Chương 30: Nếu như không thể quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Phó Hồng Tuyết đưa Dạ Tôn trở về Mỹ Cao Mỹ.

Khi Dạ Tôn xuống trả phòng với chủ nhà trọ Uông Tô Tô, vừa nhìn thấy Dạ Tôn đứng bên cạnh La Phù Sinh, nàng khiếp sợ một lát mới nhìn Dạ Tôn nói: "Thật không ngờ, nhị đương gia còn có huynh đệ sinh đôi à?"

"Tôi không có." La Phù Sinh nói, "Người này tôi đưa về trước, tiền thuê nhà của y ngày mai cứ đến Mỹ Cao Mỹ lấy."

Dứt lời, anh gọi Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn cùng rời đi.

Uông Tô Tô vẻ mặt ngơ ngác nhìn ba người kia rời đi, một lát sau mới hồi tỉnh: "... Khách trọ kia thật sự không phải nhị đương gia?"

Màn đêm vừa buông xuống, sàn nhảy Mỹ Cao Mỹ liền vô cùng náo nhiệt, La Phù Sinh kéo Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết đi uống rượu, Dạ Tôn uống không ít, Phó Hồng Tuyết uống không quen rượu ngoại, cũng chỉ cầm ly lên nhấp môi, La Phù Sinh cứ nài ép mãi, Dạ Tôn liền trực tiếp giật ly rượu từ trong tay Phó Hồng Tuyết uống một hơi cạn sạch.

Nửa đêm, ba người say khướt lên lầu, La Phù Sinh và Dạ Tôn khoác vai nhau: "Huynh đệ, hai ta có duyên... Uống tiếp!"

Phó Hồng Tuyết đỡ Dạ Tôn về phòng, Dạ Tôn tựa trên người Phó Hồng Tuyết, xem ra y đã say đến sắp bất tỉnh nhân sự.

Phó Hồng Tuyết giao La Phù Sinh cho La Thành, La Thành thật vất vả kéo người kia trở về phòng, Phó Hồng Tuyết đỡ Dạ Tôn vào phòng của hai người.

Đóng cửa lại, trong phòng chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Phó Hồng Tuyết một tay đỡ Dạ Tôn, một tay mò tìm công tắc đèn trên tường, nhưng mà tay vừa duỗi ra, liền bị người kia tóm lấy.

"Không cần bật đèn..."

Dạ Tôn tiến gần bên tai Phó Hồng Tuyết, nhẹ giọng nở nụ cười, trong thanh âm mang theo một phần men say, "Tiếp theo phải làm chuyện cần làm, không thích hợp mở đèn..."

Y há miệng ngậm lấy vành tai của Phó Hồng Tuyết, một tay dọc theo vạt áo của Phó Hồng Tuyết tiến vào...

Ngoài cửa sổ, ánh trăng như trêu người.

*

Sáng ngày hôm sau, Phó Hồng Tuyết vẫn như trước thức dậy rất sớm, La Thành đưa bữa sáng lên cho hai người, Phó Hồng Tuyết quay đầu vào vào phòng hỏi Dạ Tôn bây giờ có muốn ăn không, nói là có món bánh bao chiên Ngưu Ký nổi danh nhất thành phố Đông Giang, ăn cùng với canh thịt bò.

Dạ Tôn nói: "Không ăn, eo đau... Ta nằm một lúc nữa."

Phó Hồng Tuyết nghe thế, đặt thức ăn xuống bàn, bước lại gần nói: "Ta xoa bóp cho ngươi."

"Ừm..." Dạ Tôn nằm lỳ ở trên giường, Phó Hồng Tuyết ngồi ở bên cạnh xoa eo cho y.

Dạ Tôn chống tay lên cằm, nói: "Ngươi đến giờ đã tìm thấy người kia chưa?"

"Ngươi nói Trình Diệu? Vẫn chưa." Phó Hồng Tuyết nói, "Nghe nói lần này có một huynh đệ bị giết ở bến tàu Hồng bang, khi chết máu thịt cả người tựa như bị hút đi, chỉ còn bộ xương và một lớp da người."

"Ừm." Dạ Tôn nói, "Lúc ta đến xem hiện trường, xác thực có dấu vết của hắc năng lượng lưu lại." Y nói rồi giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ một luồng hắc năng lượng nhỏ, nhưng rất nhanh lại tản đi.

"Hắc năng lượng của ngươi..."

"Bị hao tổn." Dạ Tôn không để ý chút nào nói, "Lần trước rơi vào đại mạc cũng là như vậy, qua mấy ngày mới khôi phục. Nhưng tại sao Trình Diệu có thể sử dụng hắc năng lượng?"

"Chỉ sợ bởi vì hắc năng lượng của hắn là chất dinh dưỡng hắn hút lấy từ trên những người khác, mà chất dinh dưỡng kia chính là huyết nhục của họ." Phó Hồng Tuyết nói, "Hắn gọi thứ đó là phép thuật."

"Phép thuật?" Dạ Tôn nói, "Nói ta nghe một chút, tên Trình Diệu này là kẻ như thế nào?"

Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, từ từ nói rõ chi tiết của vụ án mới ở Long Thành này cho Dạ Tôn nghe.

Hóa ra vào mấy ngày trước khi bọn hắn chưa đến đây, Long thành phát sinh nhiều vụ án mạng ly kỳ, người chết bị hút sạch máu thịt cả người, chỉ còn dư lại một bộ da bao lấy xương, trải qua điều tra, bọn họ tra ra hung thủ là một người Địa Tinh lén trốn lên Hải Tinh với thủ tục không hợp pháp, gần một năm qua hắn lén lút tập kết thế lực, muốn kiến tạo tổ chức phản loạn thứ hai, công chiếm Hải Tinh, trở thành người thống trị.

"Lại nói tiếp, hắn cũng là fan của ngươi." Phó Hồng Tuyết nói.

"Fan của diễn viên?" Dạ Tôn hỏi.

"Không phải fan phim ảnh, chúng ta và hắn giao đấu qua một lần, trong lời nói của hắn đều tỏ ý rất sùng bái chuyện người đã từng làm thủ lĩnh phản loạn, rồi lại tỏ ý hết sức khinh thường hành động hiện tại của ngươi." Phó Hồng Tuyết vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bóp eo cho Dạ Tôn, Dạ Tôn thoải mái nhắm mắt lại, "Chẳng trách hắn mặc áo choàng trùm đầu mang mặt nạ, đây là mô phỏng theo ta sao?"

"Có lẽ thế, hiện giờ còn chưa ai từng nhìn thấy bộ mặt thật của hắn." Phó Hồng Tuyết nói.

Có tiếng mở cửa, La Phù Sinh đẩy cửa vào, thấy Phó Hồng Tuyết đang xoa bóp eo cho Dạ Tôn, nói: "Sao thế? Bị thương?"

"Không có chuyện gì." Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ lưng Dạ Tôn, đứng lên nói, "Anh tìm tôi?"

"À đúng vậy, hôm nay tôi mở tiệc mừng Hứa Tinh Trình huynh đệ của tôi về nước, hai ngươi cũng đến chứ?" La Phù Sinh nói.

"Không được." Phó Hồng Tuyết nói, "Hiện tại Trình Diệu đã động thủ ở đây, chúng tôi phải bắt được hắn nhanh một chút."

"Chính là tên hunh thủ giết chết huynh đệ Hồng bang của chúng tôi?" La Phù Sinh nói, "Cần người, anh cứ mở miệng, tôi bảo huynh đệ ở Mỹ Cao Mỹ đều nghe anh điều động."

"Đa tạ, không cần, có tôi và Dạ Tôn là được rồi." Phó Hồng Tuyết nói.

"Vậy cũng tốt, tôi đi trước đấy." La Phù Sinh nhìn về phía Dạ Tôn nói, "Tuổi còn trẻ eo không tốt là không được đâu, lát nữa tôi bảo La Thành đưa một bình rượu thuốc lên đây, để Hồng Tuyết xoa bóp cho anh."

Dạ Tôn cong khóe miệng, muốn đánh người.

Phó Hồng Tuyết gật đầu nói: "Làm phiền."

"Không phiền không phiền." La Phù Sinh nói, "Đi đây."

Phó Hồng Tuyết nhớ tới cái gì đó, nói: "Chờ đã..."

La Phù Sinh quay đầu lại.

Phó Hồng Tuyết nói: "Trình Diệu và A Dạ có chút quan hệ, lúc anh gặp phải hắn thì tận lực tránh đi, để tránh xảy ra chuyện."

La Phù Sinh không nhịn được nở nụ cười: "La Phù Sinh tôi từ lúc ra đời cho tới bây giờ chưa từng biết sợ ai, tên gọi "Ngọc Diêm La" này không phải gọi cho vui, yên tâm đi huynh đệ!"

La Phù Sinh nói xong, đẩy cửa đi khỏi.

Dạ Tôn xem thường: "Nhân loại ngu xuẩn."

Qua mấy phút, La Thành đưa tới một bình rượu thuốc, Dạ Tôn đương nhiên sẽ không dùng, y nghĩ mình đường đường là một người Địa Tinh sao lại yếu đuối giống như nhân loại được, nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị Phó Hồng Tuyết đè ở trên giường xốc quần áo lên xoa bóp một trận.

Sau bữa sáng, Dạ Tôn dẫn Phó Hồng Tuyết đi tới nhà trọ Sa Lợi Văn, muốn tìm La Phi hỏi một chút xem ở nơi đó có tin tức mới gì hay không, nhưng hai người đến không đúng lúc, La Phi không ở trong nhà trọ.

Trên đường trở về Mỹ Cao Mỹ, Dạ Tôn nói: "Ta hỏi qua La Phi, thành phố Đông Giang cũng từng xuất hiện dị tượng thiên nhiên, cách bảy, tám năm dài mới có một lần dị tượng, nhưng tình huống cụ thể khi đó không ai hiểu rõ. Nếu dị tượng xuất hiện ở Đông Giang, vậy chắc chắn trùng động sẽ xuất hiện lần nữa tại thành phố Đông Giang này."

Phó Hồng Tuyết gật đầu: "Bắt được Trình Diệu trước, rồi lại nghĩ cách trở về."

Dạ Tôn nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, hỏi: "Nếu như bắt được Trình Diệu, nhưng không có cách nào trở về, có lẽ trùng động phải mấy năm, mười mấy năm thậm chí mấy chục, mấy trăm năm sau mới xuất hiện thì phải làm sao đây?"

Phó Hồng Tuyết suy nghĩ một chút, nói: "Vậy phải nghĩ biện pháp tìm một chỗ nhốt Trình Diệu lại, rồi chờ tới lúc đó mới tìm cách áp giải về Long Thành."

Hai người tiến vào cửa sau của Mỹ Cao Mỹ, lúc này là ban ngày nên Mỹ Cao Mỹ còn chưa bắt đầu kinh doanh.

Dạ Tôn thở dài: "Ai nha, hiện giờ trong lòng Tiểu Hồng Tuyết chỉ có Trình Diệu..."

Phó Hồng Tuyết ngẩn ra, rốt cục ý thức được ẩn ý trong lời Dạ Tôn vừa nói, hắn nói: "A Dạ, chỉ cần có ngươi ở đây, cho dù sau này không thể quay về Long Thành cũng không sao."

Dạ Tôn đột nhiên xoay người, đứng trên một bậc cầu thang cúi người nhìn Phó Hồng Tuyết.

"Ngươi biết ta nghĩ như thế nào không?" Dạ Tôn cong khóe môi, mỉm cười hỏi.

"Nghĩ thế nào?" Phó Hồng Tuyết hỏi.

Dạ Tôn cúi người, ánh mắt sáng rực, nhìn hắn: "Chúng ta cùng nhau ở trong trùng động một ngày, thì cũng như cùng nhau ở ngoài trùng động một ngày." Y nói, cúi người hôn lên môi Phó Hồng Tuyết.

La Thành đang muốn lên lầu, vừa đi hai bước liền thấy hai người trên cầu thang, bước chân của cậu dừng lại, Dạ Tôn liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh.

La Thành sợ hết hồn, quay đầu chạy mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net