Chương 31: Tiệc mừng về nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Hồng Tuyết nghe thấy tiếng động, quay đầu lại liếc mắt nhìn, liền thấy bóng lưng La Thành vụt chạy đi.

Phó Hồng Tuyết hỏi: "Cậu ta bị làm sao thế?"

Dạ Tôn hơi nhíu mày: "Có lẽ là... Quá mót?"

*

Hôm đó, La Phù Sinh đi thẳng đến rất khuya mới trở về, về cùng huynh đệ của anh Hứa Tinh Trình, hai người say khướt ôm bình rượu về phòng vừa hát vừa cười, Dạ Tôn không chịu được ồn ào, rất muốn đi qua phá cửa, bị Phó Hồng Tuyết ngăn cản.

Dạ Tôn khoát tay, một màn vật chất như màn nước chắn ở cửa, tạp âm cuối cùng cũng nhỏ lại.

Tâm trạng Dạ Tôn lúc này mới dễ chịu đôi chút, sau đó liền nghe Phó Hồng Tuyết nói: "A Dạ!"

Dạ Tôn: "Hả?"

Phó Hồng Tuyết: "Hắc năng lượng của ngươi khôi phục?"

Dạ Tôn ngẩn ra, vừa nãy quá tức giận nên y không lưu ý đến chuyện này.

Y khoát tay, một luồng sương mù đen ngưng tụ ở lòng bàn tay.

"Quả nhiên đã khôi phục." Dạ Tôn cười nói, "Ta thăm dò một chút xem người Địa Tinh kia ở đâu."

Y nói, ngưng tụ hắc năng lượng trong tay, nhắm mắt dùng hắc năng lượng nhận biết hắc năng lượng khác trong thành phố Đông Giang, nhưng sau một hồi cũng không cảm nhận được hắc năng lượng khác tồn tại.

"Kỳ quái, không tìm được. Hoặc hắn không sử dụng hắc năng lượng, hoặc hắn không ở Đông Giang." Dạ Tôn thu hắc năng lượng trong tay lại, nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, "Tiểu Hồng Tuyết, ở Đông Giang đợi thêm hay đi những nơi khác tìm?"

"Đợi thêm ít ngày đi." Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ gối nằm xuống, nhìn Dạ Tôn nói, "Dựa theo tình huống khi trước ở Long Thành, Đông Giang không bao lâu nữa hẳn sẽ phát sinh án mạng thứ hai, hiện ở đây không có Lâm Tĩnh phát minh máy dò tìm, không có cách nào sớm dò xét ra phạm vi hắc năng lượng của hắn, hai ngày nay ngươi lưu tâm một chút, nếu như cảm nhận được cái gì, liền nói cho ta biết."

"Được." Dạ Tôn nói.

Huynh đệ tốt của La Phù Sinh Hứa Tinh Trình vừa từ nước Pháp du học trở về, La Phù Sinh đặc biệt sắp xếp một bữa tiệc mừng về nước hoan nghênh hắn, nói là tiệc mừng về nước nhưng trên thực tế là vì đang ngầm tác hợp cho hôn sự của Hứa Tinh Trình và Hồng gia Đại tiểu thư Hồng Lan nên mới tổ chức, La Phù Sinh đặc biệt mời Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết cùng tới dự cho náo nhiệt một chút, lần này hai người không chối từ.

Trước khi đi Hồng gia, La Phù Sinh đặc biệt thay một bộ âu phục trang trọng, Dạ Tôn từ khi đến đây đều mặc một thân âu phục trắng, cũng chỉ có Phó Hồng Tuyết mặc trường sam, La Phù Sinh lấy trong tủ quần áo ra mấy bộ âu phục mới cho Phó Hồng Tuyết chọn, những âu phục này đều khá giống nhau, Dạ Tôn thay hắn làm chủ chọn một bộ âu phục màu đen, để Phó Hồng Tuyết đi thay.

La Phù Sinh và Dạ Tôn ở trong phòng chờ, La Phù Sinh mở máy hát lên đặt đĩa nhạc vào, theo thanh âm vang lên, một người phụ nữ a a a a xướng kinh kịch.

Dạ Tôn thấy trên bàn bên cạnh còn đặt một tờ báo, trang đầu bản báo cũng có một nữ nhân trang điểm theo lối kinh kịch, liền cầm lấy xem một chút.

"Anh biết không, đĩa nhạc này chính là do tiểu nha đầu trong bài báo này hát đó." La Phù Sinh nói, "Đừng xem tiểu nha đầu trong bài báo này ăn nói hoạt bát, thế nhưng khi xướng kinh kịch vẫn ý nhị mười phần."

Dạ Tôn hỏi: "Anh thích nàng?"

"Không không không, " La Phù Sinh nói, "Tôi làm sao lại thích nàng chứ? Tôi muốn thích cũng phải thích người ôn nhu hiền lành nha, nam nhân ở ngoài đường đánh đánh giết giết, chung quy cũng phải có người có thể may vá cơm nước cho anh ở phía sau đúng không?"

Dạ Tôn không tiếp lời, La Phù Sinh lại nói: "Chẳng qua, người huynh đệ kia của tôi, hình như rất hứng thú với tiểu nha đầu trong bài báo này, cậu ta là một bác sĩ du học từ Pháp về, trước đây đều nghe nhạc Tây Dương gì đó, bây giờ nghe nói không có chuyện gì làm liền chạy tới rạp hát, đi nghe hí kịch."

Lời vừa mới dứt, Phó Hồng Tuyết đã đi vào rồi, mái tóc đen dài của hắn búi ở sau gáy, dùng trâm bạc cố định, mặc một thân tây trang màu đen, hắn chỉnh lại áo sơmi màu xám một chút, trong tay còn cầm một cái nơ màu đen.

"A Dạ, cái nơ này dùng như thế nào?" Phó Hồng Tuyết hỏi.

Dạ Tôn nhận lấy, thay hắn đeo nơ lên, lại tỉ mỉ sửa lại cổ áo, y nhìn Phó Hồng Tuyết, đáy mắt tràn đầy ý cười: "Tiểu Hồng Tuyết mặc bộ âu phụ này trông thật đẹp mắt."

"Phải không?" La Phù Sinh xen miệng vào, "Y phục này của tôi là cho người đặt may làm riêng, tiệm may tối nhất Đông Giang!"

"Miệng lưỡi của anh, khiến tôi nhớ tới một người." Dạ Tôn nói.

"Ai vậy?" La Phù Sinh rất tò mò, "Tôi có biết không?"

"Một người tên là Triệu Vân Lan, giống như anh..."

La Phù Sinh vẻ mặt chờ mong.

"Khiến người ta chán ghét."

Dạ Tôn thay Phó Hồng Tuyết thu dọn quần áo, nói: "Đi thôi, Tiểu Hồng Tuyết."

"Hắc!" La Phù Sinh thấy hai người đi ra cửa, cũng đi theo, "Hồng Tuyết, Triệu Vân Lan này là ai vậy? Anh nói cho tôi nghe một chút?"

*

Màn đêm buông xuống, Hồng trạch phi thường náo nhiệt.

Vừa vào Hồng trạch, Dạ Tôn liền phát hiện buổi tiệc đêm nay kỳ thực cũng không trang trọng như vậy, liền giơ tay tháo nơ giúp Phó Hồng Tuyết.

"Ngươi luôn không thích đeo những thứ câu nệ trên cổ như vậy." Dạ Tôn giơ tay ném cái nơ vào trong xe, "Đi thôi, cảm thụ một chút bầu không khí tha hương nơi đất khách quê người."

La Phù Sinh dẫn theo Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn vào phòng, Hồng Lan liếc mắt liền thấy La Phù Sinh, hôm nay nàng mặc một bộ váy màu đỏ, tóc uốn lọn cột cao sau đầu, khi nàng nhìn La Phù Sinh hai mắt ôn nhu tựa như sắp chảy ra nước: "Phù Sinh ca, anh tới rồi?"

"Ừm, anh còn dẫn theo hai vị bằng hữu đến, anh giới thiệu với em một chút." La Phù Sinh chỉ vào hai người bên cạnh nói, "Phó Hồng Tuyết, Dạ Tôn."

Hồng Lan lễ phép nhìn bọn họ gật đầu, khi nàng nhìn thấy Dạ Tôn, cả người đều sửng sốt, nàng chỉ vào Dạ Tôn lại chỉ vào La Phù Sinh: "Hai người... Hai người không phải là..."

"Không phải." Dạ Tôn trả lời.

"Thật sự không phải song sinh. Nhưng đúng là rất giống nhau nha!" Hồng Lan nói, "Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy hai người giống nhau như thế đấy!"

Hứa Tinh Trình và phụ thân của hắn từ bên ngoài đi vào, La Phù Sinh đi chào hỏi bọn họ, Hồng Lan cũng lễ phép chào hỏi, phụ thân của Hứa Tinh Trình Hứa Thụy An nhìn bọn họ khẽ gật đầu, rồi đi tới chào hỏi phụ thân của Hồng Lan Hồng Chính Bảo.

Hứa Tinh Trình liếc mắt nhìn Dạ Tôn, cười nói: "Anh là Dạ Tôn phải không? Hôm qua Phù Sinh nói với tôi có người giống anh ấy như đúc, tôi còn không tin, hôm nay nhìn thấy tôi cũng xem như tin tưởng rồi, hai ngươi thật sự không phải là song sinh sao?"

Dạ Tôn đã hơi mất kiên nhẫn, y hơi nhếch miệng mỉm cười: "Không phải."

La Phù Sinh nói: "Được rồi, đừng đứng ở chỗ này nữa, lại đây..." Anh ngoắc ngoắc tay gọi một người phục vụ mặc áo sơ mi trắng khoác áo ghi lê đen, cầm lấy hai ly rượu trên cái khay trong tay cậu ta đưa cho Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết, "Hai ngươi tùy ý dạo chơi trước, tôi cùng nghĩa phụ của tôi đi chào hỏi mọi người một lát."

Hồng Lan cười nói: "Phù Sinh ca, em cũng đi!"

La Phù Sinh ừ một tiếng, dẫn theo Hồng Lan đi trước.

Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết tìm một góc sô pha ngồi xuống, bên cạnh cách đó không xa có một ban nhạc Tây Dương đang diễn tấu, tiếng đàn du dương.

Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết đang thấp giọng trò chuyện, Dạ Tôn đột nhiên nói: "Hắn đến rồi!"

"Hắn? Ai?" Phó Hồng Tuyết vừa hỏi liền ý thức được sẽ là ai, "Ngươi nói Trình Diệu?"

"Ừm." Dạ Tôn để ly rượu xuống, nói, "Đi, ra ngoài xem thử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net