Chương 15: Có tuyết rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi chín Tháng chạp, Cục Điều Tra Đặc Biệt được thả về nhà nghỉ Tết, từ đêm 30 đến hết mùng bảy, sáng mùng tám đi làm.

Đêm hôm ấy, Long Thành nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên.

Phó Hồng Tuyết bị lớp tuyết rơi khỏi cành cây đánh thức, lúc tỉnh dậy ngoài rèm cửa sổ mơ hồ lộ ra vài tia ánh sáng, dựa vào chút ánh sáng ấy, hắn mở mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, hơn năm giờ sáng, trời còn chưa sáng.

Phó Hồng Tuyết đi chân đất xuống giường, đạp lên sàn gỗ mát lạnh, đi tới phía trước cửa sổ.

Kéo rèm cửa sổ ra, trên cửa sổ thủy tinh đã phủ kín một tầng hơi nước, xuyên thấu qua lớp sương mù là một mảng trắng xóa ngoài kia.

Phó Hồng Tuyết mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ trên cây một mảnh bạch sắc, gió lạnh chen lẫn hoa tuyết thổi vào trong phòng.

Có tuyết rồi...

Phó Hồng Tuyết không khỏi nghĩ đến mỗi một tràng tuyết trước đây, trong trí nhớ của hắn, tuyết tồn tại chính là đang nhắc nhở hắn phải nhớ kỹ cừu hận, nhớ kỹ hắn gánh vác cừu hận mà sinh ra.

Những chuyện cũ kia, bận bịu mà quên lãng, xa xôi như phảng phất đã qua một đời.

Mà giờ khắc này, lại bị một hồi tuyết kéo về, phảng phất gần như hôm qua.

Phó Hồng Tuyết tựa người trước cửa sổ, một thân áo ngủ mỏng manh đã sớm bị gió lạnh thổi qua, hắn dường như cũng không cảm thấy lạnh, chỉ yên lặng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, tâm tư cũng không biết bay tới đâu rồi.

Dạ Tôn bị một trận gió lạnh thổi tỉnh.

Còn chưa mở mắt y liền theo thói quen đưa tay sờ người bên cạnh, kết quả sờ được một khoảng không.

Dạ Tôn mở mắt ra, thấy cửa phòng ngủ vẫn đóng, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía trước cửa sổ.

Cửa sổ mở ra, Phó Hồng Tuyết ăn đồ ngủ đơn bạc đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tuyết lớn đầy trời, có không ít hoa tuyết bay vào trong phòng, trên mái tóc đen dài của Phó Hồng Tuyết cũng có không ít tuyết rơi xuống.

Dạ Tôn ngồi dậy, vén chăn lên xuống giường, cầm cái chăn mỏng bên ghế lên, đi tới phía sau Phó Hồng Tuyết, quấn chăn lên người hắn.

Dạ Tôn đứng sau lưng Phó Hồng Tuyết, vòng chăn cũng cùng lúc ôm Phó Hồng Tuyết vào trong ngực, cả người Phó Hồng Tuyết rất lạnh, cũng không biết hắn đã đứng ở đây bao lâu.

"A Dạ..." Phó Hồng Tuyết lên tiếng.

Dạ Tôn cũng không cần suy nghĩ nhiều, liền có thể từ torng một tiếng "A Dạ" rất nhẹ của Phó Hồng Tuyết mà nghe ra giờ khắc này tâm tình hắn suy sụp bao nhiêu.

"Ta ở đây." Dạ Tôn chôn cằm lên bả vai Phó Hồng Tuyết, nhẹ giọng nói, "Tiểu Hồng Tuyết, ta vẫn luôn ở đây."

Phó Hồng Tuyết ừ một tiếng, hắn cúi đầu thấy Dạ Tôn chỉ mặc một bộ áo ngủ, liền đưa tay đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại nói: "Đừng đứng kẻo cảm lạnh, mau trở lại trên giường."

Nếu là lúc bình thường, Dạ Tôn nhất định sẽ nói một câu "Người Địa Tinh sẽ không cảm lạnh đâu", thế nhưng ngày hôm nay, y chỉ đáp một tiếng, liền lôi kéo Phó Hồng Tuyết trở lại trên giường nằm xuống.

Hai người ôm nhau, cả người Phó Hồng Tuyết rất lạnh, Dạ Tôn ôm lấy hông của hắn, tựa đầu trên vai hắn nói: "Nhớ tới chuyện trước kia?"

"Ừm." Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, "Cũng không biết bọn họ thế nào rồi."

"Lo lắng cho mẫu thân của ngươi?" Dạ Tôn nói, "Yên tâm đi, bà còn có người con trai ruột như Diệp Khai ở bên cạnh, tuy rằng Diệp Khai cũng lúc nóng nảy, nhưng cũng một người có tình nghĩa, sẽ vì bà mà dưỡng lão đưa ma."

Phó Hồng Tuyết gật đầu: "Tính toán một chút, chúng ta đã đi tới nơi này được bốn, năm tháng, thời gian trôi qua thật nhanh."

"Đúng vậy." Dạ Tôn nhắm mắt, "Kỳ thực ta ở chỗ của ngươi chẳng qua cũng chỉ đợi mấy tháng, nhưng luôn cảm thấy phát sinh rất nhiều chuyện, như trải qua mấy năm dài."

Phó Hồng Tuyết nở nụ cười, hắn hôn lên trán Dạ Tôn một cái: "A Dạ..."

Dạ Tôn mở mắt ra nhìn hắn: "Hả?"

Phó Hồng Tuyết: "Ta có bao nhiêu may mắn? Có thể gặp được ngươi."

Dạ Tôn nở nụ cười.

Phó Hồng Tuyết nói: "Ta là thật lòng. Ta nghĩ qua không chỉ một lần, nếu như không có lời nói của ngươi, dù ta báo thù thành công, nhưng trên người ta còn có độc rắn Xích Ảnh và Ô Vân Tế Nhật, hiển nhiên cũng sẽ rơi vào kết cục chết rất thê thảm, nói không chừng liền thành một bộ xương khô trong đại mạc."

Dạ Tôn nói: "Vậy ngươi có từng nghĩ tới, nếu như ta không gặp được ngươi, ta sẽ như thế nào?"

Phó Hồng Tuyết nói: "Với sức mạnh của ngươi, muốn làm gì ắt hẳn đều sẽ thành công. Chỉ sợ rằng, ngươi và ca ca ngươi sẽ trở mặt thành thù."

"Từ trước lúc ta xuyên qua trùng động gặp được ngươi thì đã trở mặt thành thù rồi." Dạ Tôn đầu ngón tay cuốn lấy sợi tóc của Phó Hồng Tuyết, "Quên đi, không nói chuyện này."

Phó Hồng Tuyết lại nói: "Nói một chút, ta muốn biết."

Dạ Tôn nói: "Nếu như không gặp được ngươi, hiện giờ e rằng ta cũng đã chết."

Phó Hồng Tuyết không hiểu: "Sao lại như thế?"

Dạ Tôn nói: "Còn nhớ khi ta vừa mang ngươi trở về, bọn họ hận ta bao nhiêu không?"

Phó Hồng Tuyết gật đầu.

"Sau đó ta mới biết, khi đó ca ca ta cũng đã chuẩn bị tốt cách cùng ta đồng quy vu tận." Dạ Tôn lại vòng ngón tay quanh lọn tóc của Phó Hồng Tuyết, "Khi anh ấy dùng Trường Sinh Quỹ cứu Triệu Vân Lan liền chuẩn bị xong chuyện đó rồi, bởi vì ta đã nói ta sẽ giữ ca ca ta lại đến phút cuối cùng. Vì lẽ đó, bất luận ta thành công hay không, khi ta nuốt chửng Thẩm Nguy, chính là thời điểm chúng ta đồng quy vu tận"

Phó Hồng Tuyết nói: "May là tất cả những thứ này đều không phát sinh."

Dạ Tôn vươn mình ngồi dậy, đáy mắt mỉm cười: "Đó là bởi vì ta có ngươi mà." Dạ Tôn ở trong bóng tối hôn lên môi Phó Hồng Tuyết.

*

Sáng 30 Tết, người của hai nhà đều thức dậy rất muộn.

Đại Khánh có vẻ rất vui, sáng sớm đã chạy ra ngoài, khi đến trưa cũng không thấy bóng người.

Từ buổi chiều Thẩm Nguy đã bắt đầu bận rộn, chuẩn bị bữa cơm tất niên phong phú, Triệu Vân Lan bị Thẩm Nguy giục đi cùng Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn mua câu đối, chữ phúc và vài món món đồ cầu phúc ngày Tết, Thẩm Nguy còn đặc biệt căn dặn Phó Hồng Tuyết coi chừng hai người kia, đừng để cho bọn họ làm ầm lên.

Có thể bởi vì Tết đến, Triệu Vân Lan và Dạ Tôn hiếm thấy vô cùng nể mặt nhau, cả buổi chiều cũng không nói móc nhau câu nào.

Đến chạng vạng, có người gõ cửa.

Triệu Vân Lan đang dán đôi câu đối cầu phúc lên trước cửa, tiện tay mở cửa.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Đại Khánh, Triệu Vân Lan rất bất ngờ: "Ai da, mèo chết cũng học được cách gõ cửa? Hiếm thấy nha."

Đại Khánh kháng nghị: "Cuối năm, có thể đừng gọi tôi là mèo chết mèo chết được không? Chừa cho tôi chút mặt mũi."

Triệu Vân Lan: "Cậu sĩ diện làm gì? Cũng không thể biến thành cá nhỏ, có thể ăn sao?"

Đại Khánh từ phía sau lôi ra một người, là cô gái cao gầy, mặc áo khoác hồng nhạt, trên mặt mang theo nụ cười ngại ngùng: "Xin chào, Triệu sở trưởng."

"Cô là... Đại Cát?" Triệu Vân Lan kéo đống đồ cầu phúc trong tay, anh tránh sang một bên nói, "Mời ngồi."

Đại Cát nhìn Triệu sở gật đầu, theo Đại Khánh vào phòng.

Triệu Vân Lan kéo lại cổ áo Đại Khánh, đem người níu qua: "Cũng được lắm nha, thật sự tiến đến bước dẫn người về nhà ăn Tết rồi nhỉ?"

Đại Khánh cười hì hì, từ trong tay Triệu Vân Lan trốn thoát: "Đại Cát, anh lột quýt cho em..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy Đại Cát tựa như xù lông tự đứng tại chỗ, sừng sờ nhìn Dạ Tôn ngồi trên ghế sô pha.

Dạ Tôn chống khuỷu tay trên ghế sô pha, cầm trong tay quả quýt đã lột vỏ được Phó Hồng Tuyết đưa cho, y liếc mắt một cái về phía cô gái tộc Á Thú đang cảnh giác nhìn y.

"Sao thế?" Đại Khánh hỏi.

Đại Cát không dám lên tiếng.

Triệu Vân Lan cuối cùng cũng xếp xong đống đồ cầu phúc kia, anh phủi phủi tay đi tới, dửng dưng ngồi xuống trên tay vịn ghế sô pha, đưa tay vỗ vai Dạ Tôn: "Yên tâm đi, người này đã không phải là Dạ Tôn đối nghịch với chúng ta, hiện tại tính khí của cậu ta tốt vô cùng." Triệu Vân Lan nói, cặp cổ Dạ Tôn, "Đúng không đệ đệ?"

Dạ Tôn cảnh cáo nói: "Anh thả tôi ra."

Thẩm Nguy đang gọt hoa quả xoay đầu lại, thấy anh lại thấy hai tên kia bắt đầu giương cung bạt kiếm: "Hai người..."

Dạ Tôn lập tức cáo trạng trước: "Anh ta vặt cổ em."

Thẩm Nguy nhìn về phía Triệu Vân Lan, Triệu Vân Lan lập tức thức thời thả Dạ Tôn ra, còn không quên biện luận: "Tôi đang cùng đệ đệ của chúng ta hình thành cảm tình thân thiết."

Thẩm Nguy vui vẻ nhìn Đại Cát cười: "Mời ngồi, ăn chút hoa quả chứ?"

Đại Cát vội vàng nói cảm ơn, lôi kéo Đại Khánh cách xa xa Dạ Tôn mà ngồi xuống.

Thẩm Nguy nói: "Mọi người ngồi tán gẫu một chút đi, chờ một lát liền có thể ăn cơm."

Tán gẫu?

Trong phòng năm người liếc nhìn nhau, đồng thời rơi vào trầm mặc.

______________________

Tiểu kịch trường

Đại Cát: Đại Khánh em đói, có gì ăn không?

Đại Khánh nhìn bốn người đối diện: Có thức ăn cho chó, ăn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net