Chương 2: Một Cầu Siêu Nhân (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người nói rằng, thế kỷ 21 là một thế kỷ không giống với bất cứ thế kỷ nào trước đây, ở thời đại này, Trái Đất đang liên tục thay đổi mỗi giây mỗi phút, chúng ta không thể biết được lúc nào sẽ xảy ra chuyện gì, cùng với sự xuất hiện của những cơ hội và mối nguy hiểm trước nay chúng ta chưa từng đối mặt.

Chẳng hạn như, mấy chục năm gần đây Trái Đất bắt đầu xuất hiện quái nhân, khiến cho mọi người thậm chí có thể bị tấn công khi đang đi trên đường, chỉ số an toàn của mỗi cá nhân liên tục giảm, nhưng dân chúng lại không thể không đi ra ngoài.

Cũng may một số khu dân cư cao cấp có nhiều con em nhà giàu và một số khu vực trung tâm đều có trị an tương đối tốt, bởi vậy ở Tokyo, rất nhiều phụ huynh muốn đem con cái gửi đến các khu vực cao cấp ở trung tâm để sinh sống.

Mà Seishun cũng xem như là một khu vực không tệ với trị an tốt, cũng nhờ vậy mà trong những năm gần đây học viện Seishun ngày càng trở nên nổi tiếng hơn trong số các trường tư thục, mà Ryoma hiện tại đang là học sinh năm nhất trường Sơ trung Seishun.

Trước khi đi học, Rinko cẩn thận dặn dò Ryoma: "Lúc qua đường nhớ phải chú ý xung quanh, nếu thấy người nào trông kỳ quái thì nhớ phải tránh xa, còn đây là cơm trưa, về sau Ryoma-kun nên hạn chế ăn cơm ở bên ngoài lại, thực phẩm bên ngoài không có đảm bảo an toàn, nói không chừng là do ô nhiễm thực phẩm mới dẫn đến hiện nay trên thế giới có rất nhiều quái nhân..."

Ryoma ngoan ngoãn nghe lời mẹ dặn dò, cầm lấy lấy hộp cơm trưa.

Nanjiro tựa lưng vào tường nghe vợ nói mãi không dứt, cười khà khà: "Được rồi, nếu như quái nhân thật sự là do ô nhiễm mà biến dị thì toàn bộ Nhật Bản cũng sẽ chẳng có nơi nào an toàn, muốn bảo vệ mình vẫn phải dựa vào chính thanh thiếu niên đi thôi."

Ông tiến lại gần Ryoma, lộ ra vẻ mặt bỉ ổi hiện rõ dòng chữ "Con biết ta biết."

"Thanh thiếu niên, nếu như gặp phải quái nhân chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là được, con luyện tennis nhiều năm như vậy chắc cũng không đến mức chút thể lực này cũng không có đúng không, hơn nữa, cha còn cho con một kiện đồ vật tốt nha."

Ryoma mặt không biểu cảm, nhanh chóng đặt túi tennis trên vai xuống mở ra xem, chỉ thấy một cái ống thép sạch sẽ thẳng tắp nằm gọn bên trong túi! Dưới ánh đèn chiếu sáng, cái vũ khí bằng kim loại này còn đang phản quang.

Khoảng khắc ấy, trong lòng Ryoma chỉ có một câu nói - - thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.

Cậu cảm thấy nếu không phải mình được trọng sinh, thì với phương thức giáo dục của cha mẹ bây giờ, cậu cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thế hệ mới của "Tóc húi cua ca⁽¹⁾"

Ở nơi thời không xa xôi, cậu đã từng vô số lần nhớ nhung những lần mẹ cằn nhằn nhắc nhở và sự quan tâm trong âm thầm của lão cha tưởng chừng như không đáng tin cậy.

Vậy nên dù bản thân đã dọn sạch quái nhân ở Tokyo vào tối qua, nhưng Ryoma vẫn xách theo chiếc túi tennis đựng ống thép của cha và hộp cơm đầy tình thương của mẹ, đầu đầy hắc tuyến đi đến trường, một thiếu niên vô cùng thanh tú đi trên đường, ai lại ngờ tới trong túi xách của cậu có giấu một cái ống thép chứa đầy tình thương của cha?

Bất quá thiếu niên tin chắc rằng, nếu thật sự gặp phải quái nhân, thì cậu cũng không cần phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân.

Vừa bước vào cổng trường, một thiếu niên với mái tóc con nhím cưỡi xe đạp chạy tới, lên tiếng chào Ryoma: "Yo, Echizen, thật trùng hợp, đợi anh một chút a!"

Đây là Momoshiro, một trong những học trưởng của Ryoma ở đội chính tuyển của tennis bộ, hiện đang học năm 2, tính tình rất tốt, ở tennis bộ cũng rất chiếu cố học đệ, Ryoma nghe lời hắn vừa nói, đoán được đối phương kêu cậu chờ ở đây, đợi hắn đỗ xe xong thì cùng nhau đến tennis bộ để huấn luyện buổi sáng.

Ryoma yên lặng đứng tại chỗ, đợi Momoshiro đỗ xe xong và sang đây, suy cho cùng cậu cũng không giống thiếu niên chân chính, di chứng của việc sống quá lâu chính là không thể tránh khỏi nhiễm phải lối sống lạc hậu, không thích khoa trương và nhún vai, chú trọng vẻ ngoài và sự sạch sẽ, dáng người thẳng tắp như cây Bạch dương nhỏ, nhìn năng động lại đầy sức sống.

Dáng vẻ khác hẳn với hình tượng thiếu niên cool ngầu đang thịnh hành hiện nay, hấp dẫn vô số ánh mắt của các thiếu nữ đi ngang qua, Ryoma đứng đó đợi một hồi, liền có hơn mười mấy nữ sinh vây xung quanh.

Một lát sau, Momoshiro đi tới, vừa chạy vừa lấy ra một cái bánh bao đưa cậu.

"Echizen, để nhóc đợi lâu rồi, có muốn ăn bánh bao không?"

Kỳ thật tennis bộ của học viện Seishun có lượng bài tập huấn luyện buổi sáng rất lớn, ở trước lúc vận động ăn bánh bao sẽ có thể bị đau dạ dày, nhưng dạ dày của nam sinh trong thời kỳ trưởng thành chẳng khác gì hố đen không đáy, nên đa số sẽ không để ý chuyện này, nhưng không có nghĩa là con trai của tuyển thủ tennis chuyên nghiệp đẳng cấp thế giới Nanjirou sẽ không biết điều này.

Bất quá hôm nay Ryoma không sợ hãi vấn đề này, cậu nhận lấy bánh bao cắn một miếng lớn, vị thịt thơm ngon cùng lớp vỏ bánh mềm mại hòa quyện trong miệng, Ryoma thành thật cho bánh bao một lời khen.

"Hẳn là bánh bao nhà Yoshida đi, rất ngon nha!"

Hai mắt Momoshiro lập tức sáng lên: "Ôi chao Echizen, nhóc là người đầu tiên ăn một miếng liền biết lai lịch của cái bánh bao này đấy! Không hổ danh là cộng sự ăn uống tốt nhất của Momoshiro Takeshi anh đây!"

Nói xong hắn đưa tay ra, dùng động tác biểu thị muốn cùng Ryoma "give me five⁽²⁾", mà Ryoma cũng rất phối hợp đập tay với thanh niên, hoàn toàn không chút xấu hổ nhớ tới tối hôm qua cậu cùng bạn trai đi dò xét khắp Tokyo, trong lúc thanh trừ quái nhân, tên kia đã mua cho cậu bánh bao nhà Yoshida để ăn.

Tên kia xuất thân từ gia đình tài phiệt, rõ ràng từ nhỏ vẫn luôn sống một cuộc sống quý tộc xa hoa, chẳng biết vì sao hắn lại còn biết rõ về các món ngon và đồ ăn vặt ở Tokyo hơn cả cậu, đây cũng là một trong những nghi vấn khiến Ryoma băn khoăn dạo gần đây.

#Vì để cho bạn trai vui vẻ trong quá trình đi tuần tra, cố ý lên mạng tìm hiểu các tuyến đường có mỹ thực ở Tokyo Atobe hắt hơi một cái#

Mà cái bánh bao đã vào bụng Ryoma cũng không ảnh hưởng gì đến buổi huấn luyện của cậu, nhưng Momoshiro bởi vì ăn quá nhiều, nên trong lúc chạy vòng quanh sân khởi động, nhịn không được ngồi xổm ven đường suýt thì nôn mửa. Vì vậy Momoshiro hai mắt đẫm lệ được đưa đến phòng y tế, Ryoma tiếp tục huấn luyện.

Thể lực của cậu vốn rất tốt, đi theo những chính tuyển khác trải qua một đợt huấn luyện tàn khốc, sau đó phải chủ động kiểm soát tuyến mồ hôi để bản thân đổ mồ hôi một chút.

Sau khi huấn luyện kết thúc, Oishi phó bộ trưởng hướng về phía Ryoma vẫy vẫy tay, Ryoma hiểu ý chạy tới, liền nghe Oishi phó bộ trưởng cười tủm tỉm khen cậu.

"Echizen, gần đây giáo viên quốc văn có nói với anh, bài tập của em đã không còn mắc lỗi, chắc hẳn em đã học tập rất chăm chỉ ở nhà đúng không?"

Oishi lấy ra một viên kẹo được đóng gói tinh xảo bỏ vào tay Ryoma, dịu dàng nói: "Nào, đây là phần thưởng cho em."

Ryoma không chút chột dạ gật đầu: "Cảm ơn học trưởng, em sẽ tiếp tục cố gắng."

Nhìn dáng vẻ chạy đi của tiểu hài tử, Oishi vui mừng cảm thán một câu: "Thực sự là một học đệ vô cùng đáng yêu, dáng vẻ còn rất đáng tin cậy và nghiêm túc, so với Kaidoh và Momoshiro năm đó đỡ lo hơn nhiều, đúng không, Tezuka?"

Mắt kính của bộ trưởng đại nhân nghiêm túc xẹt qua một tia sáng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Oishi nói tiếp: "Bất quá đứa nhỏ kia nhìn qua dường như còn bảo lưu, thằng bé nhất định còn có tiềm năng để khai thác, Inui, xin nhờ cậu."

Inui điềm tĩnh tỏ vẻ cứ giao cho hắn, hắn nhất định sẽ nổ lực tìm ra cực hạn của học đệ, đồng thời cũng sẽ vì cậu mà lập nên phương pháp huấn luyện thích hợp nhất, đây cũng là một sự quan tâm của học trưởng đối với học đệ nha!

Tezuka tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trong tennis bộ có một cái thiên tài Fuji suốt ngày cười tủm tỉm, không có nhiệt huyết gì, nếu không bị đối thủ ép tới trình độ nhất định thì sẽ không nghiêm túc đã đủ rồi, học đệ vẫn còn nhỏ như vậy, vẫn là bộ dáng cố gắng đổ mồ hôi càng thích hợp hơn nhiều.

Nhưng mà bọn họ không biết là, cực hạn của học đệ bọn họ có phần cao, người Trái Đất căn bản là không có khả năng phát hiện ra được.

Ryoma chưa đi ra khỏi phạm vi trăm mét quay đầu lại nhìn bên này một cái.

Mà ở lúc huấn luyện buổi chiều, Oishi phó bộ trưởng lần nữa nhét kẹo cho Ryoma.

Thái độ của hắn đối với Ryoma vẫn cứ như vậy ôn hòa, trên môi luôn nở nụ cười: "Ryoma-kun, anh nghe chủ nhiệm lớp em nói lần này bài kiểm tra quốc văn của em có tiến bộ rất lớn, thật sự rất lợi hại, giáo viên còn đặc biệt cùng huấn luyện viên Ryuzaki khen ngợi em, hãy giữ vững phong độ này nhé."

Ryoma biểu tình vô cùng bình tĩnh: "Cảm ơn học trưởng."

#Atobe Keigo, người trong lúc Ryoma thi quốc văn và lịch sử đã từ bên ngoài giúp đỡ lại lần nữa hắt hơi một cái#

Ryoma nói cảm ơn xong liền tiếp tục đổ mồ hôi tiến hành huấn luyện, Oishi nhìn bóng lưng Ryoma lần nữa cảm thán.

"Thật là một học đệ đáng yêu." Ngoại trừ tuần trước bài tập về nhà môn quốc văn viết không tốt, bị giáo viên chủ nhiệm tố cáo với cô Ryuzaki, hầu như không để các học trưởng phải lo lắng.

Quả thật là khiến người khác thích đến mức vừa nhìn liền không kiềm chế được tay đem kẹo nhét cho cậu.

Cùng lúc đó, Inui lặng lẽ ghi chép lại cực hạn thể lực của Ryoma.

"Dùng tốc độ rất nhanh chạy xong 50 vòng, sau đó mới bắt đầu xuất hiện trạng thái mệt mỏi rõ rệt, đối với học sinh năm nhất Sơ trung thì đây thật sự là một thể lực rất đáng kinh ngạc..."

Ryoma cũng âm thầm thở dài, thầm nghĩ không uổng công chính mình uống nhiều nước như vậy, lại ở trong lúc tập luyện đem toàn bộ nước bài trừ thông qua tuyến mồ hôi, lần này hẳn là sẽ không còn ai nghĩ rằng cậu chưa đạt đến cực hạn đi?

------------------

⁽¹⁾Tóc húi cua ca: hán tự 平头哥 - phiên âm Píngtóu gē: từ này mình cũng không hiểu nó có nghĩa gì, tìm 7749 nơi cũng không ra nên chịu luôn, bạn nào có biết từ này nghĩa là gì thì chỉ mình với nhé
•́ ‿ ,•̀

⁽²⁾give me five: ý muốn đập tay với ai đó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC