Chương 63: Hứa hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ấy, mọi người trong Cục Điều Tra Đặc Biệt cùng Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết ngồi trong nhà uống đến say mèm, giữa chừng Dạ Tôn nhận được điện thoại của Tề Lam, Tề Lam nói Sở Kỳ Kỳ đến chúc mừng y, Dạ Tôn không thể làm gì khác hơn đành dịch chuyển đến khách sạn một chuyến, gặp cô ta hai mươi phút.

Lúc trở lại trong phòng cả đám người đã gục ngã, Lâm Tĩnh nằm trên ghế sô pha ôm bình rượu ngủ, ở một bên khác Quách Trường Thành cũng đang tựa vào người Sở Thứ Chi ngủ say, Sở Thứ Chi cởi áo khoác mình đang mặc, đắp áo khoác lên người Quách Trường Thành. Uông Trưng và Tang Tán hai hồn ma thừa dịp đêm tối đã âm trầm trở về Cục Điều Tra Đặc Biệt từ lâu.

Bên cạnh bàn ăn, Triệu Vân Lan và Phó Hồng Tuyết vẫn đang uống rượu, trông hai người cũng chẳng còn tỉnh táo, đối diện bọn họ Chúc Hồng đã gục xuống bàn ngủ. Thẩm Nguy ngồi đối diện bộ trà cụ, pha một bình hồng trà, vốn định để Triệu Vân Lan và Phó Hồng Tuyết giải rượu, nhưng không ngờ hai người này uống rượu còn chưa tận hứng, cứ nằng nặc muốn uống thêm đôi ba chén nữa, rốt cuộc chỉ còn một mình anh ngồi uống trà.

Thấy Dạ Tôn trở về, Thẩm Nguy đưa một chén trà cho y.

Dạ Tôn nhận lấy, đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi: "Nhân vật chính như em còn chưa say đấy, sao đám người kia đều say cả rồi?"

Thẩm Nguy nói: "Gần đây Cục Điều Tra Đặc Biệt rất nhiều việc, bọn họ cũng hiếm khi thả lỏng một lần."

"Dạ Tôn... Cậu trở về?" Triệu Vân Lan say khướt nâng chén, "Uống thêm chén này, không say không về!"

Phó Hồng Tuyết cũng nâng chén nói: "Đến đây, A Dạ..."

Dạ Tôn trực tiếp cầm lấy chén rượu trong tay Phó Hồng Tuyết, uống một hơi cạn sạch.

Phó Hồng Tuyết nhíu mày lại, đưa tay muốn cướp chén rượu, kết quả mất thăng bằng suýt nữa tế xuống ghế ngã sấp mặt, Dạ Tôn vội lao tới đỡ lấy, Phó Hồng Tuyết ôm ghì cánh tay của Dạ Tôn, tựa cằm mình lên cánh tay cọ cọ, nhắm mắt nói, "A Dạ, hôm nay ta rất vui..."

Dạ Tôn một tay nâng cằm của Phó Hồng Tuyết lên, một tay cầm dây thắt màu đỏ thay hắn buộc lại mái tóc dài đã hơi xõa ra.

Triệu Vân Lan nhìn thế cảm thấy rất ghen tị, anh đè vai Thẩm Nguy nói: "Tiểu Nguy, anh biến ra tóc dài cho tôi nhìn một chút!"

Triệu Vân Lan một thân mùi rượu nồng nặc, Thẩm Nguy dùng một ngón tay chắn ngang ở phía trước mũi, hơi nhíu mày nói: "Anh uống quá nhiều rồi, tôi đưa anh về nhà."

Triệu Vân Lan cười ha hả, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn: "Được, trở về biến thành tóc dài cho tôi xem! Có được không? Có được không?"

Thẩm Nguy bị anh làm phiền đến hết cách rồi, chỉ có thể nói: "Được."

Triệu Vân Lan lúc này mới mặc cho Thẩm Nguy đỡ mình về nhà, cằm của Phó Hồng Tuyết vẫn còn tựa lên khuỷu tay của Dạ Tôn, nhìn hai bóng người Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan đi xa, chẳng biết nghĩ tới điều gì hắn cũng mỉm cười nhìn theo, nở nụ cười cười gọi y hai tiếng hắn đã buồn ngủ nhắm mắt lại ngủ mất.

Như vậy cũng có thể ngủ ư?

Dạ Tôn có cảm giác rất bất đắc dĩ, y liếc mắt nhìn cả phòng đầy người, cúi người đỡ Phó Hồng Tuyết đứng dậy: "Về phòng ngủ."

Dạ Tôn đỡ Phó Hồng Tuyết vào phòng ngủ, vừa bước vào cửa phòng, y đã nhìn thấy trên giường có hai con mèo một trắng một đen, con màu đen béo như quả cầu, đang chổng vó ngủ say, con màu trắng đang kéo chăn, gối đầu gối lên cổ con mèo đen ngủ ngon lành.

Hai con mèo ngủ cực kì say sưa, Dạ Tôn đi vào cũng chẳng con nào phát hiện ra.

"Hai người tộc Á Thú này, thật sự không coi mình là mèo ngoài đường mà." Dạ Tôn liếc mắt nhìn hai con mèo, ngưng tụ hắc năng lượng trong tay, luồng hắc năng lượng lại tản đi, sau cùng y mang theo Phó Hồng Tuyết biến mất bên trong gian phòng.

*

Khách sạn, nơi ở của đoàn phim.

Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết đột nhiên xuất hiện ở trong phòng.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu soi vào phòng, Dạ Tôn đặt Phó Hồng Tuyết lên giường, mở cái đèn nhỏ ở đầu giường, kéo rèm cửa sổ, lại chỉnh điều hòa để trong phòng ấm lên.

Dạ Tôn sắp xếp xong, trở lại bên giường, đang muốn nhét Phó Hồng Tuyết vào chăn, đã thấy Phó Hồng Tuyết tỉnh lại từ lúc nào rồi, ánh mắt sáng rực mà nhìn y.

"A Dạ." Phó Hồng Tuyết gọi.

"Tỉnh rồi? Có muốn uống nước không?" Dạ Tôn hỏi.

Phó Hồng Tuyết lắc đầu một cái, hắn nói: "A Dạ, hôm nay ta thật sự rất vui."

"Lời này ngươi đã nói rồi mà." Dạ Tôn rất tự nhiên giúp Phó Hồng Tuyết cởi giày, nói, "Ngươi ngủ như thế sẽ cảm lạnh, đắp chăn lên."

Dạ Tôn duỗi tay định đắp chăn cho Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết lại vươn tay nắm chặt lấy tay y, sau đó dụng lực lôi kéo, Dạ Tôn bị hắn kéo nhào ngã ở trên giường, may là y phản ứng kịp nhanh chóng đưa tay qua một bên đầu của Phó Hồng Tuyết, nếu không thì toàn bộ trọng lượng của y sẽ hoàn toàn nện lên người Phó Hồng Tuyết.

Chờ Dạ Tôn ổn định thân người, y và Phó Hồng Tuyết đã mặt đối mặt, cách nhau chưa tới một thước.

Phó Hồng Tuyết giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của Dạ Tôn, nói: "Ta cũng muốn nhìn dáng vẻ của ngươi trong mái tóc dài."

Dạ Tôn nở nụ cười: "Vậy à, còn gì đơn giản hơn chứ?" Dứt lời, mái tóc dài xám bạc xõa tung trên vai y, tuôn dài theo bả vai lướt xuống.

Phó Hồng Tuyết cầm một lọn tóc của Dạ Tôn lên, cuộn một vòng trong tay, bỗng dưng lại nghĩ tới chuyện cũ, hắn hơi nhíu mày nói: "Ta nhớ đêm đó Công Tôn Đoạn muốn giết ngươi, ta nghe thấy tiếng ngươi kêu thảm thiết, lúc chạy đến mái tóc đen của ngươi đã biến thành như vậy..."

Dạ Tôn cụp mắt nhìn lọn tóc xám bạc trong tay Phó Hồng Tuyết, cười nói: "Chuyện đã bao lâu rồi? Sao lúc này đột nhiên lại nghĩ tới?"

"A Dạ, ngươi cho ta nhiều như vậy, ta lại chẳng có gì có thể cho ngươi." Phó Hồng Tuyết nhìn vào mắt Dạ Tôn, nói, "Còn nữa, ta lúc nào cũng vì chuyện của Cục Điều Tra Đặc Biệt mà không rảnh ở cùng ngươi..."

Phó Hồng Tuyết có chút áy náy, trong ngày thường những việc này hắn đều không nghĩ tới, nhưng đêm nay hắn chợt nghĩ về chúng, Dạ Tôn đã ở trước mặt mọi người nói ra những lời chân tình ấy với hắn, hắn chợt cảm giác mình cho Dạ Tôn quá ít.

"Ngươi cũng biết?" Dạ Tôn nở nụ cười, "Nếu như ngươi muốn bồi thường ta, vậy từ chức ở Cục Điều Tra Đặc Biệt đi, bầu bạn với ta, thế nào?"

Phó Hồng Tuyết trầm mặc chốc lát, đáp: "Được."

"Được?" Dạ Tôn cong khóe miệng, "Tiểu Hồng Tuyết không cần dỗ ngọt ta."

"Chỉ cần ngươi mở miệng, chuyện ta có thể làm được, ta sẽ làm tất cả vì ngươi." Phó Hồng Tuyết nói.

Ý cười trong mắt Dạ Tôn càng sâu, y cúi người hôn lên chóp mũi Phó Hồng Tuyết một cái: "Có ngốc không chứ? Ta bảo ngươi từ chức làm gì? Hơn nữa, ta thấy ngươi ở Cục Điều Tra Đặc Biệt rất vui vẻ."

Phó Hồng Tuyết nói tiếp: "Ừm, bây giờ ta không phải gánh vác huyết hải thâm cừu, buổi tối cũng không cần phòng bị, mỗi đêm đều có thể yên giấc, ban ngày cùng Triệu sở và mọi người phá án, cũng coi như đang hành hiệp trượng nghĩa, không bỏ bê một thân võ công tuyệt học... Chuyện này, A Dạ có vui lòng không?"

"Ta?" Dạ Tôn cười nói, "Ngươi chưa thấy ta trong bộ phim kia có bao nhiêu uy phong đâu..."

Dạ Tôn muốn nói rất nhiều, ví dụ như mấy ngày trước y vừa quay một cảnh huyết chiến ở bến tàu, y một người đối địch trăm người, trong cảnh quay đó, so với La Phù Sinh quát tháo cả thành phố Đông Giang, y còn uy phong hơn.

Nhưng mà, giờ khắc này tâm tư của Dạ Tôn không để trong bộ phim kia nữa, y cúi người hôn lên môi Phó Hồng Tuyết, cũng không nỡ thả ra.

Nụ hôn này, nóng bỏng như lửa.

Sau cùng, trong khách sạn, hai người làm nốt chuyện xế chiều hôm nay chưa làm xong, nên hoàn thành...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net