chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên hồ nước Tạ gia, Tạ Hòe Ngọc đang ngồi trên hành lang uống rượu ngắm trăng

Bỗng nhiên, Tiểu Thụ vội vàng chậm rãi đi đến, trên tay cầm một lồng sắt loe lóe ánh sáng, cùng một khúc vải nói :"Thiếu gia, vừa mới có người gõ cửa  , lúc lão Vương đi ra mở cửa thì người đã đi rồi, nhưng để lại cái này, hình như là Bạch tiểu ca nhi đưa tới"

Tạ Hòe Ngọc nhướng mày, nhận lấy hai đồ vật Tiểu Thụ đưa qua, một cái lồng nhỏ bằng cây, bên trong có rất nhiều con đom đóm, phát ra ánh sáng trong đêm, còn có một miếng vải

Hắn dùng ánh sáng chiếu nhìn chữ trên mặt vải, phụt cười một tiếng :"Chữ thật xấu"

Bất quá ca nhi này còn biết viết chữ? Cái này là việc ngoài dự liệu của hắn

Hắn đem lồng cây nhỏ đưa cho Tiểu Thụ :"Đem cái này phá đi!"

Tiểu Thụ nhìn cái lồng cây kia có chút không rõ nguyên do, ở bên cạnh dùng dao cẩn thận phá bỏ

Cái lồng bị đứt, đom đóm bên trong liền từng con bay ra, bay đến bên hồ nước, tinh tinh điểm điểm, như bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh

"Thật là đẹp mắt a...." Tiểu Thụ dù sao cũng chỉ là hài tử 13-14 tuổi , nhìn cảnh sắc mộng ảo như vậy , nhịn không được tán thưởng một phen

"Đúng vậy, rất đẹp....." Tạ Hòe Ngọc nói, bên môi treo một tia ý cười, đem miếng vải rách kia cuốn lại, bỏ vào trong tay áo

Phủ thành ở phía tây Bạch Đường thôn, từ Bạch Đường thôn đến nơi đó, nếu đi bộ phải đi cả ngày

Bạch Thuật muốn đi về trong ngày, đương nhiên không thể đi bộ, vì thế chỉ có thể lựa chọn đi đường thủy, đi tới huyện ,rồi ngồi thuyền qua

Ngày mới tờ mờ sáng, Bạch Thuật liền rời giường, còn không kịp ăn cơm sáng, liền đi đến huyện thành

Hắn lần trước ở huyện thành có tìm hiểu qua, mỗi sáng sớm giờ Mẹo, sẽ có chuyến đò đầu tiên đến phủ thành , hiện tại xuất phát, có thể đến kịp bến đò trong huyện

Lúc đến cửa Tạ gia, hắn nhịn không được nhìn theo hướng cửa liếc mắt vài cái , hắn nghĩ không biết Tạ Hòe Ngọc nhận được mấy con đom đóm đó có thích không?

Đang nghĩ ngợi, liền phát hiện trong bóng tối cánh cửa Tạ gia mở ra, một thân ảnh nho nhỏ khoác một kiện áo ngoài, ngáp dài từ bên trong đi ra

"Bạch Thuật! " bóng người ở xa kêu hắn một tiếng

Bạch Thuật lúc này mới nghe ra đây là giọng nói của Tiểu Thụ, đi vào thấy, quả nhiên là Tiểu Thụ đứng ở cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn, trên tay còn cầm một bao đồ vật

"Ngươi không phải muốn đi phủ thành sao?" Tiểu Thụ đem đồ nhét vào trong tay hắn, lấy ra một cái đai buộc trán nói :" Thiếu gia nói, phủ thành nhiều người phức tạp, ngươi dùng thân phận ca nhi rất bất tiện, đai buộc trán này ngươi nên mang theo,sẽ tốt hơn"

Nói xong, liền động thủ đem đai buộc trán kia buộc lên đầu Bạch Thuật ,quan sát một chút, thấy đai buộc trán kia vừa vặn che được nốt ruồi đỏ giữa trán Bạch Thuật, sau đó mới nói :"Khá tốt, ta trở về ngủ, đúng rồi , xe ngựa Tạ gia cho ngươi mượn dùng, ngươi có thể đi tới đó sớm hơn"

Tiểu Thụ nói xong liền quay đầu đi vào trong phủ, hận không thể lập tức nằm ngã trên giường

Tối hôm qua thiếu gia nhà hắn dặn dò sáng sớm phải chờ Bạch Thuật ở chỗ này, hắn lại không biết Bạch Thuật khi nào sẽ đến, kết quả một đêm đều lăn qua lộn lại, ngủ không yên ổn

Buổi sáng nghe người gác cổng nói Bạch Thuật đi tới, hắn quần áo còn chưa kịp mặt chỉnh tề liền lập tức vọt ra, đem việc công tử dặn dò làm cho thật tốt

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi chửi thầm trong lòng , mất công thiếu gia nhà mình còn sợ Bạch Thuật là ca nhi vào phủ thành sẽ có hại, nhìn bộ dáng đánh người hôm qua của hắn nơi nào giống với người sẽ có hại?

Chờ Tiểu Thụ đi rồi, Bạch Thuật có chút ngẩn ngơ đứng ở cửa

Chỉ lát sau, xe ngựa Tạ gia từ trong chạy ra, xe phu xốc rèm cửa lên nói :"Bạch tiểu ca nhi, mau lên đây đi, ta đưa ngươi đến huyện thành "

Lên xe ngựa, cả người Bạch Thuật vẫn còn chút lâng lâng, hắn mở bao giấy trên tay ra, bên trong là hai cái bánh bao thịt nóng hổi

Hắn cắn mấy cái đã ăn hết cái bánh bao trong tay, bánh bao trắng mềm, thịt nhiều da mỏng, so với hôm qua mình mua ở Lai Phúc mang về còn ngon hơn

Trách không được Tạ Hòe Ngọc không thích bánh bao hắn cho, Bạch Thuật đập hai tay, bừng tỉnh, thì ra là do bánh bao ở Tạ gia làm còn ngon hơn

Bất quá cái này cũng không phải trọng điểm, hắn một tay sờ sờ đai buộc trên trán mình, khóe miệng không khống chế được tươi cười

Đai buộc trán này là của Tạ Hòe Ngọc ,là đồ vật Tạ Hòe Ngọc tặng hắn, hắn cả đời cũng không muốn lấy xuống

Xe ngựa Tạ gia tốc độc thực nhanh, chưa đến canh ba, đã đến bến tàu trên huyện thành

Bạch Thuật xuống xe, xa phu liền đánh xe rời đi

Hiện tại vẫn còn sớm, nhưng gần bến đò đã có hàng dài người

Các thôn xung quanh mỗi ngày có người đi phủ thành không ít, có người dắt theo già trẻ , còn có người mang gà ngỗng, có thương nhân buôn bán, có người đọc sách, cũng có người trẻ tuổi giống như Bạch Thuật đi xem náo nhiệt

Bạch Thuật đứng phía sau , hắn tới nơi không lâu, thì những người đó bắt đầu lục tục đứng dậy

Đến giờ Mẹo, mấy người mặc áo ngắn màu xanh, sau lưng mấy đại hán viết một chữ "Thủy" thật to đi từ đò ra, trong đó có một vài người đứng phía trước, bắt đầu thu phu từ người đầu tiên

Từ huyện thành tới phủ thành phí đi đò là mỗi người năm văn, nếu như có nhiều hàng hóa cần trở theo thì thu thêm phí

Đại hán kia một đường thu tiền, liền định tới mấy người không có tiền muốn đi trộm, đại hán đứng bên cạnh lập tức tiến lên, kéo bọn họ ra ngoài

Phía trước Bạch Thuật không xa có một nhà bị kéo ra ngoài, mấy người đó quỳ trên mặt đất lớn tiếng khóc:"Đại lão gia xin thương xót, trong nhà bị lũ ngập, lương thực không thu được, chúng ta phải đi phủ thành kiếm sống"

Bạch Thuật thấy đứa nhỏ trong đó khóc thì động lòng trắc ẩn, vừa mới chuẩn bị móc tiền ra giúp bọn họ, liền nghe đại hán mặc áo ngắn kia xì một tiếng khinh miệt nói:" Là các ngươi, lại muốn lừa gạt ai giúp các ngươi bỏ tiền? Diễn trò gạt người như vậy ta thấy qua nhiều rồi, không có tiền thì lăn, đừng ở chỗ của ta làm loạn"

Hắn vừa nói xong, một nhà kia lập tức im bật, cũng không khóc, xám xịt đứng dậy, móc ra một xâu tiền, đếm đếm đủ mới đưa cho đại hán kia, ôm con về chỗ cũ

Bạch Thuật :"........"

Hắn đại khái đã hiểu tại sao Tạ Hòe Ngọc lại nói phủ thành nhiều người phức tạp rồi

Giờ Mẹo canh ba đến, Bạch Thuật cùng đoàn người lên đò

Chỉ chốc lát sau, hỗn hợp các loại hàng hóa, gia cầm thêm gần trăm người cùng nhau trong khoang thuyền không lớn không nhỏ

Trong khoang thuyền quá nhiều người, cò có nhiều mùi khó chịu, Bạch Thuật bị hôi đến không chịu nổi, liền đứng dậy đi ra boong tàu

Lúc này trên boong tàu đứng không ít người, phần lớn vẻ mặt đều chết lặng dựa vào mép thuyền, nhưng so với trong khoang thuyền vẫn tốt hơn một chút

Bạch Thuật dựa vào mép thuyền, xem phong cảnh hai bên bờ sông,

Sông này cũng không tính quá lớn, hai bên bờ sông có nhiều thuyền qua lại, thuyền đánh bắt cá cũng không ít, nhưng so với sông ở Bạch Đường thôn thì lớn hơn nhiều

Ngoại trừ số thuyền này ra, Bạch Thuật nhùn trên sông còn có mấy con thuyền cao lớn hoa lệ

Trong đó cách đò bọn họ không xa ,có một thuyền khách, đầu thuyền khắc hình kỳ lây, phòng ngói trên thuyền làm bằng lưu ly, dưới hiên treo mây cái lồng đèn, trên mặt cửa sổ đều là đồ án cực kỳ phức tạp

Trên thuyền ẩn ẩn truyền đến tiếng đàn, cùng giọng hát nữ tử du dương uyển chuyển, khi hai thuyền giao nhau, Bạch Thuật nhìn về phía đối diện

Mấy công tử ngồi trên thuyền uống rượu mua vui, lấy một người mặc quần áo đen cầm đầu, bên cạnh ngồi là mấy ca nhi hoặc nữ nhân, ăn mặc tơ lụa thoáng mát, trên bàn chất đầy đồ ăn, cảnh xuân vô hạn

Người trên boong tàu đều nhìn về nhóm quý công tử đó, trong mắt lại không có nửa phần hâm mộ, mà là mang theo một loại chết lặng không dao động

Một công tử mặc quần áo màu xanh liền thừ tay xé xuống một cái đùi gà trên mâm ném xuống cho con chó dưới chân

Bên cạnh Bạch Thuật một đứa bé trai gầy khô thấy, chép chép miệng, nuốt nước miếng , lôi kéo tay áo mẫu thân hắn nói:" Nương, ta cũng muốn ăn..."

"Ăn cái gì mà ăn, ngươi cũng không có cái phước đó" Nương hắn vẻ mặt chết lặng nhìn hắn

Đứa bé kia liền không lên tiếng , đôi mắt nhìn con chó kia đăm đăm

Bạch Thuật có chút cảm khái, hắn đến Đại Tuyên triều này cũng đã lâu, lại phát hiện phần lớn người nghèo nơi này đều sống chết lặng ,phản phất như đã quen cuộc sống như vậy, cũng không nghĩ muốn thay đổi cái gì

Mà trên thuyền lớn những công tử đó, cũng không biết có địa vị gì, thế nhưng lại xa hoa dâm dật như thế, so với chi phí ăn mặc của con trai bá tước Tạ Hòe Ngọc đều lãng phí xa hoa hơn nhiều

Hắn nghĩ như vậy, liền cảm giác Tạ Hòe Ngọc rất tốt

Nhớ lúc trước hắn đói xỉu trên đường, là Tạ Hòe Ngọc đúc thức ăn cho hắn, sau này mỗi lần hắn đến Tạ gia, đối phương không phải đang luyện chữ thì là đọc sách , cùng với những người đó chỉ biết ăn chơi trác táng đúng là một trời một đất

Sờ sờ đai buộc trán trên đầu mình, Bạch Thuật mặt có chút ửng đỏ , quả nhiên vẫn là giống đực hắn coi trọng là tốt nhất ,thiện lương nhất

Thuyền đi một canh giờ ,rốt cuộc có thể thấy một mảnh bến tàu phồn hoa

Tốc độ của đò chậm lại, gần sát bờ, Bạch Thuật đứng dậy chuẩn bị rời thuyền, rốt cuộc cũng đã tới phủ thành

Trên đò có rất nhiều người lần đầu tiên đến phủ thành, còn chưa rời đó, đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.

Bền tàu ở phủ thành so với huyện thành lớn hơn không ít, thuyền cập bờ cũng rất nhiều

Thuyền bọn họ cùng nhiều thuyền chở hàng hóa cập lại ở bến tàu phía tây , nơi đây chồng chất nhiều loại hàng hóa, đều là từ trong khoang thuyền đem xuống

Bạch Thuật ở trong đám người, bình tỉnh đi xuống

Hắn đối với quy mô ở phủ thành còn rất hài lòng, nơi này nhìn qua giống với thành phố lớn, cơ hội kiếm tiền rất nhiều

Tỷ như bên cạnh bến tàu, có rất nhiều tiểu thương, thậm chí tạo thành một phố buôn bán nhỏ

Ngoại trừ mua bán các loại thức ăn, còn có bán nhiều loại đặc sản, có tiểu thương từ trên thuyền xuống liền mang theo hàng hóa bày sạp

Nửa con phố bến tàu phía tây, là bán các loại gạo ,dầu, mì rau dưa và thịt, nơi này cũng là thị trường lớn nhất trong phủ thành, người trong thành phần lớn đều đến đây mua thức ăn mỗi ngày

Nửa con phố bên tàu phía đông, so với nơi bán đồ vật này hoàn toàn bất đồng

Bến tàu phía đông đều là thuyền khách của nhà có tiền hoặc thuyền tư nhân

Bởi vì có nhiều công tử con nhà có tiền ở bên đó, cho nên nửa con phố liền trở thành nơi cao cấp

Ngoại trừ một ít tửu lầu lớn ra, còn có trạm dịch, bán trà, hàng da, cửa hàng đồ sứ

Mỗi gian hàng đều có người đến người đi, phủ kín hàng hóa, khi đã trao đổi giá cả thỏa đáng, chủ tiệm chỉ cần gọi hai người tới khiêng vác, đem đồ xuống thuyền, cực kỳ tiện lợi

Bạch Thuật sau khi rời thuyền, liếc mắt nhìn thấy cách bên tàu không xa, là tửu lầu Lai Phúc cao ba tầng

Hắn đã từng nghe nơi trong phủ thành cũng có tửu lầu Lai Phúc, quy mô so với ở huyện thành lớn hơn nhiều, giờ chưa đến giữa trưa, người ra vào nối liền không dứt

Bạch Thuật nghĩ nghĩ, liền đi vào, muốn xem giá cả hai nhà có giống nhau

Tửu lầu có ba tầng, thời điểm hiện tại, bên trong tầng một cơ hồ đã ngồi đầy người

Bạch Thuật chỉ có thể lên tầng hai, tìm một vị trí ngồi xuống

Hắn lúc này mới chú ý tới, mấy cái công tử vừa rồi, không biết xuống thuyền khi nào, lúc này đang ngồi ở bàn gần cửa sổ lầu hai, một bên uống trà, một bên nhìn quan sát xung quanh

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net