Chương 62: Ăn mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bắt đầu rồi sao? Bắt đầu rồi sao?" Triệu Vân Lan vừa vào văn phòng liền hỏi.

Thẩm Nguy mặc vest màu xanh sẫm, sóng vai đi cùng Triệu Vân Lan vào Cục Điều Tra Đặc Biệt, trong tay Triệu Vân Lan còn ôm theo hai thùng bia.

Văn phòng Cục Điều Tra Đặc Biệt tựa như mở party, trong phòng hội nghị trên bàn dài bày đầy đồ ăn vặt, ở một giữa bàn còn có một nồi lẩu uyên ương, xung quanh nồi lẩu xếp thức ăn.

"Còn chưa đâu, vừa mới mở màn." Chúc Hồng cắn hạt dưa nói.

Quách Trường Thành hệt như người phục vụ, tự đứng lên bỏ thức ăn vào trong nồi lẩu, bắt đầu thả cá viên vào trước.

Đại Khánh bóc vỏ một viên kẹo cho Đại Cát, hỏi: "Mọi người nói xem, Dạ Tôn đại nhân có thể đoạt giải sao?"

"Tôi nghĩ là được!" Chúc Hồng nói, "Lần trước không phải chúng ta cùng đi xem bộ phim điện ảnh đó sao? Diễn xuất cũng đúng bản chất như thế, nếu không nhận được một giải thưởng, còn không sợ Dạ Tôn biểu diễn tại chỗ một màn nuốt sống toàn bộ ban giám khảo của giải Kim Xà sao?"

"Nếu thế, chúng ta lại rắc rối mới rồi!" Triệu Vân Lan cười trêu chọc Thẩm Nguy, nói tiếp, "Nếu như cậu ta không đoạt giải, Chúc Hồng cô phải đưa hóa đơn bữa liên hoan này của chúng ta cho tên kia chi trả. Không đoạt giải, thật có lỗi lớn với bữa lẩu này của chúng ta, đúng không Thẩm giáo sư?"

Thẩm Nguy cười cười, anh đẩy gọng kính nói: "Tôi tin tưởng em ấy không có vấn đề gì, tôi đã xem qua các đề cử điện ảnh lần này, không có nhân vật nào hoàn hảo hơn so với em ấy."

"Anh xem ở đâu?" Triệu Vân Lan tò mò hỏi, anh vừa nói vừa thả thịt trên cái đĩa trong tay vào trong nồi, bắt chuyện với mọi người.

"Máy vi tính của anh đấy." Thẩm Nguy nói, "A Dạ download."

"Thẩm giáo sư, tên Dạ Tôn kia có tốc độ tiếp thu sản phẩm điện tử thật tốt, thật sự nhanh hơn anh nhiều lắm." Triệu Vân Lan thuận miệng nói, gắp mấy miếng thịt bò vào trong bát của Thẩm Nguy.

Chúc Hồng liếc nhìn hình ảnh sân khấu trên màn máy chiếu treo trên tường, thấy MC đã vào chỗ, vội vàng nói: "Đừng nói chuyện nữa, bắt đầu rồi!"

*

Hiện trường lễ trao giải, Dạ Tôn ngồi ở hàng ghế thứ ba, ngồi bên cạnh y lần này là nam diễn viên điện ảnh y đã từng hợp tác, cũng như Dạ Tôn là một người mới, đề cử cũng là giải người mới xuất sắc nhất.

Phó Hồng Tuyết và Tề Lam ngồi sau lưng y cách ba hàng ghế, liên tiếp công bố mấy giải thưởng, rốt cục cũng tới giải người mới xuất sắc nhất của đêm nay.

Trên màn ảnh lớn trình chiếu đoạn giới thiệu ngắn về các diễn viên được đề cử giải thưởng người mới xuất sắc nhất, Dạ Tôn trong vai sát thủ K, sau khi giết người xong liếm môi nở nụ cười, hình ảnh từng khiến để cho rất nhiều gia trưởng xem xong nhổ nước bọt, trẻ nhỏ xem xong buổi tối gặp ác mộng, nhưng trong lòng fan, cũng là hình ảnh duy nhất khiến cho bọn họ động tâm nở nụ cười... Quả thực quá biến thái quá soái!

Theo từng tiếng nói của khách mời công bố trao giải, khán giả hồi hộp lần lượt nghe gọi tên ba nam diễn viên được đề cử, trên màn ảnh lớn xuất hiện ba bức ảnh, bức ảnh của Dạ Tôn cũng nằm ở giữa. Cuối cùng, khách mời trao giải giơ cao danh sách trong tay lên: "Người đoạt giải chính là sát thủ K... Dạ Tôn!"

Khi tên Dạ Tôn được xướng lên, ánh đèn chiếu vào người y, hình ảnh của y xuất hiện trên màn ảnh lớn, Dạ Tôn nhận được lời chúc mừng của những người xung quanh, cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt của toàn khán đài, thong dong bình tĩnh đứng dậy đi lên sân khấu.

So với Dạ Tôn thong dong bình tĩnh, Phó Hồng Tuyết rõ ràng đang rất kích động. Hắn nhìn Dạ Tôn được ánh đèn chiếu sáng theo từng bước đi, y mặc một thân âu phục trắng, đứng trên sân khấu càng thêm khí chất mười phần, tựa như ngôi sao chói mắt nhất trong màn đêm.

A Dạ của hắn, giờ khắc này như vương giả, một loại kiêu ngạo không tên tập kích trái tim Phó Hồng Tuyết.

Dạ Tôn nhận cúp, như lệ thường, y phát biểu cảm nghĩ của mình, đương nhiên là cảm nghĩ Tề Lam đã chuẩn bị tốt cho y, không nằm ngoài mấy lời cảm ơn tất cả mọi người sau đó biểu đạt một chút cảm tưởng của chính mình.

Ngay sau khi nói xong phần cảm nghĩ mà Tề Lam chuẩn bị cho y, Dạ Tôn nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, nói: "Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người, vì người này nên tôi muốn đơn độc ngỏ lời cảm ơn vào phút cuối cùng, bởi vì không có hắn sẽ không có tôi ngày hôm nay..."

Trái tim Tề Lam sắp bị treo lên đỉnh đầu rồi, cô có thể đoán được Dạ Tôn muốn nói điều gì tiếp theo, không chờ Dạ Tôn nói xong, cô đã cầm điện thoại di động gởi nhắn tin cho công ty, để công ty có chuẩn bị.

"Hắn là người yêu của tôi." Dạ Tôn nhìn Phó Hồng Tuyết, ánh mắt của hai người chạm nhau, phảng phất trong nháy mắt tất cả mọi người ở hiện trường đfường như đã biến mất, nơi đây chỉ còn lại hai người nhìn nhau.

Phó Hồng Tuyết nghe thấy Dạ Tôn nói: "Hắn tên là Phó Hồng Tuyết. Giờ khắc này, hắn đang an vị ở phía dưới, bên cạnh Tề Lam nữ sĩ người quản lí của tôi."

Ánh đèn chuẩn xác chiếu đến chỗ ngồi của Phó Hồng Tuyết, trên màn ảnh xuất hiện khuôn mặt của Phó Hồng Tuyết. Hiện trường vang lên từng tiếng hoan hô, bị MC giả ho nhắc nhở xuống, hiện trường phút chốc lại hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người trong Cục Điều Tra Đặc Biệt cũng đang nín thở chờ đợi, nhìn về phía màn hình trực tiếp.

Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn Dạ Tôn.

"Ta rất cảm ơn lúc trước ở trong sa mạc ngươi cho ta một ngụm nước, nhân..." Dạ Tôn đúng lúc sửa lời, không nói ra hai chữ "nhân loại", "Mọi người thường nói, ân cho một giọt nước phải lấy sông suối báo đáp, ta suy nghĩ, ta không có nước sông nước suối. Ngươi cho ta một ngụm nước, ta trả cho ngươi một gia đình, được không?"

"Mẹ nó..." Triệu Vân Lan sửng sốt, mắng một câu thô tục, "Dạ Tôn, mẹ nó, y cầu hôn tại hiện trường?"

Thẩm Nguy cũng chợt ngẩn người, chờ phục hồi tinh thần lại, Thẩm Nguy cười nói: "Không ngờ em ấy lại nói được là làm được."

Chúc Hồng ngửi được mùi vị bát quái, tò mò hỏi: "Dạ Tôn đã sớm chuẩn bị làm như vậy rồi?"

Thẩm Nguy cầm lấy cái ly, nói: "Trước đây em ấy đã nói, muốn cho người khắp thiên hạ đều biết Phó Hồng Tuyết là người của em ấy." Dứt lời, nâng ly uống một ngụm, sau đó bỗng cảm thấy mùi vị không đúng lắm.

Triệu Vân Lan: "Tiểu Nguy... Anh..." Thẩm Nguy cầm trong tay một ly bia, ly nước của Thẩm Nguy vẫn còn ở chỗ cũ.

Thẩm Nguy liếc mắt nhìn Triệu Vân Lan, chưa đầy sau một khắc đã ngã ra trên bàn.

"Ai da, tửu lượng này..." Triệu Vân Lan đứng lên nói, "Mọi người ăn đi, tôi và Thẩm giáo sư phải đi về trước."

Triệu Vân Lan ôm lấy Thẩm Nguy, lúc rời đi, trên màn ảnh lớn Dạ Tôn đang cầm cái cúp trong tay cẩn trọng đưa cho Phó Hồng Tuyết, sau đó hôn hắn.

Triệu Vân Lan không nhịn được nói: "Thật đúng là, thế mà lại để em trai đoạt trước... Tôi vừa mua nhẫn xong, sớm biết có đêm nay tôi đã trực tiếp lấy nhẫn ra rồi..." Triệu sở trưởng thở dài nói.

Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết cùng rời khỏi hiện trường, Dạ Tôn thoải mái nắm tay Phó Hồng Tuyết, hai người được bảo vệ hộ tống lên xe.

Những gì nên nói, trước lúc Dạ Tôn rời đi đã giáp mặt nói rõ với các phóng viên, Phó Hồng Tuyết từ đầu đến cuối chỉ đứng ở bên cạnh y không có nói một câu, thế nhưng nụ cười trên khóe môi của hắn vẫn không biến mất.

Cửa xe đóng lại, ngăn cách huyên náo bên ngoài, trong xe chỉ có Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết, Tề Lam ngồi trong một chiếc xe khác ở phía sau, đêm nay kích động quá lớn, sự việc phải xử lý cũng quá nhiều, khiến cô bận bịu muốn sứt đầu mẻ trán.

Sở Kỳ Kỳ gửi tin nhắn chúc mừng: Lợi hại nha! Lại dám công khai tình yêu! Quả thực quá trâu bò đi chứ! Tôi có bạn trai, tôi cũng phải công khai như thế!

Dạ Tôn trả lời: Thế cô có sao?

Sở Kỳ Kỳ: Không! Đồ móng heo lớn!

Dạ Tôn nở nụ cười, y để điện thoại di động xuống nhìn về phía Phó Hồng Tuyết. Từ lúc y thổ lộ với hắn ở trước mặt mọi người đến bây giờ, Phó Hồng Tuyết vẫn không có nói câu nào.

Dạ Tôn có chút thấp thỏm không tên: "Tiểu Hồng Tuyết, ngươi có phải là... Giận rồi?"

Phó Hồng Tuyết nói: "A Dạ, về nhà đi."

Dạ Tôn có chút chần chờ: "Sau đó còn có tiệc mừng công... Bỏ đi, không đi nữa, Tiểu Hồng Tuyết muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi chỗ đó."

Dạ Tôn nói xong, nghiêng người hôn Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết hiếm thấy không để ý tình hình mà nhiệt tình đáp lại, ít phút sau, bọn họ biến mất ở trong xe.

Phòng khách một mảng tối om, Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết ôm hôn cuồng nhiệt, khi Phó Hồng Tuyết sắp ôm Dạ Tôn ngã ra trên sô pha, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, hắn ngừng lại.

Cảm thấy Phó Hồng Tuyết dừng động tác lại, Dạ Tôn âm thanh khàn khàn, nhiễm mấy phần dục vọng, hỏi: "Tiểu Hồng Tuyết?"

Phó Hồng Tuyết nhíu mày nói: "Có người ở..."

"Surprise!"

Đèn sáng, toàn bộ nhân viên Cục Điều Tra Đặc Biệt có mặt. "Ầm" một tiếng, Triệu Vân Lan cầm trong tay một bó hoa tươi, đoàn người giả vờ như không nhìn thấy tư thế ám muội của hai người trên sô pha, đều lên tiếng chúc mừng.

Chỉ có Triệu Vân Lan cười ha hả: "Tôi nói Dạ Tôn Hồng Tuyết này, hai ngươi cũng quá gấp gáp đó chứ?"

Ngay tức khắc, Dạ Tôn ngưng tụ hắc năng lượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy đẩy gọng kính đi tới, cầm lấy bó hoa trong tay Triệu Vân Lan, tiến lên một bước che ở trước người Triệu sở trưởng, khẽ mỉm cười nói: "A Dạ, chúc mừng em đoạt giải thưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net