Chương 61: Bày tỏ trước mặt mọi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Hồng Tuyết tự xưng cả đời này hắn chưa bao giờ e ngại bất kì ai, cho dù đối mặt với kẻ thù giết cha Mã Không Quần, khi cầm đao trên tay hắn chưa bao giờ có nửa phần run rẩy.

Nhưng hôm nay, khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, đối mặt với người yêu của hắn, hắn lại bởi vì căng thẳng, mà tay cầm micro không ngừng run run.

Phó Hồng Tuyết dùng tay phải nắm chặt tay trái, hắn nhìn về phía Dạ Tôn.

Dạ Tôn vẫn như trước cười híp mắt nhìn hắn, một đôi mắt không hề che giấu chút phần thâm tình nào.

Thấy Phó Hồng Tuyết không nói lời nào, Dạ Tôn lại tiến lên một bước hỏi: "Ngươi yêu ta sao?" Y nói xong còn hạ micro xuống, nói khẽ, "Tiểu Hồng Tuyết?"

Một câu "Tiểu Hồng Tuyết" này gọi đến mức rất nhẹ, nhẹ như chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.

Phó Hồng Tuyết mở miệng, tựa như lấy hết dũng khí, mới nói: "Ta yêu ngươi."

Trong nháy mắt, những fan hâm mộ lại hoan hô hét rầm lên, nam MC chủ trì cũng cười theo.

"Ngươi sẽ yêu ta bao lâu?" Dạ Tôn lại hỏi, y nói xong, liếm môi, khi nhìn Phó Hồng Tuyết, đáy mắt mang theo ý cười thận trọng.

Phó Hồng Tuyết biết, Dạ Tôn rõ ràng đang cố ý, vừa mới nói ba chữ kia xong, Phó Hồng Tuyết phát hiện hóa ra cũng không phải khó có thể mở miệng như hắn nghĩ.

"Cả đời." Phó Hồng Tuyết nói.

Dạ Tôn cười: "Đáp án này, có người đã nói, không thể nói lại."

Phó Hồng Tuyết nhìn chăm chú vào đôi mắt của Dạ Tôn: "Yêu ngươi cả đời, đến chết không thôi."

Dạ Tôn nhắm mắt, cúi đầu cười, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phó Hồng Tuyết, vành mắt có chút hồng: "Ta cũng vậy."

Ba chữ này, khiến hiện trường lần nữa sôi trào lên, cẩn thận nghe qua, còn có người lớn tiếng hét: "Kết hôn! Kết hôn!"

Cùng với đó có tiếng hô: "Diện Diện ngươi còn nhỏ! Mụ mụ không cho phép ngươi nói như vậy!"

MC bước lên kết thúc trò chơi này, sau khi đưa Phó Hồng Tuyết xuống khán đài, anh lớn tiếng hỏi: "Nói cho tôi biết, Dạ Tôn có phải là người đẹp nhất không?"

Một tiếng "Đúng" vang dội như muốn lật tung nóc nhà.

Nửa đầu tiết lục chia ra quay cùng nhau rất nhiều, đến nửa sau thì chủ yếu là chơi trò đối đáp, vẫn quay đến hơn mười một giờ khuya, cuối cùng toàn chương trình quay xong mới kết thúc.

Ghi hình vừa kết thúc, một fan ngồi bên cạnh Phó Hồng Tuyết liền nhiệt tình mời hắn cùng đi ăn khuya, nguyên văn là: "Tiểu ca ca, cùng chúng tôi đi ăn khuya làm hoa si của Diện Diện không?"

Phó Hồng Tuyết khéo léo từ chối lời mời của bọn họ, cùng những người khác đi ra ngoài.

Tề Lam cho xe chạy tới đón hắn, Phó Hồng Tuyết lên xe trước, xe vòng trở lại cửa đài truyền hình đón Dạ Tôn.

Phó Hồng Tuyết ngồi ở trong xe, cách cửa kính nhìn về phía các fan đang hoan hô mừng Dạ Tôn đi ra, Dạ Tôn dừng lại mấy phút kí tên, lúc này mới lên xe.

Tề Lam đưa Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết về khách sạn, trên xe, Tề Lam dò hỏi về tình hình ghi hình ở hiện trường, cô nghe nhân viên kể lại mọi việc, lại hỏi một chút chi tiết nhỏ, cũng không để ý quá nhiều.

Chiếu theo tính cách của Dạ Tôn, không muốn ghép cp cho y cũng không hẳn có thể thực hiện được.

Ngược lại sớm muộn cũng phải lộ ra ánh sáng, sớm cho fan tự suy diễn để dự phòng, dù sao cũng tốt hơn đột nhiên có một ngày Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết bị chụp trộm tung ảnh lên mạng công bố.

Đến trước khách sạn, Dạ Tôn dặn Phó Hồng Tuyết đi cùng tài xế ra bãi đậu xe trước, mấy phút nữa lại vào khách sạn sau.

Phó Hồng Tuyết biết hắn mới ghi hình tiết mục với Dạ Tôn, nếu như vào lúc này cùng xuất hiện với Dạ Tôn, tất sẽ tuôn ra nhiều tin tức suy diễn, hắn không muốn Dạ Tôn bị làm khó dễ, làm bé ngoan ngồi ở trên xe, theo tài xế cùng đi ra bãi đậu xe.

Chuyện này trái lại khiến Tề Lam rất bất ngờ, cô cho rằng Dạ Tôn sẽ dựa vào cơ hội lần này trực tiếp công khai quan hệ với Phó Hồng Tuyết, ví dụ như sóng vai xuống xe tiến vào khách sạn.

Chờ vào trong khách sạn, Tề Lam đưa Dạ Tôn vào phòng của y, cô mới hỏi y vấn đề trong lòng.

"Còn chưa phải lúc." Dạ Tôn mở nắp chai nước, uống một hớp.

Tề Lam rất vui sướng, cảm thấy Dạ Tôn rốt cục có chừng mực rồi.

Qua mười mấy phút, Dạ Tôn đang xem điện thoại di động, chuông cửa vang lên, Tề Lam đi mở cửa, Phó Hồng Tuyết vào phòng.

"Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi cũng nên đi rồi, trưa mai sẽ bay về đoàn phim, đến lúc đó tôi tới đón cậu." Tề Lam nói.

"Được." Dạ Tôn đáp.

"Ngủ ngon. Tạm biệt, Phó tiên sinh." Tề Lam nói.

"Tạm biệt." Phó Hồng Tuyết nói.

Tề Lam đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Dạ Tôn còn xem điện thoại di động, Phó Hồng Tuyết đi tới, ngồi xuống trên ghế sô pha, Dạ Tôn vẫn tiếp tục xem điện thoại, vừa xem vừa nói: "Có người nói về ngươi."

"Nói về ta?" Phó Hồng Tuyết hơi di chuyển đến gần bên cạnh Dạ Tôn, "Nói chi tiết đi?"

"Chỉ nói có một đoàn sủng mới, thể hiện sự lo lắng trong tiết mục, không có nói tới những chuyện khác." Dạ Tôn nói rồi để điện thoại di động xuống, nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết cũng nhìn y.

Dạ Tôn đến gần hôn lên khóe môi Phó Hồng Tuyết một cái: "Ngươi hôm nay đã đồng ý ở trong tình huống đó biểu đạt tâm ý với ta, ta rất vui, Tiểu Hồng Tuyết."

Dạ Tôn nói, lại hỏi: "Ngày hôm nay ở trên sân khấu ngươi nói những câu kia, đều là chân tâm sao?"

"Dĩ nhiên là chân tâm." Phó Hồng Tuyết nói, "Ta đối với ngươi, chưa từng có nửa phần hư tình giả ý."

Dạ Tôn hơi nhíu đuôi lông mày: "Tiểu Hồng Tuyết hôm nay đã ở trên sân khấu nói những  gì nhỉ?"

Phó Hồng Tuyết ánh mắt lẩn tránh: "Đã quên."

"Đã quên?" Dạ Tôn nở nụ cười, y nói, "Vậy ta nói lại cho ngươi nghe?"

Phó Hồng Tuyết liền nghe thấy Dạ Tôn nói: "Ta yêu ngươi."

Một khắc đó, trái tim của hắn lại chấn động một thoáng.

Dạ Tôn lại nói tiếp: "Yêu ngươi cả đời, đến chết không thôi."

Rõ ràng là hắn đã nói, nhưng từ trong miệng Dạ Tôn nói ra, lại là một tư vị khác, như trong nắng ấm ngày xuân hòa tan tuyết trắng, Phó Hồng Tuyết đáp lại Dạ Tôn một nụ hôn nhiệt liệt.

Trong tiếng thở hổn hển, Phó Hồng Tuyết khẽ nói: "Ta cũng vậy..."

*

Sáng hôm sau Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết lên hai chuyến bay, một chuyến về đoàn phim, một chuyến về Long Thành.

Dạ Tôn vốn muốn trực tiếp đưa Phó Hồng Tuyết về Long Thành, thế nhưng Phó Hồng Tuyết từ chối, hắn muốn hưởng thụ tinh tế dư vị của quá trình gặp nhau ngắn ngủi lần này trên đường trở về.

Một tuần sau là lễ trao giải Kim Xà, Dạ Tôn đã báo sớm với đoàn phim xin nghỉ một ngày, lại bảo Tề Lam giữ một chỗ ngồi cho Phó Hồng Tuyết.

Buổi sáng ngày diễn ra lễ trao giải, Tề Lam đi phi trường đón Dạ Tôn, đồng thời cũng đến Long Thành đón Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết mặc áo khoác màu đen, mái tóc đen dài dùng dây thắt màu đỏ buộc lên, trong tay mang theo một vali hành lý màu đen, cùng Dạ Tôn sóng vai đi ra.

Những fan hâm mộ tiếp ứng chen chúc tiến lên, đội bảo vệ hộ tống bọn họ lên xe, khi lên xe, người phụ trách phục trang và thợ trang điểm đều ở trên xe chờ, Dạ Tôn ở trên đường đi tranh thủ thay quần áo, thợ trang điểm ở bên cạnh tạo hình cho y.

Tề Lam nhân đó nói với Dạ Tôn những công việc trong thời gian sắp tới, lại căn dặn vài câu thì điện thoại di động reo lên.

Cô mở mạng ra xem, hơi nhíu mày, nhìn về phía Dạ Tôn nói: "Vừa nãy hai người cùng nhau đi ra đã bị chụp ảnh lan truyền lên mạng."

Dạ Tôn không phản đối.

Tề Lam còn nói: "Có người so sánh bức ảnh của Phó tiên sinh với Nam Phấn tuần trước ghi hình tiết mục tống nghệ với cậu."

Dạ Tôn cầm lấy điện thoại nhìn một chút, một tấm là y và Phó Hồng Tuyết sóng vai rời khỏi sân bay, một tấm khác là Phó Hồng Tuyết và một cô gái chụp ảnh chung, trong hình Phó Hồng Tuyết có chút câu nệ nhìn về phía màn ảnh.

Dạ Tôn cười nói: "Bức ảnh này chụp rất tốt, chút nữa gửi cho tôi một bức."

"Việc này cậu định xử lý như thế nào?" Tề Lam hỏi, "Có cần đè ép tin tức này xuống không?" Cô cần Dạ Tôn quyết định, sau đó gọi người giải quyết.

"Không cần phải để ý đến bọn họ." Dạ Tôn nhắm mắt, tùy ý để thợ trang điểm giúp y phun gel lên trên tóc, tạo hình cho mái tóc.

Dù sao, cũng chỉ lan truyền tin ấy sớm mấy tiếng mà thôi. Y nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net