Chương 6: Ứng chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Tôn khiến Triệu Vân Lan bối rối một thoáng, anh nhíu mày hỏi: "Sao cậu biết?"

Dạ Tôn nói: "Hắn ta không phải người Địa Tinh."

Người này lại là người bình thường? Nhân loại bình thường không có dị năng, hiển nhiên cũng không có cách cướp đoạt vui sướng của người khác.

Triệu Vân Lan buông súng xuống, quyết định án binh bất động trước để quan sát một chút.

Chu Thành Thành dẫn theo đại sư bước vào trong, giới thiệu ông ta với bọn họ. Đại sư họ Dương, từ lúc tiến vào đã trưng ra bộ dáng thế ngoại cao nhân.

Người phục vụ mang thức ăn vào, bốn người ăn cơm, Chu Thành Thành liên tục giới thiệu cho Dương đại sư biết về Dạ Tôn, Triệu Vân Lan lần đầu tiên nghe thấy người khác trong một lúc có thể nói ra nhiều lời hay ho tán dương Dạ Tôn như thế, anh càng nghe càng cảm thấy cực kỳ mới lạ.

Cơm nước dọn lên xong rồi, Chu Thành Thành nói với Dương đại sư về ý định của mình, nói Dạ Tôn lập tức phải tiến tổ đóng vai sát thủ, đây là một nhân vật có tính cách cực đoan, sợ Dạ Tôn không tiến vào trạng thái được, hi vọng Dương đại sư có thể lấy đi một ít tâm tình vui sướng của Dạ Tôn, lí do là để trợ giúp y xây dựng nhân vật hoàn hảo.

"Được thôi." Dương đại sư rất sảng khoái đáp ứng, lấy từ trong túi ra một vòng kim loại màu đen.

Triệu Vân Lan nhìn về phía Dạ Tôn dò hỏi, Dạ Tôn khẽ gật đầu, dùng khẩu hình miệng nói rồi một chữ: "Có."

Triệu Vân Lan không nhìn thấy, nhưng Dạ Tôn thấy rất rõ ràng. Ở cái kia màu đen kim loại oản mang tới diện, bám vào này nước chảy như thế trong suốt vật chất.

Dương đại sư đứng dậy đi tới bên người Dạ Tôn: "Dạ tiên sinh, mời anh duỗi tay của mình ra."

Dạ Tôn đang muốn giơ tay ra, Triệu Vân Lan đã vươn tay cản lại: "Dương đại sư, cho tôi có lời muốn nói, nghe nói vật này có thể khiến người ta thanh tỉnh hơn, công việc của tôi rắc rối gặp phải đều bình thường, nhưng mà nghệ nhân của tôi qua mấy ngày nữa mới tiến tổ, lần sau hẳn đeo cho cậu ta đi."

Dương đại sư lườm Triệu sở một cái: "Anh cho rằng vật này ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện đeo vào sao?"

Dạ Tôn thấy Triệu Vân Lan bị mắng, y nở nụ cười trên sự đau khổ của người ta, sau đó đưa tay ra.

Dương đại sư đeo vòng kia lên cổ tay phải của Dạ Tôn, sau khi điều chỉnh phương hướng, lại gỡ vòng  kim loại màu đen kia xuống, Dạ Tôn nhìn thấy trên cổ tay của y có một vòng tròn trông như mặt đồng hồ, như nước chảy lưu chuyển bám vào nơi cổ tay.

Dạ Tôn đưa tay sờ sờ, cũng không thể chạm vào vật ấy, mà trực tiếp chạm vào cổ tay mình.

Dạ Tôn hỏi: "Như vậy là xong sao?"

Dương đại sư cười nói: "Được rồi."

Dạ Tôn giả vờ không rõ: "Ông tháo cái vòng ra rồi, còn có tác dụng sao?"

Dương đại sư vô cùng thần bí nói: "Nếu để cho cậu nhìn thấy, vậy ai cũng có thể làm đại sư."

Bốn người ngồi ăn thêm một lúc, Triệu Vân Lan kiếm cớ đi vệ sinh một lát, rồi đi sang phòng khách bên cạnh hội hợp với Thẩm Nguy, Lâm Tĩnh và những người khác.

Triệu Vân Lan nói: "Theo tình huống bây giờ, không thể đánh rắn động cỏ. Mọi người đều về trên xe bảo vệ, một chút nữa Dương đại sư vừa ra khỏi khách sạn, mọi ngươi hãy bám sát, đêm nay chúng ta phải lần theo đường dây này tìm được sào huyệt của bọn chúng."

Triệu Vân Lan nói, Chúc Hồng và Đại Khánh, Hàn Trầm một tổ, Sở Thứ Chi, Quách Trường Thành và Lâm Tĩnh một tổ, Thẩm Nguy và Phó Hồng Tuyết một tổ, trở lại trên xe chờ ông ta đi ra.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Triệu Vân Lan trở về phòng bao của khách sạn.

Dương đại sư và đạo diễn Chu đàm luận đến vô cùng hăng say, qua hơn nửa giờ mới kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Thành Thành, Dạ Tôn và Triệu Vân Lan cùng tiễn Dương đại sư ra ngoài.

Dương đại sư vừa đi ra, thì đã có một chiếc xe thương vụ màu đen đứng ở cửa chờ.

Lâm Tĩnh đứng bên chiếc xe khác ở gần đó, bước lên xe của mình, nhìn Triệu Vân Lan khẽ gật đầu, biểu thị thiết bị theo dõi đã lắp đặt đúng chỗ.

Dưới ánh đèn đường, ba người Triệu Vân Lan nhìn theo chiếc xe thương vụ xe màu đen rời đi, mà phía sau đã có hai chiếc xe khác theo sát.

Triệu Vân Lan nhìn sang Chu Thành Thành: "Đạo diễn Chu, chúng tôi đi trước."

Chu Thành Thành nhắc nhở: "Ngày mai mười giờ sáng diễn ra lễ khai máy, Dạ tiên sinh nhất định phải đến đúng giờ đó!"

Triệu Vân Lan: "Yên tâm đi, cậu ta không đi tôi cũng sẽ đè bắt cậu ta tới."

Chu Thành Thành lúc này mới yên tâm, nhìn hai người rồi vẫy tay chào một cái.

Triệu Vân Lan đưa Dạ Tôn lên xe, Thẩm Nguy và Phó Hồng Tuyết đã ở trong xe chờ.

Vừa lên xe, Triệu Vân Lan liền mở ra điện thoại di động, trên điện thoại di động biểu thị định vị của chiếc xe thương vụ kia, Triệu Vân Lan khởi động xe, đuổi theo bằng một con đường tắt khác.

Dạ Tôn cúi đầu nghiên cứu vật dụng thu thập vui sướng trên tay mình, y giơ tay ngưng tụ hắc năng lượng sau đó chậm rãi bao trùm lên vật trên cổ tay, ngón tay rốt cục chạm được vật kia như thực thể, Dạ Tôn không gỡ nó xuống, y giương tay một cái, tản đi  hắc năng lượng trong lòng bàn tay.

Phó Hồng Tuyết hỏi: "Đây chính là vậy những người chết trước kia đeo ở cổ tay sao?"

Dạ Tôn cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi có thể nhìn thấy?"

Phó Hồng Tuyết: "Vừa nãy khi ngươi dùng hắc năng lượng chạm tới gần nó, ta có thể nhìn thấy."

Thẩm Nguy xoay người: "Cho tôi nhìn một chút."

Dạ Tôn đưa tay lên ghế trước, Thẩm Nguy nắm lấy cổ tay của Dạ Tôn dùng hắc năng lượng tra xét một phen, nhíu mày hỏi: "Vật này chỉ người Địa Tinh mới có thể nhìn thấy, Dương đại sư là nhân loại, sao ông ta có thể đeo vật như vậy trên cổ tay của em?"

Triệu Vân Lan cướp lời: "Dùng một vòng kim loại màu đen đeo lên... Dạ Tôn, cậu còn không mau lấy thứ kia xuống?"

Dạ Tôn nói: "Không thể đánh rắn động cỏ, trước tiên chờ các ngươi bắt được người rồi nói tiếp."

Triệu Vân Lan kêu 'ai' một tiếng: "Chuyện này, tư tưởng giác ngộ đủ cao nha. Có thể cậu không sợ vui sướng đều bị rút đi, nhưng lỡ cậu lại biến thân thành đại ma vương thì sao?"

Dạ Tôn liếc anh ta một cái: "Triệu Vân Lan, nếu như anh muốn nhìn, tôi hiện tại liền biến thành đại ma vương giết chết cục trưởng của Cục Điều Tra Đặc Biệt cho anh xem ngay?"

Triệu Vân Lan đánh tay lái, vòng vào một đường nhỏ: "Quên đi thôi, đến lúc đó anh trai của cậu lại phải ra tay đánh chết cậu để báo thù cho tôi, nháo đến mức huynh đệ hai người xích mích, tôi không đành lòng."

Thẩm Nguy hơi nhếch môi cười, Phó Hồng Tuyết nhíu mày nắm đao trong tay.

Đúng lúc này, tính hiệu định vị chiếc xe thương vụ kia trên điện thoại di động của Triệu Vân Lan đột nhiên biến mất.

Triệu Vân Lan mở rada gọi đám người bên kia, vừa đeo lại tai nghe vừa hỏi: "Lâm Tĩnh, chuyện gì xảy ra? Tại sao tín hiệu lại biến mất?"

Lâm Tĩnh có chút gấp gáp: " Có khả năng là bị phát hiện hoặc bị chặn lại, tôi đang thử điều chỉnh."

Triệu Vân Lan hỏi: "Những người khác đều bị như thế sao? Đừng để mất dấu chiếc xe đó."

Chúc hồng: "Lão Triệu... Phía bên này của tôi cũng mất dấu rồi, bọn họ tiến vào bãi đậu xe, xe đậu ở đó, nhưng không thấy người."

Lâm Tĩnh nói: "Bãi đậu xe có ba lối ra, tôi hiện giờ đang ở lối ra chính giữa, bảo vệ nói có ba chiếc xe đồng thời đi ra từ cả ba lối, đều không phải xe thương vụ..."

Triệu Vân Lan lần theo địa chỉ đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm kia, Chúc Hồng và Hàn Trầm, Đại Khánh đứng chờ cạnh chiếc xe thương vụ kia.

Lâm Tĩnh đang cầm một cái máy dò hắc năng lượng xem xét tình hình.

Khi bọn người Triệu Vân Lan vừa xuống xe, Lâm Tĩnh cũng vừa dò xét xong: "Cái gì cũng đều không tra được."

Thẩm Nguy nhắm mắt, một lát sau mở mắt ra: "Tôi cũng không nhận biết được sự tồn tại của hắc năng lượng."

Triệu Vân Lan: "Xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị, đi thôi, trước hết trở về Cục Điều Tra Đặc Biệt rồi nói tiếp."

Hàn Trầm nhìn Triệu Vân Lan một chút: "Tôi không về Cục Điều Tra Đặc Biệt với mọi người được."

Triệu Vân Lan hơi nhíu mày nhìn anh ta.

Hàn Trầm lấy hộp kẹo bạc hà trong túi ra, bỏ một viên kẹo vào miệng: "Người của tôi cũng đến, từ giờ trở đi, chúng ta tách ra, riêng biệt tra xét lên vụ án này."

Tiếng nói của Hàn Trầm vừa dứt, một chiếc xe màu trắng xe dừng sát bên cạnh anh, một người cô gái trẻ và một nam thanh niên cao to bước từ trong xe xuống.

Cô gái đi tới trước mặt Hàn Trầm, Hàn Trầm cười với cô ấy, đưa tay khoát lên vai của cô rồi xoay người bước lên xe: "Lên xe đi, tôi lái xe."

Tên nhóc kia nhìn chung quanh một vòng, kéo tay Thẩm Nguy: "Anh nhất định là Triệu sở trưởng phải không? Vừa nhìn đã thấy đặc biệt có phong cách của người lãnh đạo..."

Thẩm Nguy nâng giọng kính: "Tôi không phải."

Triệu Vân Lan ở bên cạnh trừng thằng nhóc, phất tay một cái: "Là tôi."

Một giây sau, nhóc kia liền kích động nắm chặt tay của Triệu sở: "Triệu sở trưởng! Tôi đã sớm nghe nói qua danh tiếng của anh, nghe nói Cục Điều Tra Đặc Biệt của mọi người chuyên về việc xử lý các vụ án thần bí, tôi rất muốn hỏi một chút, trên thế giới này thật sự có quỷ sao? Người sau khi chết năng lượng thể thật sự tồn tại sao? Mọi người bình thường có từng gặp các loại ác quỷ kia bao giờ chưa hả... Đúng rồi, nghe nói Cục Điều Tra Đặc Biệt của mọi người còn có Hắc Bào Sứ đại nhân đến từ Địa Tinh, tôi có thể gặp anh áy một lần không... Đúng rồi đúng rồi, nghe nói Cục Điều Tra Đặc Biệt của mọi người còn có một cô nương đến từ Xà tộc, trưởng thành rất xinh đẹp..."

Hàn Trầm đứng bên cạnh cắt lời: "Châu Tiểu Triện cậu yêu thích Cục Điều Tra Đặc Biệt như thế, tôi giúp cậu đánh máy đơn xin chuyển công tác, điều cậu qua đấy?"

Châu Tiểu Triện vội vàng lắc đầu: "Người của tôi và tâm của tôi đều thuộc về lão đại và Hàn Trầm!"

Cô gái vừa nãy mang giày cao gót đi tới, vẻ mặt xin lỗi rồi nhìn những người khác nở nụ cười: "Đứa nhỏ này luôn luôn không tiền đồ như vậy, cười chê rồi. Chúng tôi đi trước đây, đúng rồi, tôi là Hắc Thuẫn tổ Tô Miên, rất hân hạnh được gặp mọi người."

Tô Miên nói, trừng Châu Tiểu Triện một cái, chân nhỏ đá một cước, sau đó lôi cổ áo người kia đi, Châu Tiểu Triện bị kéo khom người đi theo, còn không quên ngoái lại nhìn bọn họ phất tay một cái: "Chúng ta lần sau tán gẫu tiếp nha, Triệu sở trưởng tạm biệt!"

Chúc Hồng không nhịn được nở nụ cười: "Tiểu tử này xem ra cũng rất thú vị."

Quách Trường Thành hỏi: "Hồng tỷ, bởi vì cậu ta nói chị có gương mặt xinh đẹp nên chị thích, không phải như vậy à?"

Chúc Hồng trừng Quách Trường Thành một cái, Quách Trường Thành lập tức rụt cổ lại trốn sau lưng Sở Thứ Chi.

Triệu Vân Lan mở cửa xe nhìn sang những người khác: "Đi thôi các vị? Hắc Thuẫn tổ hạ chiến thư với chúng ta rồi đấy, còn không nhanh đi về ứng chiến?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net