ không thuần thục lắm ở mặt vải

(Ngày mai đi phủ thành ---- Bạch Thuật)

Bên ngoài cửa sổ, mấy con ếch vẫn kêu nhao nhao, hỗn hợp nhiều âm thanh, làm Bạch Thuật có cảm giác nơi này thật yên ắng

Đi đến thế giới này đã vài ngày, hôm nay nghe được câu nói kia của Tạ Hòe Ngọc, tâm hắn rốt cuộc cũng yên ổn

Bạch Thuật đẩy cửa ra, cầm miếng vải rách đi ra ngoài, đi một lúc liền tới bên bờ sông

Ban đêm bên bờ sông , trăng sáng trên đầu, trên bầu trời đầy sao tụ hội nhìn như một con sông dài, phản chiếu dưới nước như giao hòa lẫn nhau

Hiện tại gà đã gáy, trời đã vào khuya, từng bầy đom đóm bay múa, đem bụi cỏ bên bờ sông thắp sáng

Đây là quan cảnh thường thấy ở nông thôn vào mùa hè, ở Trùng Tinh nơi phát triển mạnh mẽ  , lại chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh tự nhiên này qua TV

Bạch Thuật nhìn cảnh đẹp như vậy có chút say mê, không khỏi nghĩ tới Tạ Hòe Ngọc

Cũng không biết Tạ Hòe Ngọc hiện đang làm gì? Nếu có thể cùng mình ngắm cảnh này thì tốt biết mấy

Nghĩ vậy, Bạch Thuật đi tới bụi cỏ

Tay hắn cực nhanh, vung tay lên, nắm chặt tay lại , mở ra một con đom đóm to như hạt đậu nằm trong lòng bàn tay, ngừng một lát mới vương cánh bay đi

Bạch Thuật khom lưng, bẻ mấy nhánh cây bên bờ sông, tước ra nhiều nhánh nhỏ, kết thành một cái lồng, chỉ chừa một lỗ thủng nhỏ làm miệng lồng

Hắn làm động tác thật nhanh, chỉ chốc lát sau, trong lồng cây nho nhỏ, có mấy chục con đom đóm, phát sáng trong bóng tối

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net