Chương 39: Viêm phổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang bệnh viện sáng đèn, La Phù Sinh xuyên qua hành lang, đi tới bên lan can lầu hai, nhìn về phía đại sảnh ở lầu một.

Dưới đại sảnh lầu một, hai lao công mặc quần áo bệnh viện đang kéo một nam nhân hóa trang thằng hề ra ngoài, trong lồng ngực Sửu ôm bé gái đang mê man, trên người cô bé được bọc bằng áo khoác của Sửu.

Sửu liều mạng mà muốn tránh thoát kiềm chế, hắn khổ sở cầu xin: "Cứu cứu đứa bé... Van cầu các người..."

La Thành nói: "Anh, đây không phải thằng hề lần đó anh bắt trói à, còn cả đứa bé thích cắn người kia nữa?"

La Phù Sinh hừ một tiếng, chống khuỷu tay trên lan can lầu hai, nhìn phía đám người ồn ào bên dưới.

Hai người kia phát hiện mình kéo thằng hề mãi không nhúc nhích giãy dụa, liền quyết định đi kéo Tiểu Cửu trong lồng ngực của hắn.

Động tác của bọn họ quá thô lỗ, Sửu quỳ trên mặt đất cúi người ôm lấy Tiểu Cửu, không cho bọn họ chạm Tiểu Cửu.

La Phù Sinh rốt cục không nhìn nổi, anh nói: "La Thành, giày."

La Thành: "Hả?"

La Phù Sinh liếc nhìn anh một cái: "Còn ngốc cái gì? Cởi giày đưa cho tôi!"

La Thành ồ một tiếng, cởi một chiếc giày da cho La Phù Sinh, La Phù Sinh dùng cái tay bánh chưng của mình cầm giày lên, phát hiện căn bản không có cách nào hoàn thành động tác cầm giày ném người này.

"Cậu cầm ném đi." La Phù Sinh ném chiếc giày cho La Thành.

La Thành vẻ mặt mờ mịt: "Ném ai?"

La Phù Sinh: "Còn phải hỏi sao? Ai kéo đứa bé kia thì ném kẻ đó!"

La Thành ồ một tiếng, dùng sức ném chiếc giày xuống dưới lầu, ầm một cái đập trúng đầu người đàn ông đang lôi cánh tay bé gái kia.

"Ai?!" Người đàn ông kia ôm đầu đứng lên, nhìn thấy một chiếc giày nằm bên cạnh, nói, "Ai ném tôi, mẹ nó?"

"Tao, ông nội của mày đây!" La Thành hô.

La Phù Sinh dẫn theo La Thành xuống lầu, hai người kia vừa thấy La Phù Sinh, nhất thời vẻ kiêu ngạo liền chìm xuống, lập tức dùng khuôn mặt tươi cười đón chào.

Người nào không biết La Phù Sinh là Đông Giang Hồng bang Nhị đương gia?

La Thành nhấc chân đi mang giày, La Phù Sinh không nhìn hai người kia, anh đi tới trước mặt Sửu, đưa tay ra vỗ vai Sửu.

Khi anh vỗ lên vai Sửu, Sửu co rụt lại, ôm Tiểu Cửu vào trong lồng ngực bảo vệ.

"Tiểu Cửu làm sao vậy?" La Phù Sinh hỏi.

Sửu lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy La Phù Sinh, đáy mắt nhất thời sinh ra sợ hãi.

Mà lúc này La Phù Sinh cũng nhìn thấy Tiểu Cửu trong lồng ngực Sửu, mặt Tiểu Cửu rất đỏ, ngủ thật không yên ổn, cô bé còn thấp giọng ho khan.

La Phù Sinh giơ tay muốn sờ đầu Tiểu Cửu, duỗi ra lại là cái tay bánh chưng của mình, anh có chút buồn bực nhíu này cất giọng quát: "Bác sĩ đâu? Gọi bác sĩ lại đây cho tôi!"

Hai người tạp vụ tỏ vẻ khó xử: "La nhị đương gia, người này hắn không có tiền, bệnh viện sẽ không nhận."

La Phù Sinh tức giận nói: "Hắn không có tiền, La Phù Sinh tôi cũng không có tiền sao? Mau mau, chậm một phút tôi liền lấy mạng các người!"

La Phù Sinh lên tiếng, bác sĩ rất nhanh chạy tới, xem tình huống Tiểu Cửu rồi đưa người đến phòng cấp cứu.

Sửu ngồi ở cái ghế cạnh đó, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, cả người hắn trông rất thấp thỏm lo âu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

La Phù Sinh dựa vào bờ tường bên cạnh, hai cái tay giơ lên như bá vương long.

Qua mười phút, hộ sĩ ra khỏi phòng cấp cứu hỏi: "Gia quyến đâu? Ai là thân nhân của bệnh nhân?"

Sửu nhanh đứng lên: "Tôi."

Hộ sĩ đánh giá hắn một chút: "Cậu là người thân của cô bé sao?"

Sửu há miệng, nhưng lại không biết trả lời thế nào.

La Phù Sinh trêu nói: "Là mẹ của đứa bé."

Hộ sĩ kinh ngạc a một tiếng, La Phù Sinh cười nói: "Tôi nói anh cũng tin à?" Anh liếc mắt nhìn Sửu, "Còn không mau mau vào xem Tiểu Cửu?"

Sửu bước nhanh đi vào phòng bệnh, La Phù Sinh và La Thành cũng đi vào theo.

Bác sĩ đang kê toa thuốc cho hộ sĩ, để hộ sĩ đi lấy thuốc, hỏi hắn: "Đứa nhỏ này bị sốt mấy ngày?"

Sửu: "Hai ngày."

"Hai ngày tại sao bây giờ mới đến?" Bác sĩ nói, "Vốn chỉ là bị sốt, hiện giờ đã chuyển thành viêm phổi, có bệnh nhất định phải trị đúng lúc chứ!"

Sửu thấp giọng hỏi: "Có thể cứu sống không?"

La Phù Sinh nở nụ cười: "Viêm phổi có gì mà không cứu sống được chứ?"

Bác sĩ cũng nói: "Nằm viện mấy ngày sẽ khỏe thôi."

Sửu lúng túng hỏi: "...Bao nhiêu tiền?"

"Bao nhiêu tiền? Cậu có tiền à, hỏi gì?" La Phù Sinh nói, "La Thành, cậu đi làm thủ tục nhập viện cho đứa nhỏ này."

La Thành 'ai' một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.

La Phù Sinh không để Tiểu Cửu nằm ở phòng bệnh bình thường, mà đăng ký cho cô bé một bệnh riêng ngay cạnh phòng bệnh của anh, trong phòng có hai cái giường, cũng tiện cho Sửu chăm sóc Tiểu Cửu.

Trong phòng bệnh nồng mùi thuốc khử trùng đặc biệt của bệnh viện, La Phù Sinh ngồi ở trên ghế, nhìn về phía Sửu ngồi bên giường.

La Phù Sinh hỏi: "Tiểu Cửu không phải do cậu chăm sóc sao? Sao lại chăm sóc thành như vậy?"

Sửu hóa trang trên mặt tựa như đang cười, nhưng nhìn kỹ liền có thể nhìn thấy hắn đang chăm chú miết khóe môi.

Sửu âm thanh trầm thấp, tràn đầy tự trách: "Mấy ngày trước mưa to, cô bé dầm mưa cả đêm, ngày hôm sau tôi ở dưới mái hiên ven đường tìm thấy cô bé, khi đó bé đã bị sốt."

La Phù Sinh nhíu mày hỏi: "Cô bé không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?"

Sửu nói: "Ông chủ không cho phép tôi thu nhận giúp đỡ cô bé, tôi chăm sóc cô bé hai ngày, thân nhiệt vẫn luôn cao không giảm..." Cuối cùng, Sửu nhớ tới cái gì đó, hắn móc từ trong túi ra vài tờ tiền, đưa cho La Phù Sinh, "Tôi chỉ có từng này, sau này tôi sẽ từ từ trả đủ cho anh."

La Phù Sinh liếc mắt nhìn, không nhận, anh phất tay một cái: "Quên đi, chút tiền này của cậu đến cả một bình nước thuốc cũng không mua nổi. Không bằng như vậy đi, cậu nói cho tôi biết tại sao lần trước cậu liều mạng cũng phải ẩn giấu hành tung của Trình Diệu, coi như báo đáp tôi."

Sửu nói: "Hắn bắt Tiểu Cửu uy hiếp tôi, nói là cần một người không khiến người khác chú ý làm kẻ chết thay cho hắn. Nhưng mà, tôi thật không biết Trình Diệu ở đâu cả."

"Hóa ra là như vậy." La Phù Sinh nói, "Yên tâm đi, sau này Trình Diệu sẽ không trở lại làm phiền hai người, huynh đệ của tôi nói hắn đã chết rồi."

La Phù Sinh nói, ngáp một cái nói: "Buồn ngủ quá, tôi đi về ngủ trước. Tôi bảo La Thành đi mua ít cháo mang đến cho hai người, một lúc nữa cậu và Tiểu Cửu đều ăn một chút đi, bên cạnh còn một cái giường, buổi tối cậu có thể ngủ ở đó."

La Phù Sinh đi ra ngoài, Sửu đứng lên nói: "Cảm ơn anh, tiên sinh."

La Phù Sinh vung vung cái tay bánh chưng, ra khỏi phòng bệnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hồng Lan đem điểm tâm sáng đến, bảy, tám loại điểm tâm quả thực ngon hơn mấy thứ ở bệnh viện nhiều.

"Điểm tâm này em chuẩn bị thật đủ phong phú nha." La Phù Sinh hỏi, "Em ăn chưa?"

Hồng Lan lắc đầu một cái.

"Muốn ăn món nào?" La Phù Sinh hỏi.

Hồng Lan cười híp mắt nhìn hắn: "Anh ăn cái gì, em liền ăn cái đó."

La Phù Sinh để lại chén cháo và bánh bao bánh quẩy, đưa cho Hồng Lan sữa bò và bánh mì, lại để dành cho La Thành một phần, còn lại bảo La Thành đưa đến cho tiểu cô nương sát vách.

La Thành đáp một tiếng, bưng một bát mì lên đặt qua một bên, phần còn lại đặt trên khay bưng lên đi ra cửa.

"Tiểu cô nương?!" Hồng Lan nhất thời không vui, "Tốt! Anh nằm viện còn quyến rũ tiểu cô nương?! Em ngược lại cũng muốn xem xem là tiểu cô nương nào!" Hồng Lan quay đầu cùng La Thành đi ra ngoài.

La Phù Sinh không đuổi theo, ngồi dậy dùng hai bàn tay bị bao thành bánh chưng cầm một cái bánh bao gặm, gặm chưa xong hai cái Hồng Lan liền trở lại.

La Phù Sinh dù bận ăn vẫn ung dung nhìn về phía nàng: "Thấy rồi?"

"Ừm..." Hồng Lan ngại ngùng, "Tại sao anh không nói sớm rằng anh giúp đỡ một đứa nhỏ? Làm hại em vừa nãy tùy tiện xông vào như vậy..."

La Phù Sinh: "Em vừa nãy để ý lời anh nói với em à?"

Hồng Lan nở nụ cười, bưng bát cháo lên nói: "Phù Sinh ca, em đút cháo cho anh."

La Phù Sinh: "Việc này làm sao có thể để Hồng đại tiểu thư như em làm chứ? La Thành?"

La Thành ai một tiếng liền vội vàng tiến lên, Hồng Lan lườm cậu một cái: "Ăn phần của cậu đi!"

La Thành dứt khoát lại "ai" một tiếng, trở lại ăn mì của cậu.

La Phù Sinh: "Ha ha ha!"

Hồng Lan múc một muỗng cháo đưa lên miệng La Phù Sinh: "Phù Sinh ca?"

La Phù Sinh cười với nàng, không thể làm gì khác hơn là há miệng húp cháo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net