Chương 14: Hai kẻ ấu trĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quanh cảnh lễ trao giải vô cùng náo nhiệt, Sở Kỳ Kỳ ngồi ở giữa hàng ghế khách quý phía trước, Tề Lam dẫn Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết ngồi ngay phía sau chỗ đó.

Dạ Tôn mặc một thân âu phục trắng, Phó Hồng Tuyết mặc trường sam hắc hồng giao nhau ngồi ở bên cạnh y.

Trước khi lễ trao giải bắt đầu, có không ít người đến chỗ Sở Kỳ Kỳ, Tề Lam chào hỏi, Sở Kỳ Kỳ liền tiện thể giới thiệu về Dạ Tôn một chút.

Toàn bộ quá trình, Dạ Tôn đều mỉm cười, đáy mắt đè lên vài phần không kiên nhẫn, nhưng cũng hiếm khi tốt tính chào hỏi từng người.

Chờ khách quý ngồi xong, cả phòng cũng ngồi đầy người.

Phó Hồng Tuyết trước giờ chưa từng trải qua tình huống như vậy, cũng chưa từng thấy, thấp giọng hỏi Dạ Tôn lễ trao giải này rốt cuộc tổ chức làm gì.

Dạ Tôn cũng không hiểu nhiều lắm, Tề Lam liền chủ động giải thích.

Lễ trao giải rất nhanh sẽ bắt đầu, theo giải thưởng từng mục từng mục được xướng tên, cuối cùng tới giải thưởng quan trọng nhất, nam nữ chính xuất sắc nhất.

Khi người trao giải đọc tên của vai nam chính xuất sắc nhất, toàn hội trường đều sôi trào.

Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết hai người nhìn nhau một lát, trao đổi một ánh mắt bình tĩnh.

Ở phía sau không xa trên khán đài, những người hôm mộ nam diễn viên đó điên cuồng gọi tên của hắn, Dạ Tôn quay đầu lại liếc mắt nhìn, liền thấy một đám người rát cổ họng hô khẩu hiệu, trận chiến này, Dạ Tôn lần đầu thấy.

Sau khi giải nam chính xuất sắc nhất công bố xong, chính là giải nữ chỉnh xuất sắc nhất.

Người trao giải ngưng giọng một lúc lâu mới đọc to tên của nữ diễn viên: "Sở Kỳ Kỳ!"

Hình ảnh của Sở Kỳ Kỳ lập tức xuất hiện trên màn ảnh lớn, Dạ Tôn và những người khác cùng vỗ tay, nhìn Sở Kỳ Kỳ lên đài lĩnh thưởng.

Chờ lễ trao giải kết thúc, Tề Lam trực tiếp đưa Sở Kỳ Kỳ và Dạ Tôn, Phó Hồng Tuyết đi tiệc mừng công. Sở Kỳ Kỳ vừa ra khỏi hiện trường, bên ngoài fan cuồng nhiệt tấp tới hét ầm lên.

Sau đó, dưới sự hộ tống của đội bảo vệ, Sở Kỳ Kỳ được đưa lên xe.

Ở trên xe, Tề Lam cũng đã mở chai rượu ra sẵn, chúc mừng Sở Kỳ Kỳ.

Sở Kỳ Kỳ và Dạ Tôn cạn một ly rượu đỏ, cười hỏi: "Đêm nay cảm giác thế nào?"

Dạ Tôn cười nói: "Chúc mừng cô. Lúc trước còn không biết cô hot như thế."

"Cảm ơn." Sở Kỳ Kỳ nói, "Kỳ thực tôi cũng không tính hot nhất, nếu như anh vào giới giải trí, khẳng định phát triển tốt hơn tôi."

Dạ Tôn cười mà không nói.

Trong tiệc mừng công, Tề Lam đặc biệt tìm cơ hội cùng Dạ Tôn đơn độc hàn huyên một lúc, đến cuối cùng còn nói ra thêm nhiều điều kiện, ngay cả Dạ Tôn cũng cảm thấy không có lý do gì cự tuyệt.

Ngay ngày hôm sau, Dạ Tôn chính thức ký kết với công ty của Tề Lam, trở thành nghệ nhân của công ty bọn họ.

Dạ Tôn ký hợp đồng xong lúc trở về đã là giờ cơm trưa, Phó Hồng Tuyết đã gọi điện thoại cho y, nói là hắn đã qua nhà đối diện, bảo Dạ Tôn trở về thì trực tiếp đi qua luôn.

Dạ Tôn gõ cửa, Phó Hồng Tuyết ra mở cửa, lúc mở cửa chóp mũi và mi tâm của Phó Hồng Tuyết có dính chút bột mì, nhìn đặc biệt vô cùng.

"Làm sao lại làm thành thế này?" Dạ Tôn thấy hắn như vậy, giơ tay lau bột dính trên mặt cho Phó Hồng Tuyết, lại cho phủi bột dính trước ngực hắn, thấy trên tay cũng đều toàn là bột mì, tò mò hỏi, "Đang làm gì?"

"Làm sủi cảo." Con ngươi Phó Hồng Tuyết sáng lấp lánh, cười nói, "A Dạ, ta vừa học được cách cán da bánh, ca ca khen ta cán rất tốt."

Dạ Tôn thấy người kia bởi vì học được cách cán da sủi cảo liền vui vẻ đến như vậy, cảm thấy thực sự đáng yêu đến đòi mạng, lúc này ôm chầm lấy eo của Phó Hồng Tuyết, hôn lên môi của hắn.

Phó Hồng Tuyết bị y đột ngột hôn nên không kịp chuẩn bị, muốn đẩy y ra lại sợ bột dính trên tay làm bẩn y phục của y.

Dạ Tôn thả Phó Hồng Tuyết ra, đáy mắt tràn đầy ý cười, Phó Hồng Tuyết thấy Thẩm Nguy đang bận không chú ý tới bọn họ, liền cũng cười theo.

Hai người sóng vai vào nhà.

"Tôi vừa nhìn thấy đó nha!"

Âm thanh của Triệu Vân Lan truyền ra từ phía sau ghế sô pha, "Ban ngày ban mặt tình chàng ý thiếp còn ra thể thống gì? Đúng không Tiểu Nguy?"

Thẩm Nguy đang làm nhân sủi cảo, trộn đều thịt bò và hạt ngô, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì? A Dạ trở về? Đi rửa tay rồi qua phụ làm sủi cảo."

Dạ Tôn cầm hợp đồng trong tay, tiện tay đặt trên tay vịn ghế sô pha, đi vào nhà bếp rửa tay.

Lúc đi ra, Thẩm Nguy lại tiếp tục cán da sủi cảo, Phó Hồng Tuyết đang gói sủi cảo, Triệu Vân Lan và Đại Khánh một người một con mèo nằm trên ghế sô pha, thích ý cực kỳ.

Dạ Tôn cầm lấy một phần da sủi cảo, hỏi: "Tại sao anh ta không cần làm sủi cảo?"

Thẩm Nguy liếc mắt nhìn Triệu Vân Lan, đáy mắt tràn đầy ôn nhu lưu luyến: "Cậu ấy không biết."

Dạ Tôn hỏi: "Sẽ không biết thì không thể học?"

Triệu Vân Lan lười biếng nói: "Bà xã của tôi không nỡ để tôi vất vả, đúng không bà xã?"

Thẩm Nguy chỉ cười, không nói cũng không phủ quyết.

Phó Hồng Tuyết dưới sự hướng dẫn của Thẩm Nguy đã gói được một ít sủi cảo, nghe vậy nói: "A Dạ, nếu ngươi mệt cũng nghỉ ngơi đi, sủi cảo liền giao cho chúng ta làm."

"Không cần." Dạ Tôn nói, "Ta lại không phải cái tên Triệu- có thể ngồi thì không chịu đứng, có thể nằm thì không chịu ngồi -sở trưởng."

Dạ Tôn vừa dứt lời, liền nghe thấy Triệu Vân Lan ồ một tiếng, sau đó từ sau sô pha ló đầu ra: "Có người kí hợp đồng với công ty quản lí rồi, đây là muốn chính thức bước vào giới giải trí nhỉ? Dạ..."

Thẩm Nguy vừa thấy thế này, lên tiếng nói: "Triệu Vân Lan?"

Triệu Vân Lan: "Hả?"

Thẩm Nguy: "Đi rửa tay làm sủi cảo."

Triệu Vân Lan phiền phiền nhiễu nhiễu đứng dậy, thuận thế đá Đại Khánh một cước: "Mèo chết nghe thấy không? Hắc Bào Sứ đại nhân bảo ngươi đi rửa móng vuốt làm sủi cảo."

Đại Khánh gào một tiếng, mạnh mẽ trừng Triệu Vân Lan một cái, sau đó từ trên sô pha nhảy xuống, biến thành hình người, vừa duỗi người vừa đi theo Triệu Vân Lan vào phía trong rửa tay.

Thẩm Nguy và Phó Hồng Tuyết đã gói không ít sủi cảo, có Triệu Vân Lan và Đại Khánh phụ giúp, Thẩm Nguy liền đi vào nhà bếp luộc sủi cảo.

Thẩm Nguy vừa mới đi, Triệu Vân Lan liền tiến đến trước mặt Dạ Tôn, nói nốt mấy lời vừa nãy chưa kịp nói xong: "Dạ- hiện tại vừa diễn một bộ phim liền muốn bước vào giới giải trí -Tôn?"

Dạ Tôn hơi nheo mắt lại, cười cảnh cáo: "Triệu Vân Lan, ngươi lặp lại lần nữa?"

Triệu Vân Lan cầm miếng da, đang định bỏ nhân bánh lên trên, cực kỳ phối hợp nói: "Dạ- hiện tại vừa..."

"Đùng!"

Một gói bột mì ụp vào mặt Triệu Vân Lan, nhìn như vai hề được trang điểm trong kinh kịch.

Đại Khánh nhịn không được, chỉ vào Triệu Vân Lan cười ha ha.

Triệu Vân Lan sao chịu bỏ qua, cầm vội một gói bột mì ném lên mặt Dạ Tôn, bột mì như tuyết bay tán loạn.

Phó Hồng Tuyết mặt tối sầm lại đưa tay định cầm lấy thanh đao, nhưng đao của hắn để trong nhà không mang sang đây, hắn cấp tốc đứng dậy lui lại, lùi ra khỏi phạm vi bột mì bay trắng như tuyết.

Thẩm Nguy nghe được động tĩnh vội bước ra ngoài, kinh ngạc đứng nghiêm tại chỗ.

Trước đây Triệu Vân Lan và Dạ Tôn hai người cãi nhau, hắn đều cảm thấy bọn họ rất ấu trĩ, hiện tại hai người thế mà lại đánh nhau bằng bột mì, bên cạnh còn có một con mèo sợ rằng thiên hạ không loạn mà hô cố lên.

Xung quanh bàn ăn một mảng trắng xóa, Thẩm giáo sư tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.

Thẩm Nguy giận dữ quát: "Triệu Vân Lan! Dạ Tôn!"

Trong tay hai người, mỗi người cầm một gói bột mì, nghe vậy đều khựng lại, Thẩm Nguy bước nhanh đến giữa hai người.

Dù hai người muốn đập vào mặt đối phương như thế nào đi nữa, cũng không dám động thủ ngay trước mặt Thẩm Nguy.

"Hai người các ngươi!" Thẩm Nguy im lặng một lát, nói tiếp, "Đã bao nhiêu tuổi? Có quá ấu trĩ trông? Thực sự là... Không thể nói lý!"

Triệu Vân Lan: "Đúng vậy! Không thể nói lý!"

Thẩm Nguy liếc Triệu Vân Lan một cái, Triệu Vân Lan nói: "Đại Khánh! Xem ngươi làm cho chỗ này thành thế nào, còn không mau mau thu dọn?"

Đại Khánh ngồi ở bên cạnh, nồi từ trên trời ụp xuống, một mặt oan ức: "Tôi không có, đại nhân..."

"Hai người các ngươi." Thẩm Nguy nhìn về phía Triệu Vân Lan và Dạ Tôn, "Trong vòng mười phút thu dọn sạch sẽ nơi này, không cho phép sử dụng hắc năng lượng!"

Triệu Vân Lan: "Bà xã..."

Dạ Tôn: "Ca..."

Thẩm Nguy: "Không được thương lượng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net