Chương 40: Ngọc Giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa La Phù Sinh vẫn như thường lệ bảo người đưa cơm trưa qua phòng sát vách, La Thành đưa cơm trưa xong trở về, nói chỉ có tiểu cô nương ở đó, Sửu về đoàn xiếc rồi.

La Phù Sinh nhíu mày nói: "Tiểu Cửu bị viêm phổi, tên kia lại yên tâm để cho cô bé nằm viện một mình?"

La Thành: "Đúng thế."

La Phù Sinh bảo La Thành đi mua một con búp bê vải các bé gái yêu thích, sau đó ôm con búp bê qua cửa phòng bệnh bên cạnh.

Hai huynh đệ canh giữ ở cửa thấy Nhị đương gia của bọn họ ôm một con búp bê trong lồng ngực, một người nhịn không được 'xì' cười ra tiếng.

"Cười cái gì?!" La Phù Sinh vung cái tay bọc băng vải lên làm dáng muốn đánh, "Đều nín cười hết cho tôi!"

Đi tới phòng bệnh bên cạnh, một hộ sĩ đang treo một chai nước biển lên cái giá cạnh bên giường bệnh, Tiểu Cửu nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng xanh, vành mắt bên trong ngấm lệ, dáng vẻ rất sợ sệt.

Hộ sĩ ôn nhu nói: "Người bạn nhỏ, đưa tay cho tỷ tỷ, không đau."

Tiểu Cửu mếu máo, muốn khóc lại không dám khóc, nhưng trước sau không dám đưa tay ra.

La Phù Sinh đi tới, hỏi: "Tiểu Cửu, bé ngoan để hộ sĩ tỷ tỷ tiêm cho em nào, anh liền tặng con búp bê này cho em có được không?"

Tiểu Cửu nhìn thấy La Phù Sinh, oa một tiếng khóc lên.

La Phù Sinh: "..." Anh trông khủng bố đến như vậy sao?

Cuối cùng vẫn là hộ sĩ cầm búp bê vải dỗ dành được Tiểu Cửu, tiêm thuốc cho cô bé.

La Phù Sinh đứng ở cửa, tâm tình rất phức tạp.

"Dung mạo của tôi rất khủng bố sao?" La Phù Sinh hỏi La Thành.

"Anh là người đẹp trai nhất Đông Giang!" La Thành nịnh bợ nói.

"Đúng vậy." La Phù Sinh nói, "Đi, về ăn cơm đi."

Sửu mãi đến khi trời tối mới xuất hiện lần nữa, lúc đó La Phù Sinh và Hồng Lan vừa ăn bữa tối xong, Hồng gia còn có chút việc, Hồng Lan đi về trước.

Bác sĩ thay thuốc cho La Phù Sinh, vết thương trên ngón tay của anh đã khép lại gần tốt lên rồi, ngày mai có thể xuất viện.

Khi Sửu qua gõ cửa đã hơn chín giờ tối, La Phù Sinh đang ăn khuya, bác sĩ cuối cùng cũng chịu giải phóng hai tay của anh, băng bó lên từng ngón tay, La Phù Sinh đang ăn một khối bánh ngọt, tay lần này không giống bá vương long nữa, mà như móng vuốt của mấy con nhái.

Sửu: "Tiên sinh, ngài tìm tôi?"

"Đúng vậy." La Phù Sinh ra hiệu cho Sửu ngồi xuống, anh đẩy đĩa điểm tâm ra trước mặt Sửu, "Nếm thử?"

Sửu lắc đầu một cái.

La Phù Sinh hỏi: "Tại sao ban ngày cậu lại để Tiểu Cửu một mình ở bệnh viện?"

Sửu nói: "Tôi phải về đoàn xiếc, nếu không, tôi sẽ mất đi công việc này."

"Tôi ở đoàn xiếc cũng không nhìn thấy cậu biểu diễn mà." La Phù Sinh hỏi, "Nói một chút xem, cậu ở đoàn xiếc làm việc gì?"

Sửu: "Thu tiền, quét dọn rạp xiếc."

La Phù Sinh cảm thấy kỳ quái, nhìn về phía hắn: "Cậu không phải thằng hề của đoàn xiếc sao? Tại sao không biểu diễn?"

Sửu: "Mọi người không muốn xem tôi, chỉ muốn xem sư tử xem cọp."

"Ồ..." Còn là một cố sự bi thương.

La Phù Sinh bỏ nửa khối bánh ngọt chưa ăn hết vào trong cái đĩa, nói: "Tôi ngày mai sẽ xuất viện về Mỹ Cao Mỹ, mấy ngày này nếu như cậu không có thời gian, tôi bảo La Thành qua chăm sóc Tiểu Cửu."

Sửu rất cảm kích: "Cảm tạ ngài, tiên sinh."

La Phù Sinh lại nói: "Tiểu Cửu còn phải nằm viện bốn, năm ngày nữa, cậu nghĩ kỹ xem cô bé xuất viện rồi thì phải làm sao? Lúc này đã sắp vào mùa đông, mùa đông hàng năm ở thành phố Đông Giang đều có người bị đông chết ở đầu đường, cậu không muốn Tiểu Cửu cũng thành một người trong số đó chứ?"

Sửu mi tâm nhíu chặt, hiện cùng khóe miệng màu đỏ mỉm cười trên gương mặt, nhìn rất quái lạ.

"Tôi muốn đổi công việc khác, chờ tôi tìm được công việc mới tôi sẽ rời khỏi đoàn xiếc." Sửu nhìn về phía La Phù Sinh, nói, "Tiên sinh, tôi biết ngài là Hồng bang Nhị đương gia, có thể..."

"Không thể." La Phù Sinh giơ tay vỗ vỗ cánh tay của Sửu, "Lấy cánh tay này của cậu mà theo chân Hồng bang đánh đánh giết giết? Tôi thật sợ ngày đầu tiên cậu liền bị người khác chém chết."

Sửu: "Tôi là muốn hỏi, có thể cho tôi đến bến tàu Hồng bang làm việc không..."

"Cậu?" La Phù Sinh suy nghĩ một chút cảnh tượng Sửu và một đám thanh niên cường tráng vác bao tải, "Hay là thôi đi. Nhưng nếu như cậu thật sự muốn đổi công việc, không bằng đến Mỹ Cao Mỹ đi. Mỗi buổi tối ra biểu diễn mười mấy phút thay đổi không khí trong phòng, tôi bao ăn ở, tiền lương dựa theo biểu diễn của cậu, thế nào?"

Sửu hỏi: "Thế Tiểu Cửu có thể cùng đi với tôi sao?"

"Đương nhiên." La Phù Sinh nói, "Công việc này của tôi không phải là nể mặt cậu, tôi là nể mặt Tiểu Cửu nên mới cho cậu. Chẳng qua, tôi có một điều kiện."

Sửu hỏi: "Điều kiện gì?"

La Phù Sinh cười nói: "Tôi rất yêu thích đứa nhỏ Tiểu Cửu này, thế nhưng cô bé hình như rất sợ tôi, cậu giúp tôi điều chỉnh hình tượng của tôi trong lòng cô bé, thế nào?"

Tuy rằng Sửu không hiểu tại sao La Phù Sinh muốn làm như thế, nhưng vẫn gật đầu.

"Được, liền vui vẻ quyết định xong!" La Phù Sinh cười nói, "Cậu nhanh đi chăm sóc Tiểu Cửu đi."

Sửu hướng về La Phù Sinh nói cám ơn, đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ Sửu đi rồi, La Thành mới bước vào lôi cái ghế ngồi xuống, cầm lấy một khối bánh ngọt vừa ăn vừa hỏi: "Anh, tại sao anh đối tốt với hai họ như vậy chứ? Vừa cho hắn ta công việc, vừa chăm sóc đứa bé kia."

La Phù Sinh liếc cậu một cái: "Tôi đối với cậu không tốt sao?"

"Tốt! Anh đối xử với em đương nhiên tốt rồi." La Thành nói, "Nếu không phải khi đó anh nhặt em về, không biết em đã sớm chết ở nơi nào."

La Phù Sinh cầm lấy nửa khối bánh ngọt vừa nãy anh đang ăn dở nhét vào trong miệng.

Có lẽ bởi vì từ nhỏ anh đã mất đi cha mẹ, thế nên khi thấy những đứa trẻ không cha không mẹ, trong lòng anh lại muốn vì bọn họ làm chút gì đó.

*

Sáng ngày hôm sau, La Phù Sinh xuất viện trở về Mỹ Cao Mỹ.

Trước khi xuất viện, anh đi qua phòng bệnh sát vách thăm Tiểu Cửu.

Sửu cũng ở đó, hắn hiển nhiên đã nói với Tiểu Cửu không ít lời hay về La Phù Sinh, chí ít ngày hôm nay khi Tiểu Cửu nhìn thấy La Phù Sinh, không bị anh doạ khóc, mà chớp chớp mắt to, ngoan ngoãn kêu anh một tiếng "Thúc thúc".

La Phù Sinh được gọi là thúc thúc cảm giác như mở cờ trong bụng, từ lúc lên xe vui vẻ suốt quãng đường đi.

La Phù Sinh trở lại Mỹ Cao Mỹ chuyện thứ nhất muốn làm chính là gọi Phó Hồng Tuyết, Dạ Tôn và Hứa Tinh Trình đi uống rượu, kết quả ly rượu còn chưa kịp đưa đến miệng, liền nghe tiếng Hồng đại tiểu thư chặn lại, ngồi ở bên cạnh nhìn anh, không cho phép anh uống một giọt rượu.

La Phù Sinh cực kỳ thống khổ nhìn những người khác ăn ăn uống uống, mà anh chỉ có thể ăn cải trắng rau xanh đậu hũ trước mặt... Hồng đại tiểu thư xin ý khiến của bác sĩ, đặc biệt xuống bếp chuẩn bị cho La Phù Sinh rau củ đậu hũ luộc.

Vấn đề của Trình Diệu đã được giải quyết, Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết chủ yếu vẫn đang tìm kiếm Ngọc Giác.

La Phù Sinh cũng tìm không ít người hỗ trợ, rốt cục, hơn một tháng sau, có tin tức truyền đến, trong một buổi đấu giá cổ vật ở Bắc Bình, sẽ có một khối Ngọc Giác như thế, so với ảnh trong tờ báo kia giống nhau như đúc.

La Phù Sinh tìm người hỏi về tình hình của buổi đấu giá, cơ hồ đem hết của cải, tiền mặt có thể sử dụng ra cho Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết, để bọn họ mua được khối Ngọc Giác kia.

Khi đưa hai người lên xe lửa, La Phù Sinh dặn dò: "Nếu như không đủ tiền liền đánh điện báo về, tôi gom thêm tiền gửi cho hai người."

Phó Hồng Tuyết nói cám ơn, bước lên xe lửa với Dạ Tôn.

Xe lửa khởi hành, Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn ngồi ở trong toa xe nhìn về phía La Phù Sinh đang vẫy tay tạm biệt bọn họ.

Phó Hồng Tuyết không khỏi nhíu chặt mi tâm lại.

Hắn từ trước đến giờ không thích nợ ân tình của người khác, lần này La Phù Sinh dốc hết toàn bộ tiền bạc giúp bọn họ.

Phần ân tình này, bọn họ phải trả thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net