Chương 5: Ký kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người kia đã dẫn về?" Triệu Vân Lan vừa vào Cục Điều Tra Đặc Biệt liền hỏi.

Sở Thứ Chi và Quách Trường Thành đi theo sau lưng Triệu Vân Lan tiến vào Cục Điều Tra Đặc Biệt.

Chúc Hồng: "Đã dẫn về, ở phòng thẩm vấn, cảnh sát Hàn đang hỏi cung ông ta."

Triệu Vân Lan nhíu mày: "Cũng không cần khách khí với ông ta... Hả? Anh hôm nay không lên lớp sao?" Y nhìn về phía Thẩm Nguy đang đứng dậy từ trên ghế.

Thẩm Nguy đứng dậy, cài lại nút áo âu phục, anh nhỏ giọng ôn hòa nói: "Buổi chiều không lên lớp, tôi tới xem một chút, xem mọi người có cần gì thì hỗ trợ."

"Chuyện này, thật quá tốt rồi, cùng theo tôi vào trong đi." Triệu Vân Lan nói, rồi y hỏi tiếp, "Đạo diễn Chu là người như thế nào?"

Quách Trường Thành từ khi biết đạo diễn Chu bị dẫn giải về Cục liền chăm chỉ làm bài tập, thế là vào lúc này, không chờ Chúc Hồng trả lời, cậu liền cầm điện thoại di động bắt đầu nói: "Chu Thành Thành, đạo diễn điện ảnh nổi tiếng, được người người xưng là 'kẻ điên' trong giới điện ảnh, đã làm đạo diễn của nhiều điện ảnh thành danh như..."

Triệu Vân Lan liếc mắt nhìn quyển bách khoa Quách Trường Thành đang tụng niệm một cái: "Ngừng lại, tôi không phải dẫn ông ta về làm phỏng vấn, không cần hiểu rõ ông ta quay những phim điện ảnh gì. Lần sau nói xong ba ý đầu rồi dừng là được."

Quách Trường Thành gãi đầu một cái: "Dạ."

Trong phòng thẩm vấn, Hàn Trầm ngồi đối diện một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tóc dài qua vai trông rất gầy gò. Tầm mắt của người đàn ông này liên tục nhìn chằm chằm vào Dạ Tôn đang đứng cùng Phó Hồng Tuyết ở bên tường.

Dạ Tôn đang ngắm nghía gậy chống trong tay của y, trên mặt có rõ ràng đã bắt đầu có biểu hiện thiếu kiên nhẫn, y lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Thành Thành, cầm gậy chống nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay mình, lời thuyết minh rất đơn giản: Nếu tiếp tục không chịu mở miệng liền đánh nát đầu chó của ông ngay.

Nhưng mà Dạ Tôn càng dùng loại ánh mắt uy hiếp này nhìn về phía Chu Thành Thành, ông ta càng cảm thấy hưng phấn, nếu như không phải đứng bên cạnh Dạ Tôn còn có Phó Hồng Tuyết ánh mắt tàn nhẫn cầm đao trong tay như sắp tuốt vỏ, ông thật rất muốn kéo ngồi xuống Dạ Tôn cố gắng thuyết phục y diễn bộ phim "Sát thủ" này... Ở trong mắt ông ta, Dạ Tôn đã hòa tan thành một thể với nhân vật kia.

Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy đẩy cửa bước vào.

Trong phòng thẩm vấn bầu không khí khá quái dị, ngoại trừ Chu Thành Thành bị thẩm vấn, sắc mặt của ba người khác cũng không được tốt.

Triệu Vân Lan kéo cái ghế bên cạnh Hàn Trầm ra để Thẩm Nguy ngồi xuống, y thì đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn Hàn Trầm.

Hàn Trầm khẽ lắc đầu, ra hiệu mình cũng không hỏi ra được gì.

Thẩm Nguy mở nút áo âu phục, ngồi xuống ghế dựa, hỏi kẻ tình nghi: "Vậy trên cổ tay của ông, là ai đeo lên cho ông?"

Chu Thành Thành bưng ly nước lên uống một hớp, ung dung thong thả nói: "Tôi đã nói rồi, tôi có thể khai hết, nhưng điều kiện của tôi các ngươi nhất định phải đáp ứng."

Thẩm Nguy hỏi: "Điều kiện gì?"

Chu Thành Thành đưa tay chỉ về phía Dạ Tôn: "Tôi muốn cậu ấy!"

Đao của Phó Hồng Tuyết trong nháy mắt được tuốt ra khỏi vỏ, keng một tiếng.

Triệu Vân Lan giật mình, chỉ lo nhân viên chính phủ ở trong phòng thẩm vấn hành hung kẻ tình nghi, vội vàng đè cổ tay của hắn lại: "Hồng Tuyết, đừng kích động, nghe ông ta nói xong đã! Không được đâu, cậu muốn làm gì ông ta? Ông ta cũng không dám..." Triệu Vân Lan nhất thời không tìm được từ thích hợp, cuối cùng quay đầu nhìn sang Chu Thành Thành, "Người sống sờ sờ, cũng không phải chúng tôi nói có thể đưa cho ông liền có thể đưa cho ông được."

Ánh mắt Dạ Tôn mang theo sát ý liếc xéo Triệu Vân Lan, Triệu Vân Lan rất tự nhiên đi tới bên cạnh Thẩm Nguy một bên khác, Dạ Tôn đành dời tầm mắt sang nơi khác.

Hàn Trầm móc từ trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, đổ một viên kẹo bạc hà trong hộp ra, nhét vào trong miệng: "Điều kiện của vị đạo diễn Chu này là, trừ khi Dạ Tôn ở trên hợp đồng ký tên, bằng không hắn từ chối giao cho bất cứ chuyện gì."

Triệu Vân Lan hỏi: "Hợp đồng gì?"

"Hợp đồng của diễn viên!" Chu Thành Thành nói, "Chỉ cần cậu ấy đồng ý diễn vai K, tôi có thể nói cho các người tất cả những chuyện mà tôi biết, đại sư mà các người đang nói tới, tôi và ông ta rất thân nhau."

Triệu Vân Lan nhíu mày: "Đại sư?"

Hàn Trầm trả lời: "Chính là người Địa Tinh lấy đi 'Vui sướng' của ông ta. Ngoài ra, ông ta từ chối khai những chuyện khác."

Triệu Vân Lan cầm hợp đồng lên lật qua lật lại: "Thật ước ao nha, chỉ đi quay phim có một hai tháng, mà thù lao còn hơn chúng ta bận bịu công việc bán sống bán chết mấy năm đó. Ngươi không phải đã nói muốn tìm việc làm sao? Công việc này đưa tới cửa tại sao lại không muốn?" Triệu Vân Lan nhìn về phía Dạ Tôn.

Dạ Tôn khinh thường liếc hắn một cái: "Ước ao, cơ hội này nhường cho ngươi?"

Triệu Vân Lan: "Người ta coi trọng ngươi chứ đâu phải ta... Nói đi nói lại, ông muốn một người của chúng tôi, nhưng mà ông cũng phải nhường cho chúng tôi biết trong tay ông có thông tin gì để trao đổi chứ, có đáng giá để cho chúng tôi thự hiện trao đổi này hay không."

Dạ Tôn cong khóe miệng, nhìn về phía Chu Thành Thành.

Chu Thành Thành nói: "Tôi biết các ngươi muốn tìm vị đại sư kia, ông ấy là người Địa Tinh tinh, ông ấy có một loại sức mạnh thần kỳ, có thể hút đi vui sướng của người khác khiến người đó nếm trải tư vị của thống khổ. Ông ấy không dễ dàng chịu ra tay, tôi phải tiêu một số tiền lớn ông ấy mới bằng lòng hút đi 'Vui sướng' của tôi."

Triệu Vân Lan không nhịn được hỏi: "Dùng tiền mua thống khổ, mấy ngươi làm nghệ thuật hay có mấy thứ tư duy thật là đặc biệt mà."

Chu Thành Thành: "Thống khổ có thể khiến người ta tỉnh táo, rất nhiều tác phẩm nghệ thuật thành danh đều được sáng tác trong hoàn cảnh thống khổ, ví như Phạm Cao..."

Triệu Vân Lan khoát tay: "Mấy chuyện này không trọng yếu. Nói cách khác, ông có cách liên tác với vị 'đại sư' kia?"

Chu Thành Thành: "Có. Tôi mời ông ấy tham gia lễ khai máy của 'Sát thủ'."

Triệu Vân Lan hỏi: "Lúc nào khai máy?"

Chu Thành Thành gõ gõ hợp đồng: "Sau khi chọn được diễn viên chính, chỉ cần cậu ấy ký tên, ngày mai sẽ cử hành lễ khai máy!"

Điều kiện này, quả thực quá có sức mê hoặc mà.

Triệu Vân Lan cầm lấy hợp đồng, để xuống trước mặt Thẩm Nguy.

Thẩm Nguy không hiểu liếc mắt nhìn y.

Triệu Vân Lan cười nhìn Thẩm Nguy: "Giáo sư Thẩm, anh nhất định có cách bảo cậu ta ký kết."

"Chuyện này phải xem ý của A Dạ thế nào." Thẩm Nguy không đụng tới hợp đồng, "Lần trước anh có nói, chờ vụ án này kết thúc cho mọi người nghỉ phép dài hạn, có phải là thật không?"

Triệu Vân Lan rất kinh ngạc: "Anh đồng ý nghỉ phép, đi biển với tôi?"

Hàn Trầm nhai nhát viên kẹo bạc hà trong miệng nuốt xuống, đang muốn mở miệng cắt ngang hai người này, thẩm vấn kẻ tình nghi gì mà không có chút chuyên nghiệp nào, liền thấy một bàn tay thò ra cầm lấy hợp đồng trên bàn.

Dạ Tôn: "Bút."

Triệu Vân Lan còn chưa kịp phản ứng, Chu Thành Thành đã lập tức lấy bút ra đặt trên bàn trước mặt, Dạ Tôn lật qua lật lại hợp đồng, nhìn sang Triệu Vân Lan: "Nghỉ phép một tuần, thật không?"

Triệu Vân Lan phục hồi tinh thần lại: "Hả đúng, bảo đảm không ít đi một ngày!"

Dạ Tôn kí tên của mình xuống, sau đó ném hợp đồng lên trên bàn.

Chu Thành Thành vội vã nhận lấy, nhìn kỹ một chút, không nói hai lời bắt đầu khai hết.

Hóa ra ở trong vòng giải trí vẫn có người đại sư như vậy tồn tại, đối với những người sáng táo nghệ thuật nhắc tới cũng trào phúng, ở thời điểm vui sướng sáng tác ra rất nhiều tác phẩm nhưng đều không có nhiều cảm xúc như sáng tác trong thống khổ. Ví dụ như lúc thất tình sáng tác tình ca, khi tuyệt vọng vẽ nên một bức họa, hay lúc diễn viên tiến vào trạng thái diễn một người có nội tâm thống khổ nhưng không thế biểu đạt... Vì lẽ đó không ít ca sĩ, hoạ sĩ, diễn viên và đạo diễn đều sẽ đi tìm đại sư 'gia trì', cũng chính là mua một ít thống khổ.

Dựa theo lời Chu Thành Thành nói, mỗi lần gặp mặt đại sư sẽ đè cổ tay của bọn họ lại, giống như đang đeo một vật gì đó lên, nhưng lại không có thứ gì, sau đó vài ngày bọn họ sẽ cảm giác được vui sướng dường như đang từ từ mất đi, cảm giác thống khổ tăng lên. Chờ mỗi lần sau khi đạt được mục tiêu diễn xuất của bọn họ, bọn họ sẽ lại đi tìm đại sư kia, để giải trừ loại 'gia trì' này.

Triệu Vân Lan nghe được trợn mắt ngoác mồm, y hỏi: "Hiện giờ hợp đồng cũng kí rồi, ngày mai mấy người sẽ cử hành lễ khai máy?"

Chu Thành Thành nói: "Không thành vấn đề, phía tôi bên này vốn đã sắp xếp tất cả rồi, nhưng chỉ tiến hành vì chưa tìm được diễn viên chính thích hợp thôi."

Hàn Trầm: "Nhất định phải ở trong ngày khai máy bắt người? Ngày đó ở hiện trường, từ nhân viên đến phóng viên, người sẽ rất đông, trường hợp này bắt người dễ xảy ra tình huống ngoài ý muốn."

Triệu Vân Lan nghe ra Hàn Trầm thuyết minh: "Cảnh sát Hàn có kiến nghị tốt hơn?"

Hàn Trầm nhìn về phía Chu Thành Thành: "Đạo diễn Chu vừa nói rằng, có không ít diễn viên vì tiến vào trạng thái diễn xuất tốt sẽ tìm đại sư để 'gia trì', nếu như đạo diễn Chu tìm đại sư, để ông ta 'gia trì' giúp cho diễn viên chính của bộ phim lần này một chút, lấy lí do để cậu ta nhanh chóng có được trạng thái diễn xuất tốt hơn được chứ?"

Hàn Trầm vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng thẩm vấn đều nhìn về phía Dạ Tôn.

*

Bảy giờ tối, bên trong phòng bao của khách sạn sang trọng nhất Long Thành, Chu Thành Thành nhận một cú điện thoại, nội dung là đại sư đến, ông phải đi đón tiếp.

Dạ Tôn trầm mặt ngồi ở trên ghế, Triệu Vân Lan ngồi ở bên cạnh y, chờ người kia đi khỏi khách sạn rồi, lập tức đè tai nghe chỉ đạo: "Chu Thành Thành đi đón người, mọi người bên ngoài quanh sát cẩn thận."

Hai phút sau, trong tai nghe truyền đến giọng nói của Lâm Tĩnh: "Bọn họ sắp tới cửa phòng bao rồi."

Bàn tay của Triệu Vân Lan lần vào trong vạt áo, nắm chặt súng bắn hắc năng lượng.

Một tiếng cọt kẹt, cửa mở ra, Chu Thành Thành dẫn theo một người dan ông hơn năm mươi tuổi ăn mặc theo kiểu áo thời Tôn Trung Sơn đội mũ dạ đi vào.

Chờ người kia vừa vào cửa, Triệu Vân Lan đang muốn hạ lệnh thu vòng vây bắt người, thì Dạ Tôn đột nhiên thấp giọng nói: "Chờ đã, không phải kẻ đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net