Chương 38: Được cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời cuối mùa thu, lá vàng rụng phủ đầy Đỗ Quyên sơn, sau một đêm mưa xối xả khắp nơi trở nên tàn tạ, bởi vì đất lở trên sườn núi nên lộ ra một tầng đất bùn.

Trong không khí ẩm ướt của núi rừng, Dạ Tôn dẫn theo Phó Hồng Tuyết đi tới Đỗ Quyên sơn, không tốn quá nhiều thời gian cũng đã biết được vị trí của La Phù Sinh.

Khi bọn họ dịch chuyển tức thời đến nơi đó, đất lở tràn ra đá vụn và bùn đất, họ nhìn thấy một cô nương ngã trên mặt đất. Cô nương đó mặc quần yếm, tết tóc hai bên thắt nơ bướm.

Phó Hồng Tuyết bước tới đỡ cô nương kia lên, Dạ Tôn nhận ra đây chính là Đoạn Thiên Anh trong tờ báo hôm trước y đã đọc.

Thiên Anh khẽ mở mắt tỉnh lại.

Phó Hồng Tuyết hỏi: "La Phù Sinh đâu?"

Thiên Anh chỉ kịp giơ tay chỉ về một đống bùn đất đá sỏi phía sau, nói một câu: "Cứu anh ta..." Liền ngất đi lần thứ hai.

Phó Hồng Tuyết đỡ cô nương kia nằm tạm dưới một gốc cây, hắn nhìn về phía đống đất đá kia, hỏi: "La Phù Sinh còn ở trong đó không?"

Dạ Tôn nhắm mắt giơ tay cảm nhận, lát sau nói: "Ở bên trong, anh ta rất suy yếu, hình như sắp chết rồi."

Dạ Tôn đi một vòng xem xét xung quanh, trông dáng đi rất nhàn nhã, đúng là không hề sốt ruột chút nào.

Phó Hồng Tuyết nói: "Lúc trước La Phù Sinh đã cho ta một hỏa pháo tín hiệu, nói rằng khi gặp phải nguy hiểm chỉ cần bắn tín hiệu này thì huynh đệ Hồng bang sẽ chạy tới hỗ trợ." Hắn nói rồi lấy hỏa pháo tín hiệu ra, vặn nhẹ dưới đáy, một đốm lửa tung toé bắn ra, tiếp đó đạn tín hiệu nương theo một luồng sáng màu đỏ bay lên bầu trời, thật lâu không tiêu tan.

Dạ Tôn ngửa đầu nhìn tín hiệu kia một chút, cười nói: "Tiểu Hồng Tuyết, xem ra La Phù Sinh này thật sự bắt được ngươi làm bằng hữu rồi."

Phó Hồng Tuyết cúi người di chuyển tảng đá, vừa chuyển sang một bên vừa nói: "Mỗi lần nhìn thấy La Phù Sinh, ta lại nhớ tới Diệp Khai, bọn họ là cùng một loại người, tuy rằng nhìn như không biết điều, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, cũng có thể giao thác thủ hộ người phía sau lưng."

Phó Hồng Tuyết nói rồi cúi người, đang muốn nâng một tảng đá lớn lên, Dạ Tôn liền kéo tay hắn nói: "Việc nặng nhọc như thế, hay là để ta làm thì hơn."

Phó Hồng Tuyết nói: "Vậy chúng ta cùng làm, nhanh đến giúp ta một tay, mau mau người cứu ra mới được."

"Ngươi quên rồi à? Ta là người Địa Tinh." Dạ Tôn nói, giang hai cánh tay ra.

Y chưa kịp sử dụng hắc năng lượng, Phó Hồng Tuyết liền không yên tâm nắm lấy tay của y.

Phó Hồng Tuyết biểu tình phức tạp nhìn về phía Dạ Tôn: "A Dạ... Ngươi sẽ không như ngày hôm qua nuốt chửng Trình Diệu, lại nuốt chửng đá sỏi và bùn đất ở nơi này chứ?" Những thứ đồ này nuốt vào trong dạ dày, có thể tiêu hóa sao?

"Hắc năng lượng cũng không hoàn toàn là một loại dị năng." Dạ Tôn giơ tay ngưng tụ hắc năng lượng, dừng một chút vừa nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, nháy mắt một cái cười nói, "Chẳng qua... Tiểu Hồng Tuyết, ngày hôm nay ta cứu hắn là vì ngươi, ngươi nhớ phải cố gắng báo đáp ta đó."

"Được, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng ngươi." Phó Hồng Tuyết nói, "Mau mau, cứu người trước."

Dạ Tôn nhướng mày, cong khóe môi, hắc năng lượng từ lòng bàn tay đánh ra, đánh vào đống đất đá vụn, đá vụn trong nháy mắt hóa thành bột mịn, khi lớp đá vụn phía trên rơi xuống, lòng bàn tay Dạ Tôn lại nhấc lên, tảng đá chặn trên mặt hang lăn ra, sau đó y chậm rãi giơ tay thu luồng hắc năng lượng kia lại, một hang động cao bằng nửa người xuất hiện, La Phù Sinh bất tỉnh nằm trong hang.

Phó Hồng Tuyết nói: "Ta nhìn thấy anh ta rồi!" Dứt lời, cúi người tiến vào hang động.

Phó Hồng Tuyết đưa La Phù Sinh đã ngất xỉu ra ngoài, Dạ Tôn thả tay, tảng đá kia liền lăn về chỗ cũ, hang động vừa lộ ra lần thứ hai bị vùi lấp.

Mà vào lúc này, Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết cũng nghe được một trận tiếng bước chân ngổn ngang, rất nhanh sau đó liền thấy Hứa Tinh Trình dẫn theo một đội cảnh sát chạy tới.

Hứa Tinh Trình không mặc âu phục hắn thường mặc, mà mặc một thân cảnh phục.

"Thiên Anh!" Hứa Tinh Trình liếc mắt liền thấy Thiên Anh nằm dưới tàng cây, hắn bước nhanh đi tới vỗ vỗ mặt của Thiên Anh, Thiên Anh suy nhược mà mở mắt ra, Hứa Tinh Trình vội vã tìm cảnh sát bên cạnh lấy một bình nước, cho Thiên Anh uống mấy ngụm nước.

"La Phù Sinh..." Thiên Anh lẩm bẩm nói, "Vẫn còn ở đó... Trong sơn động..."

Hứa Tinh Trình ngẩn ra, vội vã nhìn về phía bên kia, liền thấy La Phù Sinh được Phó Hồng Tuyết đỡ dựa vào người hắn, Hứa Tinh Trình thở phào nhẹ nhõm: "Phù Sinh anh ấy không có chuyện gì, em xem anh ấy cũng thoát ra rồi."

"A Dạ, hình như hắn không còn hô hấp, làm sao đây?" Phó Hồng Tuyết nhíu mày hỏi.

Dạ Tôn đưa tay dò mạch cổ La Phù Sinh, động mạch đã không còn đập.

Dạ Tôn nghiêng người chặn tầm mắt của Hứa Tinh Trình và bọn cảnh sát phía sau, đặt lòng bàn tay đè lên ngực La Phù Sinh, chậm rãi truyền vào một luồng hắc năng lượng.

La Phù Sinh ho khan hai tiếng, thở hổn hển mấy hơi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

*

Khi La Phù Sinh tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong bệnh viện.

Anh vừa mở mắt liền nhìn thấy hai người ngồi trước giường bệnh, Phó Hồng Tuyết đang bóc vỏ một quả cam, bóc sạch rồi bỏ vào đĩa bên cạnh, sau đó đưa cam tới tay Dạ Tôn.

Dạ Tôn cầm một múi cam bỏ vào trong miệng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Tỉnh rồi?"

La Phù Sinh: "...Lấy cho tôi một ít cam đi, tôi sắp chết đói mất."

Dạ Tôn nói: "Muốn ăn? Tự mình bóc vỏ."

La Phù Sinh thấy đầu giường có quả cam, đưa tay liền nhìn thấy tay mình bị băng bó thành cái bánh chưng, anh vô cùng đáng thương nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết cầm một quả cam trong tay Dạ Tôn đưa cho La Phù Sinh, La Phù Sinh duỗi hai cái tay bị bó thành bánh chưng ra, Phó Hồng Tuyết thấy anh không tiện cầm cam, liền đưa tới bên miệng của anh, không chờ La Phù Sinh há miệng ra ăn, Dạ Tôn đột nhiên giơ tay vỗ lên tay Phó Hồng Tuyết một cái, quả cam rơi xuống cái chăn.

Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ: "A Dạ?"

"Anh ta bị thương, không phải là không có tay." Dạ Tôn nhặt cam lên, kéo tay La Phù Sinh ra, đặt vào trong cái "tay bánh chưng" của anh, La Phù Sinh hừ một tiếng, cúi đầu tự mình ăn cam.

Phó Hồng Tuyết nói: "La Thành trở về bảo người nấu cháo cho anh, hẳn là sắp trở lại rồi."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, La Thành mang theo một hộp cháo nóng tiến vào phòng bệnh, vừa tiến đến thấy La Phù Sinh đã tỉnh lại, nhất thời kích động nói: "Anh! Anh rốt cục cũng tỉnh rồi?"

Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn thấy La Thành đến rồi, liền đứng dậy cáo từ. Trước khi đi Phó Hồng Tuyết nói: "Đúng rồi, Trình Diệu đã bị bắt."

La Phù Sinh liền vội vàng hỏi: "Đang ở đâu?"

Dạ Tôn bỏ một múi cam vào trong miệng nhai nhai: "Tôi ăn rồi."

Dứt lời xoay người đi mất.

"Hả, cái tên này tại sao mở miệng ra thì không một câu nào là sự thật vậy?" La Phù Sinh không nhịn được nhổ nước bọt, cái bụng ùng ục ùng ục kêu một trận, anh vội vàng nói, "La Thành, nhanh lên một chút, tôi sắp chết đói rồi!"

Một buổi chiều, trong phòng bệnh rất ồn ào, La Thành tới rồi Hồng Lan và Lâm Khải Khải cũng tới, Hứa Tinh Trình và Thiên Anh cũng sang đây thăm anh, mãi đến tận đêm La Phù Sinh mới được yên tĩnh nghĩ ngơi.

Sau khi La Thành giúp anh ăn bữa khuya, thư thư thái thái ngủ, kết quả chưa được ngủ bao lâu liền bị một trận tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

"Chuyện gì xảy ra? Hơn nửa đêm có cho người khác ngủ hay không?" La Phù Sinh đạp một cước vào La Thành nằm nhoài ở cuối giường, đạp người tỉnh dậy, "Đi, nhìn xem chuyện gì xảy ra."

La Thành mơ mơ màng màng xoa mắt đứng dậy ra ngoài, bảo vị huynh đệ ngoài cửa đi xem một chút.

Quá mấy phút, người kia liền trở về: "Nhị đương gia, bên ngoài có người dẫn theo một đứa nhỏ đến, nói là sốt cao hai ngày không lùi, thế nhưng bệnh viện không chịu thu nhận, người kia cũng không chịu đi, đang nháo loạn ở đó."

La Phù Sinh hỏi: "Tại sao không chịu nhận?"

"Không có tiền." La Thành không cảm thấy kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, tôi trông người kia cũng không có tiền." Vị huynh đệ thủ vệ nói, "Mặc quần áo rất cũ kỹ, trên mặt còn hóa trang, hình như là thằng hề của đoàn xiếc."

"Thằng hề?" Trong đầu La Phù Sinh hiện lên hình ảnh của thằng hề và bé gái tên Tiểu Cửu kia, anh vội vã nhấc chăn xuống giường, mang vào dép nói, "Đi, đưa tôi qua đó xem thử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net