Chương 13: Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó, cảnh hôn được quay theo dự kiến.

Đến khi kết thúc công việc, hiếm thấy một hôm trời vẫn chưa tối. Dạ Tôn liếc mắt xem đồng hồ, đúng năm giờ chiều.

Dạ Tôn thay quần áo, bắt xe đi thẳng đến Cục Điều Tra Đặc Biệt, đón Phó Hồng Tuyết tan tầm.

Khi Dạ Tôn, bọn người Triệu Vân Lan cũng không vụ án gì, một đám người ngồi trong văn phòng uống trà chiều, Chúc Hồng pha trà sữa, còn Lâm Tĩnh đang nổ bỏng ngô.

Dạ Tôn bước vào, Triệu Vân Lan liền kêu 'ai' một tiếng: "Khách quý nha!"

Phó Hồng Tuyết đứng lên, cầm một cái ghế đặt ở bên cạnh: "A Dạ, lại đây ngồi!"

Dạ Tôn vừa ngồi xuống, Uông Trưng rót một ly trà sữa đưa cho Dạ Tôn, Phó Hồng Tuyết giữa chừng đón lấy, đặt trước mặt Dạ Tôn.

Phó Hồng Tuyết cầm một nắm bỏng ngôi, đặt vào lòng bàn tay Dạ Tôn: "Hôm nay kết thúc công việc sớm thế?"

"Đúng vậy." Dạ Tôn lấy trong lòng bàn tay mình ra một viên bỏng ngô, nhét vào trong miệng nhai, "Vì thế ta liền đến đón ngươi tan tầm."

Phó Hồng Tuyết nở nụ cười, Đại Khánh và Quách Trường Thành, Lâm Tĩnh "Ồ" một tiếng thật dài.

"Vậy còn chờ gì? Dù sao cũng không có vụ án, " Triệu Vân Lan rất nể mặt, "Cho phép cậu sớm tan tầm, không trừ tiền lương của cậu."

Lâm Tĩnh: "Lão đại, chúng tôi cũng có thể về sao?"

Triệu Vân Lan: "Cậu?"

Lâm Tĩnh vội vàng nhìn Chúc Hồng cầu cứu, Chúc Hồng vừa ăn xong một nắm bỏng ngô, phủi phủi tay nói: "Đúng rồi, nhà tôi cũng có chút việc, lão Triệu tôi xin phép đi về trước. Không phải anh muốn tan sở sớm một chút để đi đại học Long Thành, đón Thẩm giáo sư tan tầm sao?"

"Hừm, " Triệu Vân Lan: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi cũng nên đi thôi. Có muốn tôi tiện đường đưa hai ngươi về nhà luôn không?"

Phó Hồng Tuyết định phải đồng ý, Dạ Tôn lên tiếng: "Không cần, hôm nay chúng tôi không về nhà ngay, đi ăn."

Triệu Vân Lan cầm chìa khóa xe: "Vừa tới đón Hồng Tuyết tan sở, vừa mời ăn cơm, Dạ Tôn cậu sẽ không làm chuyện gì có lỗi rồi chột dạ muốn xin lỗi Hồng Tuyết nên mới tới đây lấy lòng đó chứ?"

Dạ Tôn thật sự muốn nuốt chửng Triệu Vân Lan ngay lập tức.

"Vậy bây giờ anh hiện tại đi đón anh trai tôi, có phải cũng do chột dạ muốn lấy lòng không nhỉ?" Dạ Tôn cong khóe miệng hỏi.

Triệu Vân Lan thấy nụ cười giả tạo điển hình trên khuôn mặt y, khóe miệng mặc dù cong lên, nhưng đáy mắt mang theo một tia uy hiếp.

Thế mà thật sự bị anh đoán được?

Dạ Tôn người như thế, kiên quyết sẽ không ở bên ngoài quyến rũ người khác, ở trong đoàn kịch hẳn là cũng không làm ra chuyện gây rối loạn gì, vậy thì do diễn cảnh quay gì đó khiến Phó Hồng Tuyết tức giận?

Triệu Vân Lan bừng tỉnh, Dạ Tôn ý cười càng sâu, ý vị nơi đáy mắt cảnh cáo cũng càng đậm.

Bên trong Cục Điều Tra Đặc Biệt một mảnh yên tĩnh, trong lúc này tuy rằng Triệu Vân Lan và Dạ Tôn không có ai động thủ, nhưng phảng phất đã có ánh đao bóng kiếm.

"Chuyện này là chuyện gì, đều về sớm một chút đi." Chúc Hồng mắt thấy tình huống sắp không xong, xoay người lấy túi mang giày cao gót đi mất.

Những người khác nhanh chóng lủi về như chim sổ lồng.

Phó Hồng Tuyết đứng tại chỗ không nhúc nhích, cầm thanh hắc đao của hắn trong tay, dường như dự định hai người vừa ra tay hắn liền động thủ.

Triệu Vân Lan lùi một bước trước, nói: "Phim điện ảnh nỳ sang năm công chiếu hả? Đến lúc đó tôi mời khách, mời mọi người trong Cục Điều Tra Đặc Biệt đến xem phim, ủng hộ cho cậu." Triệu Vân Lan dứt lời, cười xoay người đi mất.

Cái tên này, quả nhiên cố ý.

Tối hôm đó, Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết lần đầu tiên nghiêm túc cẩn thận hẹn hò, hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối, sau đó đi nội thành Long Thành xem phim.

Xem bộ phim võ hiệp điện ảnh mới nhất, đến cảnh giường chiếu của hai nam nữ chính, Phó Hồng Tuyết dời tầm mắt của mình, còn đưa tay che mắt Dạ Tôn.

Xem xong, khi hai người đi bộ về nhà, Phó Hồng Tuyết hỏi: "A Dạ, trong phim của các người có như thế... Không có mấy cảnh không ra thể thống gì chứ?"

Dạ Tôn hơi nhíu đuôi lông mày: "Ngươi nói cảnh giường chiếu?"

Phó Hồng Tuyết không được tự nhiên ừ một tiếng.

Dạ Tôn lắc đầu: "Không có."

Phó Hồng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Trước ngươi nói, có cảnh hôn... Còn quay sao?"

"Mấy cảnh quay sau này đều không có cảnh hôn." Dạ Tôn trả lời.

Lần này Phó Hồng Tuyết mới triệt để yên tâm.

Dạ Tôn ngoắc ngoắc khóe môi, y nói cũng không sai, mấy cảnh sau này phải quay nội dung đều không có cảnh hôn, bởi vì cảnh hôn xế chiều hôm nay đã quay xong rồi.

Bọn họ nói công chiếu phim này ít nhất phải sang năm, một năm này chờ Phó Hồng Tuyết xem thêm mấy bộ phim, nói không chừng cũng không đáng ngại nữa.

Đêm lạnh, hai người cứ như thế một đường trở về nhà.

Sau hai tháng, Dạ Tôn không rảnh trước, trời tối rời đoàn phim, còn có mấy lần quay phim suốt đêm.

Vào lúc này, chỗ tốt của người Địa Tinh liền thể hiện ra rõ ràng, trong khi Sở Kỳ Kỳ đang liều mạng dùng phấn che đi vành mắt đen, Dạ Tôn vẫn như trước tinh thần sáng láng.

Khi phim điện ảnh sát thanh, đã bước sang đầu tháng mười hai.

Sau mấy ngày, Dạ Tôn nhận được vài cuộc điện thoại, đều công ty truyền hình gọi tới, dò hỏi Dạ Tôn có ý định ký kết hay không.

Dạ Tôn một mực từ chối, quay một bộ phim liền khiền y trong hai tháng này mỗi ngày thời gian nhìn thấy Phó Hồng Tuyết bị áp chế ít đến mức đáng thương, nếu như làm diễn viên thật sự, vậy thời gian gặp mặt của y và Phó Hồng Tuyết chẳng phải càng ít đi?

Sau đó, điện thoại gọi tới càng ngày càng nhiều, Dạ Tôn không thèm tiếp chuyện số lạ nữa.

Vài ngày nữa bước sang năm mới, Sở Kỳ Kỳ gọi điện thoại cho Dạ Tôn, nói mình đang đóng phim ở Long Thành, cuối tuần muốn mời y và bạn trai y cùng nhau ăn bữa cơm.

Dạ Tôn ở nhà cũng nhàn đến phát chán, hỏi ý Phó Hồng Tuyết xong liền đồng ý.

Chiều thứ nảy, Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết lái xe tới phòng ăn đã hẹn trước.

Người phục vụ đưa bọn họ vào trong phòng bao, đẩy cửa ra mới phát hiện ngoại trừ Sở Kỳ Kỳ còn có một người, là một người phụ nữ không tới bốn mươi tuổi.

Sở Kỳ Kỳ đứng dậy giới thiệu: "Dạ Tôn, đây là Lam tỷ quản lý của tôi. Lam tỷ, đây chính là..."

"Dạ tiên sinh, tôi biết." Tề Lam đi tới, đưa tay ra trước mặt Dạ Tôn, "Xin chào, tôi là Tề Lam quản lý của Kỳ Kỳ, lúc trước ở trường quay có gặp Dạ tiên sinh vài lần."

Dạ Tôn lễ phép bắt tay cô: "Xin chào."

Tề Lam nhìn sang Phó Hồng Tuyết bên cạnh Dạ Tôn: "Vị tiên sinh này là..."

Phó Hồng Tuyết gật đầu: "Phó Hồng Tuyết."

Sở Kỳ Kỳ bước lại kéo cánh tay của quản lí: "Vị Phó tiên sinh này là bạn trai của Dạ Tôn bạn trai, hai người bọn họ rất ân ái đó!"

Bốn người ngồi xuống ăn cơm, từ khi bước vào Dạ Tôn thấy Sở Kỳ Kỳ dẫn theo quản lí đến liền đoán được bữa cơm này nhất định có mục đích khác. Quả nhiên trong bữa ăn, Tề Lam trong lời nói đều lộ ra ý muốn Dạ Tôn cùng bọn họ ký kết, Sở Kỳ Kỳ cũng không nói quá nhiều, chỉ ở lúc cuối cùng trước khi Dạ Tôn rời khỏi mới nhấn mạnh một câu, hi vọng Dạ Tôn nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Nếu như vào nửa tháng trước, Dạ Tôn nhất định trực tiếp từ chối, thế nhưng nửa tháng này y trải qua thực sự thanh nhàn quá mức.

Mỗi ngày Phó Hồng Tuyết đúng giờ ra ngoài đi làm, buổi chiều có lúc còn phải tăng ca, Dạ Tôn không có việc gì làm, ngồi chơi ở nhà có chút tẻ nhạt, ra ngoài lại không biết đi chỗ nào.

Dạ Tôn không lập tức đồng ý ngay, chỉ trả lời Sở Kỳ Kỳ một câu: "Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Còn hơn nửa tháng là Tết đến, những việc này năm sau lại nói cũng không muộn.

Kết quả không quá hai ngày, Sở Kỳ Kỳ tự mình đưa tới hai tấm thư mời dự lễ trao giải, là thư mời dự lễ trao giải thưởng Kim Hồn năm nay. Đối với loại lễ trao giải này, Dạ Tôn cũng không hứng thú gì, kết quả vừa muốn cự tuyệt, tiểu nha đầu đột nhiên hỏi y một câu: "Lần trước chúng ta diễn cảnh đẹp bên hoa, anh thấy sao?"

"Hoa gì?" Phó Hồng Tuyết hỏi.

Sở Kỳ Kỳ nhìn về phía Dạ Tôn, Dạ Tôn cầm lấy thư mời từ trong tay cô, hé miệng nở nụ cười.

Sở Kỳ Kỳ liền rất tự nhiên nói: "Chính mấy lời thoại đùa vui, cùng nhau quay phim, lại diễn cảnh này một lần; lúc còn có thể đùa giỡn..."

Dạ Tôn lần đầu tiên bị một tiểu nha đầu uy hiếp, chờ người đi rồi, y liếc mắt nhìn thư mời, ngày hôm sau liền dẫn theo Phó Hồng Tuyết đi ra ngoài đặt mua trang phục.

Hai ngày sau, Dạ Tôn dẫn theo Phó Hồng Tuyết và Sở Kỳ Kỳ cùng với quản lí của cô đi dự lễ trao giải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net