Chương 32: Chào buổi tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoa viên sáng đèn, đêm thu man mát, có không ít tân khách cầm ly rượu đứng tán gẫu trong vườn hoa.

Dạ Tôn dẫn theo Phó Hồng Tuyết ra phía sau hoa viên, vừa đi vào, liền ngửi được một mùi máu tanh nồng.

Hai người trao đổi ánh mắt, bước nhanh đuổi tới.

Dưới ánh đèn, một người mặc áo choàng đang ngồi xổm cúi đầu, trên mặt đất còn có một người phụ nữ nằm bất tỉnh, Phó Hồng Tuyết đang muốn tiến lên, Dạ Tôn đã đánh ra một luồng hắc năng lượng từ lòng bàn tay, người kia phản ứng nhanh chóng lắc mình né tránh, lúc này Dạ Tôn mới nhìn rõ mặt của hắn.

Hắn mang mặt nạ màu trắng che nửa mặt, lộ ra miệng mũi tràn đầy máu tươi, hắn nhìn thấy Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết thì đột nhiên nở nụ cười với bọn họ, sau đó vừa quay đầu lại lắc mình biến mất ở trong bóng tối.

Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết cấp tốc đuổi theo, đuổi theo được mấy chục mét, người kia liền biến mất trong hẻm nhỏ ngoằn nghèo.

"Còn có thể tra được hắc năng lượng của hắn không?" Phó Hồng Tuyết hỏi.

Dạ Tôn lắc đầu.

"Tên Trình Diệu này quá giảo hoạt." Phó Hồng Tuyết nói, "Quay trở lại xem sao."

Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết trở về, thì cảnh sát đã đến Hồng trạch, sau hoa viên đã kéo đường cảnh giới.

Trưởng cục cảnh sát Hứa Thụy An nổi trận lôi đình, hắn làm sao cũng không nghĩ tới lại có một ngày án mạng xảy ra ngay dưới mắt hắn.

La Phù Sinh và Hứa Tinh Trình đứng ở bên cạnh thi thể nhìn pháp y Bản Kiệt Minh kiểm tra thi thể, La Phi cũng ngồi xổm bên người kia, mang găng tay trắng vào rồi bóp thử cánh tay của người phụ nữ đó, huyết thịt trong cánh tay cơ hồ đã biến thành chất lỏng, cầm lên đến giống như một túi nước mềm.

"Sao lại trở thành như vậy?" Hứa Tinh Trình cau mày, hắn ở nước ngoài học y dược lâu như vậy, từ trước tới nay chưa từng gặp qua tình huống thế này.

"Thật là ghê tởm mà..." Hồng Lan đứng sau lưng La Phù Sinh thấy tình cảnh này rất muốn nôn ói, nàng cầm lấy góc áo của La Phù Sinh che miệng không dám nhìn tới thi thể kia.

La Phù Sinh nói: "Em vào nhà trước đi."

"Em không đi!" Hồng Lan nói, vẫn như trước đứng sau lưng La Phù Sinh, chỉ không dám tới nhìn bộ thi thể quỷ dị kia.

Bản Kiệt Minh nói: "Xem ra, trước khi bộ thi thể đầu tiên biến thành xác khô, chính là hình dáng như vậy. Nhưng tại sao thi thể này, không bị hút khô huyết nhục như thi thể trước vậy?"

"Có người quấy nhiễu hung thủ." La Phi quan sát kỹ dấu vết xung quanh thi thể, "Xem vết chân ở nơi này..." La Phi vươn tay xem xét những vết chân trong đất bùn, "Lúc đó hắn đi rất vội vàng, chân trước dùng sức, bước tiến rất lớn... Có người chạm mặt hắn, là ai?"

"Tôi." Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết nhấc đường cảnh giới lên.

Mọi người nhìn thấy y thì rất kinh ngạc, đều theo bản năng nhìn về phía La Phù Sinh.

"Chúng tôi nhìn thấy hắn, là Trình Diệu." Phó Hồng Tuyết nói.

La Phi đứng lên, nhìn về phía Phó Hồng Tuyết: "Anh biết hung thủ?"

Phó Hồng Tuyết nói: "Tôi tới nơi này, chính là vì bắt hắn."

Bởi vì Phó Hồng Tuyết nói ta câu ấy, hắn bị mời đến cục cảnh sát, Dạ Tôn và La Phù Sinh cũng đi theo.

Nếu như đổi lại là những người khác, rất có thể sau khi tiến vào cục cảnh sát liền bị đè xuống đánh một trận, nhưng e ngại Phó Hồng Tuyết là huynh đệ của Hồng gia Nhị đương gia, sau khi bước vào thái độ của bọn cảnh sát đối với hắn cũng không tệ lắm.

Trong phòng thẩm vấn, La Phi ngồi ở trên ghế, nhìn về phía Phó Hồng Tuyết nói: "Anh nói anh đến đây là vì bắt hắn, anh đến từ nơi nào?"

"Long Thành." Phó Hồng Tuyết nói, "Có thể anh chưa từng nghe qua nơi này, nhưng hắn thuộc về một thời không khác..." Phó Hồng Tuyết giải thích về Long Thành, Địa Tinh và Hải Tinh, cũng như chức vụ của hắn trong Cục Điều Tra Đặc Biệt tại Long Thành.

Dạ Tôn ngồi trên ghế bên cạnh Phó Hồng Tuyết, nhìn về phía La Phi đang nhíu mày lắng nghe, nếu như hắn không tin tưởng mà tìm bọn họ gây phiền toái gì đó, vậy y cũng chỉ có thể ra tay sửa chữa kí ức của tất cả mọi người ở đây.

"Xuyên qua thời không? Trùng động?" La Phi nhìn Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết gật đầu.

"Trùng động là cái gì?" La Phù Sinh hỏi. Nghe giống như do con sâu tạo thành hang động.

"Một đường hầm nối tiếp hai thời không, mười mấy năm trước có một nhà vật lý học người Áo đưa ra khái niệm trùng động, nhưng đến nay chưa từng có người chứng thực." La Phi nói.

La Phi cũng không có hỏi dò quá nhiều về chuyện trùng động, hắn chỉ quan tâm trọng điểm là những tư liệu cá nhân có liên quan đến Trình Diệu trong tay Phó Hồng Tuyết.

Khi rời khỏi cục cảnh sát đã là đêm khuya, Dạ Tôn, Phó Hồng Tuyết và La Phù Sinh sóng vai đi trên đường phố Đông Giang, La Phù Sinh yên tĩnh dị thường suốt cả quãng đường đi.

Khi trở lại Mỹ Cao Mỹ, phải tách ra trở về phòng mình, La Phù Sinh mới gọi Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn lại: "Buổi tối hai ngươi đều chưa ăn gì, lúc này nhất định đói bụng phải không? Tôi gọi người đưa thức ăn khuya tới, qua đây ăn chút đi."

Hai người ở yến hội buổi tối xác thực chỉ uống có mấy ngụm rượu, liền đi qua gian phòng của La Phù Sinh.

La Phù Sinh gọi điện thoại bảo người đưa thức ăn tới, không quá mười mấy phút, La Thành liền dẫn người đưa thức ăn khuya lên phòng, đủ ba món thịt, xào, canh cộng thêm một bình rượu Thiệu Hưng, bữa cơm kiểu Trung Quốc điển hình, La Phù Sinh biết Phó Hồng Tuyết thích uống loại rượu này.

La Phù Sinh rót rượu cho Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn, cười nói: "Vừa nãy tôi vẫn đang nghĩ về trùng động mà anh nói tới, có phải khi tiến vào trùng động liền có thể xuyên qua thời không, trở lại quá khứ hoặc đi đến tương lai?"

"Ừm." Phó Hồng Tuyết nói, "Cũng có khả năng đi đến một thời không khác."

"Có biện pháp gì có thể trở lại thời gian xác định không?" La Phù Sinh hỏi, "Ví dụ như hai mươi năm trước."

Phó Hồng Tuyết cũng không am hiểu rõ về trùng động cho lắm, hắn nhìn về phía Dạ Tôn, Dạ Tôn liền nói tiếp: "Không thể, ai cũng không thể bảo đảm bên trong trùng động kia là cái gì, hơn nữa rất có thể khi xuyên đến quá khứ rồi thì không thể trở về được."

"Như vậy à..." La Phù Sinh có chút thất vọng, anh bưng ly rượu lên, nói, "Nào, uống rượu!"

Tối hôm đó, La Phù Sinh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Ánh trắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, sáng chói mắt, La Phù Sinh nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, đầu óc rất rối loạn.

Nếu như trùng động có thể giúp người tatrở lại quá khứ, vậy anh có thể xuyên qua trùng động trở lại năm sáu tuổi ấy, anh sẽ bảo vệ tốt cha của anh, bảo vệ cẩn thận muội muội của Lâm đại ca...

La Phù Sinh càng nghĩ cả người càng không cách nào buồn ngủ, anh xuống giường, lấy một bình rượu trong tủ rượu ra uống, sau khi uống hơn nửa bình ngược lại càng uống càng tỉnh táo.

La Phù Sinh nghĩ đến tên thám tử La Phi ở nhà trọ Sa Lợi Văn đã từng đề cập tới trùng động, hơn nữa nghe được hắn dường như có nghiên cứu về trùng động, La Phù Sinh quyết định đứng dậy thay quần áo, cầm chìa khóa lái xe máy đi đến đó.

Đã hơn một giờ đêm, nhà trọ Sa Lợi Văn chỉ có một phòng còn đèn sáng, đó một căn phòng cuối hành lang lầu hai.

Dưới ánh đèn bàn, La Phi đang xắn tay áo sơmi, ngồi trước bàn chất đầy dụng cụ thí nghiệm, liền nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ từ phía ngoài truyền đến.

Muộn như vậy, ai lại đến tìm hắn?

La Phi đứng dậy, đi mở cửa.

Trên hành lang ánh đèn tối tăm, La Phù Sinh một thân nồng nặc mùi rượu đứng ở cửa, nhìn hắn khẽ mỉm cười: "Chào buổi tối." Anh nói.

La Phi nhíu mày, quyết định đóng cửa... Nhưng mà cửa chỉ kịp đóng một nửa liền bị người ngăn lại, La Phù Sinh móc một xấp tiền mặt từ trong túi ra: "Tôi có việc cần được tư vấn, đây là chi phí."

Độ dày xấp tiền mặt này rất có thành ý.

La Phi miễn cưỡng cầm lấy tiền từ trong tay La Phù Sinh, sau đó nghiêng người để anh vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net