Chương 1: Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa hoa anh đào nở rộ, Oshitari lên năm 3, mà bạn tốt của hắn là Atobe cũng thuận lợi lên năm 3, làm cho người ta không khỏi cảm thán Atobe tên kia phúc lớn mạng lớn.

Phải biết rằng Atobe đã đi một chuyến đến New York để quan sát công việc của các công ty chi nhánh vào kỳ nghỉ xuân, khi hắn bay từ New York trở về nhà ở Luân Đôn trên chuyến bay mang số hiệu 1825, chiếc máy bay kia thế nhưng hư không tiêu thất trên bầu trời Đại Tây Dương, << Chiếc máy bay số hiệu 1825 mất tích trên Đại Tây Dương! >> tin tức lớn này đã gây chấn động toàn thế giới.

Gia tộc Atobe ngay sau đó lập tức khẩn trương cử đội tìm kiếm, tuy nhiên, hoàn toàn không tìm thấy di thể của máy bay, bao gồm cả hộp đen* cũng không thấy bóng dáng, mà hai tiếng đồng hồ sau khi số 1825 mất tích, chiếc xe lửa số 2633 đi từ San Diego đến Los Angeles biến mất một cách bí ẩn trên đường ray.

Khiến người ta ngạc nhiên là, một tháng sau, số 1825 và số 2633 lại xuất hiện trở lại trên quỹ đạo tương ứng của chúng, chỉ là tất cả hành khách đều không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trong suốt khoảng thời gian họ biến mất.

Hành khách cũng không có bất kỳ vết thương nào trên cơ thể, ngoại trừ việc phát hiện một số người trung niên có lượng đường trong máu vượt quá tiêu chuẩn trong khi kiểm tra y tế, tất cả đều khỏe mạnh.

Có người nói rằng, có thể là do người ngoại tinh gây ra.

Nhưng Oshitari lại nghĩ, bạn tốt của hắn - Atobe Keigo nói không chừng nhớ rõ điều gì đó, mà sở dĩ lí do khiến hắn nghĩ như vậy có liên quan đến chuyện xảy ra trước giờ tan học hôm nay.

Đó là vào buổi chiều khi các lớp học đã kết thúc, giờ hoạt động câu lạc bộ sắp bắt đầu, Oshitari đứng dậy, chuẩn bị tới phòng âm nhạc nhắc nhở Atobe đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ, kể từ khi sống sót sau vụ tai nạn trên không ấy, tên kia dường như say mê đàn Piano, bình thường nếu không có việc gì để làm thì sẽ đến phòng âm nhạc đánh đàn, trong đó bài <<Moonlight>> được hắn đàn đến trình độ xuất thần nhập hóa, trong thoáng chốc dường như còn thấy được Beethoven sống lại.

Chỉ tiếc rằng hậu quả của việc Atobe đánh đàn chính là mỗi lần đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ đều cần có người nhắc nhở, mà Oshitari vừa hay lại là cái người xui xẻo phải đi nhắc nhở Atobe.

Sau đó, trong lúc trên đường đến phòng âm nhạc, hắn nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục trường khác, trên lưng đeo túi tennis đứng dưới gốc cây hoa anh đào, có lẽ là do góc nghiêng của thiếu niên quá đẹp, hoặc cũng có thể là do thiếu niên có một đôi chân thon dài thẳng tắp, Oshitari liền đi qua chào hỏi.

"Vị bạn học này, trông cậu không giống học sinh trường chúng tôi, cậu đến đây có việc gì sao?"

Thiếu niên quay đầu nhìn lại, làm cho Oshitari thấy rõ được cặp miêu nhãn màu vàng trong suốt của cậu, hắn nghe được thiếu niên "Ừ" một tiếng, hỏi: "Anh có biết Atobe Keigo đang ở đâu không?"

Đến tìm Atobe? Oshitari cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng dưới sự thúc đẩy của một lực lượng nào đó không thể giải thích, hắn theo bản năng muốn giơ tay chỉ cho cậu chỗ của Atobe.

"Phòng âm nhạc, tòa nhà C, phòng 303"

Hắn đưa tay chỉ về phía tòa C, thiếu niên liền mỉm cười cảm ơn hắn, rồi nhanh chóng chạy về hướng Oshitari vừa chỉ, để lại Oshitari ở nơi đó ngẩn người.

Vài giây sau, hắn mới phục hồi tinh thần, bối rối nhìn xung quanh.

Chuyện gì xảy ra? Mình đang ở đâu? Có phải mình vừa nói chuyện với ai đó không?

Oshitari không biết, thiếu niên vừa nói chuyện với hắn là Echizen Ryoma, một trong những hành khách của chuyến xe lửa 2633 đã đột nhiên biến mất rồi xuất hiện trở lại vài tháng trước.

Nói chính xác hơn, cậu là lữ khách trở về từ một thời không xa xôi khác, hay còn có thể gọi là người trọng sinh.

Ryoma không nhanh không chậm đi tới phòng âm nhạc, nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, tiếng gõ cửa hai nhẹ một nặng, cực kỳ có quy luật, tiếng đàn Piano bên trong liền ngưng lại.

Tiếp theo, cậu đẩy cửa mở ra, mỉm cười nhìn người đang ngồi bên đàn Piano.

Atobe nhìn cậu một cái, ngồi dịch sang một bên, dùng một tay đàn lên giai điệu nhịp nhàng ở khu vực âm trầm, Ryoma nhướn mày, ngồi vào chỗ mà Atobe chừa ra cho cậu, duỗi tay ra nhẹ nhàng khảy đàn ở khu vực âm cao.

Kết thúc khúc nhạc, Atobe nhìn cậu: "Tôi có nên nói là lâu rồi không gặp không?"

Ryoma chậm rãi mở túi tennis ra, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Đúng là đã lâu không gặp, nhưng hiện tại tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ."

Atobe nghe vậy lập tức cảnh giác, hắn và Ryoma đã quen biết nhau nhiều năm, hai bên đều rất là hiểu rõ đối phương, hắn biết người có tính cách mạnh mẽ như Ryoma, trừ khi gặp phải chuyện lớn, nếu không cũng sẽ không nói ra bốn chữ "nhờ anh giúp đỡ".

Hắn cả người căng thẳng, não bộ nhanh chóng hoạt động, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là do Jerian chưa chết sạch sẽ, hay là Rudo đã tỉnh lại, hoặc có thể là Rosalind cũng lưu lại tàn hồn xuống nơi đây?

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Ryoma đã đem thứ cậu cần giúp đỡ ra, ừ, đó là một cuốn sách bài tập...

Thiếu niên thở dài một hơi thật sâu, đem sách bài tập nhét vào trong lòng Atobe: "Tôi vốn là bị bắt đi trước khi trở về Nhật Bản, căn bản là chưa bao giờ đi học ở Nhật Bản, sau đó lại rời khỏi thế giới này nhiều năm như vậy, cho nên hiện tại chương trình toán lý còn thể thể ứng phó, nhưng quốc văn thì thật sự không làm được."

Nói chính xác là, Ryoma lão gia sống mấy nghìn năm, chưa từng có một ngày học Nhật ngữ, lại càng chưa một lần nào viết bài tập quốc văn...

Atobe cầm sách bài tập, thần sắc có chút cứng ngắc, hắn hướng Ryoma hỏi: "Cho nên?"

Ryoma nhìn hắn, chớp chớp cặp miêu nhãn màu vàng xinh đẹp, dường như so với ánh sao còn muốn sáng hơn.

Cậu dùng thanh âm đầy mong đợi nói: "Cho nên là Atobe giúp tôi làm bài tập nha."

Hai phút sau, Atobe cầm một cây bút vùi đầu viết bài tập quốc văn, Ryoma ngồi ở bên cạnh hắn, ôm Fanta nhàn nhã thưởng thức.

Tiếng đàn Piano trong phòng âm nhạc cuối cùng cũng ngừng lại, bởi vì người chơi đàn đã đợi được người mà hắn muốn đợi.

Ngày hôm đó, Atobe đại gia bùng nổ tốc độ tay, viết xong bài tập của Ryoma trong vòng mười phút, rồi mới vội vã chạy đến câu lạc bộ tennis, may mắn vừa kịp lúc, không đến trễ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tạo hình của Atobe đại gia trong bộ này thiết lập theo manga là tóc vàng mắt xanh, lại nói đến việc Atobe đại gia từ nhỏ đã lớn lên ở Anh quốc, Konomi chắc là thiết lập hắn là con lai nhỉ? Bất quá chỉ cần đại gia mang hình thái tóc vàng cũng có khí chất phong tao và quý phái là được.

--------------

*Hộp đen (black box): thường dùng để chỉ máy ghi dữ liệu chuyến bay, hoặc hệ thống ghi thông tin chuyến bay. Máy bay thương mại hiện đại thường lắp đặt hai hộp đen là "máy ghi âm buồng lái" và "máy ghi dữ liệu chuyến bay", được sử dụng để điều tra tai nạn máy bay, bảo dưỡng và kiểm tra chuyến bay. Hộp đen có thể được sử dụng để ghi lại các thông số khác nhau của máy bay trong quá trình bay, chẳng hạn như thời gian bay, tốc độ, độ cao, độ nghiêng của máy bay, tốc độ và nhiệt độ động cơ, v.v. Khi máy bay gặp sự cố hoặc xảy ra tai nạn, việc tìm hộp đen và đọc dữ liệu được ghi lại có thể giúp các kỹ thuật viên phân tích nguyên nhân khiến máy bay gặp sự cố hoặc tai nạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC