Chương 33: Đoàn xiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trùng động cũng sẽ không xuất hiện trong chốc lát, Phó Hồng Tuyết liền đặt trọng tâm sang việc bắt Trình Diệu.

Trình Diệu là một người Địa Tinh rất nguy hiểm, Dạ Tôn lo lắng an nguy của Phó Hồng Tuyết, nên quyết cùng Phó Hồng Tuyết đi bắt người.

Nhưng mà Trình Diệu giảo hoạt hơn so với bọn họ nghĩ, ngoại trừ thời điểm gây án hắn chưa từng sử dụng hắc năng lượng, hắn ẩn giấu bản thân rất khá, có mấy lần Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết lần theo luồng hắc năng lượng mà tới, nhưng vẫn như cũ không tìm được bóng dáng của Trình Diệu.

Nhưng qua vài lần, bọn họ phát hiện Trình Diệu rất thích ẩn náu ở những nơi náo nhiệt, ví dụ như những nơi có nhiều người buôn bán, hay là các buổi yến hội vào lúc tối có nhiều người tụ họp, còn có một lần hắn thậm chí còn xuất hiện ở trong một đoàn xiếc.

Khi Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết chạy đến đó, đúng lúc biểu diễn kết thúc, khán giả đều đứng dậy đi ra ngoài, trên sàn diễn trống rỗng, trước đài có treo tám cái mũ, một cái nam nhân hóa trang thằng hề ăn mặc rất buồn cười đang thu nhặt tiền.

Thấy dưới đài có hai khán giả nhìn về phía hắn, thằng hề kia nhếch miệng nở nụ cười, nâng tay lên, sau đó gập người cúi chào bọn họ.

Dạ Tôn dời tầm mắt nhìn về phía khán giả đang rời đi, nhìn Phó Hồng Tuyết lắc đầu một cái.

Phó Hồng Tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ, đã không phải lần đầu bọn họ để mất dấu Trình Diệu, hai người sóng vai đi khỏi gánh xiếc.

Phía sau bọn họ, thằng hề thu nhặt xấp tiền lẻ trong tay, giương mắt nhìn về phía hai người vừa rời đi, cong khóe miệng.

Khán giả đã về hết, thằng hề đang muốn xuống dưới đài, bên trong thính phòng bỗng vang lên tiếng vỗ tay, thằng hề quay đầu lại, một bé gái tóc ngắn khoảng năm, sáu tuổi mặc váy bằng vải thô, trên gối đặt mấy cành hoa hồng, giờ khắc này cô bé đang ra sức vỗ tay vì thằng hề.

Thằng hề nhìn cô bé một cái, kéo dây thừng nhảy xuống khán đài.

Tối hôm đó, trong sòng bạc Hồng bang lại có một người chết, khi chết huyết thịt cả người đều bị hút khô, chỉ còn dư lớp da bao bọc khung xương.

Mà một lời đồn đãi nổi lên khắp nơi ở thành phố Đông Giang, nói rằng vật trấn trạch của Hồng bang ở sàn nhảy Mỹ Cao Mỹ bị động rồi, thiên thần tức giận phái tà thần đến trừng phạt Hồng bang, bằng không tại sao cả ba người chết đều là người của Hồng bang? Hơn nữa những cái chết quỷ dị kia, vừa nhìn liền biết không phải do con người gây ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, huynh đệ Hồng bang từng dựa vào sự ngang ngược và nóng nảy gây dựng bang phái đều hoảng sợ, chỉ lo người kế tiếp chính là mình.

La Phù Sinh sau khi nghe được mắng một câu thô tục: "Thiên thần tức giận? Hiện giờ người tức giận chính là Ngọc Diêm La tôi! Tra cho tôi! Tra xem lời đồn này là từ đâu truyền tới?"

La Thành cấp tốc phái người đi thăm dò, không quá một ngày liền tìm ra nguồn gốc của lời đồn kia, có người nói là Hồ Kỳ của Thanh bang phát tán ra.

Cùng ngày đó, La Phù Sinh liền dẫn theo mười mấy huynh đệ đi đập phá sòng bạc do Hồ Kỳ quản lý, vứt lại vài lời cảnh cáo hung ác, nếu sau này anh phát hiện Thanh bang lại dùng những thủ đoạn thấp hèn này một lần nữa, anh sẽ san bằng Thanh bang.

Buổi tối hôm đó, Hồ Kỳ bị đánh gãy một cái răng, hắn ta gọi thuộc hạ truyền tin mời một người đến.

Nửa đêm, một người mặc áo choàng trùm đầu màu xanh lam, mang một tấm mặt nạ trắng đi vào sòng bạc Thanh bang.

*

"Cái gì? Đi xem xiếc?"

La Phù Sinh mới đến chỗ nghĩa phụ Hồng Chính Bảo báo cáo tình hình lợi nhuận tháng này của sàn nhảy Mỹ Cao Mỹ, vừa về liền bị Hồng Lan kéo đi.

"Đúng vậy, nghe nói đoàn xiếc này rất nổi danh, Phù Sinh ca, anh đi với em đi mà!" Hồng Lan kéo kéo tay áo của La Phù Sinh, mắt to long lanh ngậm nước vẻ mặt chờ mong mà nhìn anh.

La Phù Sinh không có hứng thú gì đối với việc xem xiếc, nhưng bất đắc dĩ do Hồng Lan muốn đi, anh lại không đành lòng từ chối.

"Được rồi, Hồng đại tiểu thư muốn đi, đương nhiên phải đi!" La Phù Sinh nói, tung chìa khóa xe trong tay lên, "Anh lái xe gắn máy chở em đi."

"Không muốn." Hồng Lan sửa lại váy trên người một chút, "Người ta mới đổi váy mới, chúng ta lái xe hơi đi."

"Ai lái? Em lái à? Vậy anh cũng không dám ngồi." La Phù Sinh nói rồi cùng Hồng Lan đi ra ngoài, La Thành đang đứng ở trong sân, trò chuyện với một tiểu nha hoàn ở Hồng gia, La Phù Sinh nói, "La Thành, lái xe đi."

"Được thôi!" La Thành nâng lên mũ, đi đến cửa xe lên ngồi ghế tài xế.

La Phù Sinh và Hồng Lan lên xe, La Thành hỏi: "Ca ca, đại tiểu thư, chúng ta đi chỗ nào?"

"Đoàn xiếc." La Phù Sinh nói, "Hồng đại tiểu thư muốn đến xem xiếc thú."

"Cũng không nhất định phải là xiếc thú, còn có ảo thuật cái gì đó, nghe nói rất thú vị." Hồng Lan cười nói.

"Được được được." La Phù Sinh tựa lưng vào ghế ngồi, "Anh muốn ngủ một chút, đến đó nhớ gọi anh."

Anh đang muốn nhắm mắt lại, liền nhìn thấy ven đường có hai bóng người quen thuộc, anh nghiêng người nhìn lại, Hồng Lan thấy anh tập trung nhìn bên ngoài, cũng liền tò mò đến xem.

La Phù Sinh giơ tay che ở trước mắt nàng: "Bên ngoài có hai con mèo đánh nhau đấy, không có gì đẹp đẽ."

Hồng Lan ngược lại hứng thú: "Chỗ nào đây?"

Xe chuyển hướng đi vào một con đường khác, La Phù Sinh nghĩ đến hai người vừa nãy, là Hứa Tinh Trình và tiểu hoa đán Thiên Anh của rạp hát Long Phúc, có vẻ quan hệ của hai người họ rất tốt.

La Phù Sinh nở nụ cười, xem ra người huynh đệ này của anh lần trước xuất thủ cứu người, cứu được một đoạn tình duyên nha.

Chỉ là... La Phù Sinh nhìn về phía Hồng Lan bên cạnh. Nghĩa phụ của anh và Hứa cục trưởng có lòng muốn Hồng Lan và Hứa Tinh Trình kết hôn, cuộc hôn nhân này mặc dù là vì lợi ích, nhưng anh hiểu được huynh đệ của anh Hứa Tinh Trình là một người đàn ông tốt, mà Hồng Lan là nghĩa muội của anh, hai người này nếu như có thể ở cùng nhau, cũng là một việc hoàn mỹ.

Nhưng hiện tại, chỉ sợ hai bên gia trưởng có lòng, đôi trẻ lại không có ý đấy.

Xe ngừng lại trước cửa rạp xiếc, đoàn xiếc này mới đến thành phố Đông Giang, có người nói họ sẽ dừng lại ở Đông Giang một tháng.

La Phù Sinh và Hồng Lan xuống xe, La Thành lái xe ra chỗ đỗ xe, rồi đi mua vé.

La Thành mua chỗ ngồi ở hàng trước, La Phù Sinh và Hồng Lan ngồi xuống sau đó uống một chút nước trà ăn ít đồ ăn vặt, đoàn xiếc liền bắt đầu biểu diễn.

Tạp kỹ đặc sắc, ảo thuật thần kỳ cùng với những màn biểu diễn của sư tử, hổ và khỉ, mỗi một màn diễn đều khiến khán giả dưới khán đài vỗ tay tán thưởng. La Phù Sinh còn vì Hồng đại tiểu thư tranh giành lấy giá cao nhất thắng được một cơ hội tiếp xúc với con hổ to, Hồng đại tiểu thư lần đầu tiên sờ soạng đầu con hổ, cực kỳ vui vẻ.

Xiếc thú sắp kết thúc, tám cái mũ treo lơ lửng trên không trung từ hàng ghế cuối chậm rãi được kéo về hướng sân khấu, vài khán giả cầm tiền bỏ vào trong, Hồng Lan cảm thấy chơi vui, hỏi La Phù Sinh có tiền không, nhét vào cái mũ lướt qua bên cạnh bọn họ.

Buổi diễn kết thúc sau màn biểu diễn xiếc thú, khán giả bắt đầu rời khỏi sàn diễn, hiện trường ồn ào, bọn người La Phù Sinh và Hồng Lan quyết định rời đi sau cùng, chờ người đi hết rồi mới đứng dậy rời đi.

Ông chủ mập của đoàn xiếc từ bên ngoài đi tới, vừa vặn gặp phải La Phù Sinh, hắn cười nhìn mấy vị khách nhân chào hỏi, đi về trước mấy bước liền quát lớn: "Sửu! Thu tiền đi!"

Sửu?

Còn người có tên họ như vậy sao?

La Phù Sinh có chút ngạc nhiên, dừng bước chân quay đầu nhìn lại.

Một nam nhân hóa trang thằng hề đang đi chếch lên khán đài, hai hốc mắt của hắn đều hóa trang thành màu đen, khóe miệng là nụ cười màu đỏ của thằng hề, ở dưới cằm có một vài hoa văn màu đen, hình như là vẽ một vết khâu khi giải phẫu.

Thằng hề nhặt tiền trong mũ, thừa dịp ông chủ không chú ý nhét hai tờ tiền vào túi, sau đó hắn bỗng ý thức được có người nhìn mình chằm chằm, hắn ngẩng đầu trông thấy La Phù Sinh ở lối ra, nhìn La Phù Sinh nhếch miệng nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net