C81 - Thị trấn virus (3): Tận dụng triệt để

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THỊ TRẤN VIRUS (3)

Chương 81 – Tận dụng triệt để

Edit by Bếp Tô Lam

______________________________

Ai ngờ Chung Duệ cười xòa: "Diệt đoàn thì phải xem số trời. Tiêu diệt được một người là giảm đi một phần nguy cơ, cứ nghĩ như vậy mà làm là được."

Vẫn là câu nói kia, ngàn vàng khó mua. Nếu như biết trước nội dung trò chơi thì độ khó phó bản đã thấp hơn một nửa! Đáng tiếc, lúc nhận ra đã quá muộn.

Tô Hàn hờ hững nói: "Tôi là người đầu tiên đến quảng trường này. Lúc ấy chưa có ai đến, tình cờ trong kho tùy thân của tôi lại có túi thơm, cho nên đã lén rải một ít lên ghế và dưới đất. Mùi hương vô cùng nhạt, lại còn màu trắng, rất khó phát hiện, cơ mà cố gắng thì vẫn có thể ngửi thấy. Ngoài ra chân đạp lên mặt đất, đế giày chắc cũng sẽ dính phải."

Ba anh em Diệp Thanh im phăng phắc.

Chung Duệ kinh ngạc: "Sao cô lại nghĩ ra việc rải hương?"

"Bởi vì đây là thị trấn virus chứ sao!" Tô Hàn hùng hồn nói: "Hệ thống rõ ràng là muốn người chơi tiếp xúc với mầm bệnh, sau này phải biết ai khả nghi để tránh đúng không? Vừa hay có sẵn cơ hội ngay trước mắt..." Cho nên cô không khách sáo nữa.

Hai người tham khảo một hồi, cuối cùng Chung Duệ hắng giọng, tuyên bố: "Tóm lại, tỷ lệ tìm ra toàn bộ người chơi bỏ trốn cao hơn."

Diệp Thanh vẫn ở trong trạng thái hỗn độn. Hắn vốn là cảm thấy hai người này tuy rằng thông minh, nhưng chung quy vẫn thua kém hắn, cho nên cố ý dẵn dắt để hai người nói trước. Sau khi hai người nêu ý kiến của mình xong, hắn mới nhẹ nhàng nói ra ý kiến của mình, dùng tài trí của mình mà nghiền nát đối phương.

Có câu "Tung gạch thử ngọc". Chẳng qua hắn định để đối phương làm gạch, mình làm ngọc, để giành quyền phát biểu tạm thời trong đoàn đội này.

Ai ngờ hai người nói qua nói lại đã giải quyết xong hết vấn đề...

Diệp Thanh không nhịn được ngẫm lại, tại sao hắn lại cảm thấy mình ưu việt? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi tự tin ảo sao?

"Còn cậu? Có ý kiến gì không?" Mặc dù Tô Hàn cảm thấy đối phương chỉ cần góp sức hỗ trợ, nhưng cô vẫn lễ phép hỏi một câu.

Trên mặt Diệp Thanh không cảm xúc gì: "Tôi ngồi ở hàng cuối cùng. Lúc giáo sư Trần diễn thuyết, tôi có lặng lẽ tung bột dạ quang ra."

"Bột dạ quang?" Chung Duệ và Tô Hàn đều đồng loạt sững sờ.

Hai người quan sát lẫn nhau, lúc này mới phát hiện phần lưng và ống quần của người kia đúng là có dính một chút bột kỳ lạ.

Diệp Thanh bình tĩnh giải thích: "Vê bột ở đầu ngón tay để nó bay theo gió. Bởi vì ngồi hàng cuối cùng, có đồng đội hỗ trợ che chắn, với lại động tác lén lút cho nên không bị ai chú ý."

Vốn hắn nghĩ thủ đoạn cao siêu, suy nghĩ tỉ mỉ hẳn sẽ làm người ta cảm thấy kinh ngạc. Nhưng có kế hoạch ngọc ngà của Tô Hàn phía trước, hắn chỉ có thể cam chịu tụt về sau mà thôi.

Ban đầu Tô Hàn còn không trông đợi gì, sau khi nhận được câu trả lời ngoài ý muốn thì cực kỳ bất ngờ và vui vẻ, ngay sau đó ánh mắt mong đợi nhìn về phía hai người kia.

Trình Khải: "..."

Đinh Diệu Vĩ: "..."

Trong tiểu đội ba người, tên có đầu óc chỉ có một, đó chính là Diệp Thanh. Hai người còn lại tương đương với tứ chi, phụ trách thực hiện kế hoạch.

Đinh Diệu Vĩ nghiêm mặt nghĩ đừng có nhìn nữa, có nhìn hoài hắn cũng không ra được ý kiến nào hay ho đâu.

Ngược lại Trình Khải im nửa ngày bật ra một đống số liệu: "Người chơi có tổng cộng 100 người, đến trễ 3 người, ở đây 5 người, đang cách ly 47 người. Nói cách khác đang trốn 45 người."

Cơ mà chuyện này ngoại trừ Đinh Diệu Vĩ, ba người còn lại đều biết...

Chung Duệ nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói: "Thời gian gấp rút, phải mau chóng hành động. Mấy phó bản không tiếp tế được, người chơi thiếu nhu yếu phẩm và lương thực có lẽ sẽ đi siêu thị. Tôi và Tô Hàn sẽ canh ở cửa siêu thị, nếu như gặp người chơi sẽ trực tiếp xác nhận suy nghĩ của bọn họ."

"Tùy mấy anh. Đúng rồi, tốt nhất là phát người chạy việc vặt, bỏ tiền cho người phát thanh."

"Ngoài ra không có chủ đích gì thì tôi đề nghị đi canh cửa tiệm thuốc, có lẽ sẽ thu hoạch được bất ngờ."

Nói xong cô gọi Tô Hàn đuổi theo, hai người vội vã rời đi.

Ba anh em Diệp Thanh hai mắt nhìn nhau, đồng loạt cười khổ.

Trình Khải lên tiếng hỏi đầu tiên: "Mày cảm thấy hai người kia thế nào?"

"Đều có năng lực hành động riêng lẻ, đầu óc lại rất tốt, tổng kết lại vô cùng khó giải quyết, tuyệt đối không thích hợp làm kẻ địch." Nụ cười Diệp Thanh khổ sở: "Tôi cũng không nắm chắc phần thắng khi đối đầu với một trong hai người, huống hồ chi gặp một lần cả hai!"

"Không phải nói trong một nhóm không thể có hai hổ sao?" Đinh Diệu Vĩ cực kỳ khó hiểu: "Lỡ như bất đồng ý kiến thì nghe ai?"

"Ai làm việc nấy; đánh một trận, ai thắng nghe người đó; chơi oẳn tù xì... Còn nhiều cách giải quyết lắm." Diệp Thanh vô cảm nói.

Trình Khải thì không nhịn được thở dài nói: "Khó trách người ta nói một núi không thể có hai hổ, trừ khi là một đực một cái."

Đinh Diệu Vĩ vẫn cảm thấy khó tin. Hắn lại hỏi: "Đàn ông có bản lĩnh có năng lực thì không nói đi, nữ cũng vậy? Không thể nào đâu?"

"Tôi cũng không muốn tin, nhưng sự thật sờ sờ ngay trước mắt." Diệp Thanh than nhẹ: "Nếu như Tô Hàn chỉ có đầu óc tốt, giá trị vũ lực không đủ, thì như vậy công việc chạy vặt đơn giản thoải mái nhất này phải do cô làm rồi, đây mới là cách sắp xếp đúng nhất."

"Là một người thông minh, bản thân phải đánh giá chính xác là yêu cầu cơ bản nhất. Tô Hàn dám theo đi siêu thị tất nhiên là chỗ dựa vào. Mặt khác, Chung Duệ sẽ không cố ý mang theo một gánh nặng cản trở hành động của mình."

"Nói cách khác, giá trị vũ lực của Tô Hàn không đủ, phân bổ nhân lực nên là Tô Hàn chạy vặt, Chung Duệ mượn một người từ chúng ta, sau đó chia ra hành động. Giá trị vũ lực của Tô Hàn đủ, nên phân bổ nhân lực mới giống như hiện tại, bọn họ thủ siêu thị, chúng ta phái người chạy vặt."

"Ngoài ra, chẳng lẽ bọn mày không phát hiện ra à? Kho tồn của hiệu thuốc có giới hạn, dễ bị càn quét không còn một cái, vì vậy chắc chắn sẽ có nhiều người chơi đi siêu thị tiếp tế hơn! Hai người bọn họ trực tiếp gánh trách nhiệm khó khăn nhất trên vai, thậm chí còn không cần chúng ta tiếp viện."

Trong trường hợp sức mạnh trong đội tạm thời không đủ, năm người hẳn phải cùng nhau hành động.

Đinh Diệu Vĩ mặt đầy mơ hồ, hoàn toàn chẳng thế nào tiêu hóa lượng thông tin lớn vừa rồi.

Trình Khải khá hơn một chút, thậm chí còn biết thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề: "Với trình độ của chúng ta, không phải cũng thông quan ba phó bản sao? Hai người bọn họ cường cường liên hiệp, sợ là thông quan nhiều hơn. Cấp bậc cao, ba thuộc tính cao, nhận được nhiều phần thưởng thêm, dĩ nhiên là tràn đầy tự tin."

Trong lòng Diệp Thanh ngũ vị tạp trần. Hắn vốn tưởng rằng đội mình nhất định là tốt nhất, đỉnh nhất trong cuộc thi, nào ngờ đến hai người kia nghiền nát bọn họ đủ mọi mặt, bóp nát lòng tự tin của hắn thành từng mảnh...

**

Trước khi tham gia buổi tuyên truyền Chung Duệ đã đi siêu thị, vì vậy chủ động đi trước dẫn đường. Hai người nhanh chóng đến nơi.

Mới đầu Tô Hàn còn lo lắng không phân biệt được NPC và người chơi, ai biết được vừa bước vào cửa, cũng không quá khó phân biệt! Mấy người hành động khác thường cực kỳ nổi bật, dáng vẻ giành giật vật tư tựa như ngày mai là ngày tận thế vậy.

Thế mà có một cô bé trẻ vô cùng kìm chế, chỉ tùy tiện lất chút thức ăn và đồ dùng hàng ngày, giả bộ như không biết gì. Nếu không phải Tô Hàn mơ hồ nhớ gương mặt kia, quần áo đối phương, trên quần lại còn dính bột, nói không chừng đã bị lừa qua mặt.

Chung Duệ đột nhiên nói: "Cô thực sự tin rằng bệnh viện có thể nghiên cứu ra vắc-xin chữa bệnh sao?"

"Không nghiên cứu ra cũng chẳng sao." Vẻ mặt Tô Hàn thờ ơ, bâng khuâng đáp: "Giáo sư Trần đã nói virus ủ bệnh từ ba đến năm ngày, mà tôi sẽ lên cấp vào ngày thứ năm. Đến lúc đó ba thuộc tính sẽ hồi đầy cây, debuff sẽ biến mất hoàn toàn, virus hay không chẳng liên quan đến tôi lắm."

"Mà nói đi nói lại, cho dù không thể lên cấp thì không phải anh có trữ thuốc sinh lực đó sao? Có thể thành công giải trừ tất cả debuff trên người người chơi."

"Cho nên bất kể cuối cùng bệnh viện nghiên cứu ra vắc-xin để chữa trị người mắc bệnh hay không thì chẳng liên quan đến chúng ta."

"Tôi không khỏi cảm thấy vui mừng, may mà không phải là đối thủ của cô." Chung Duệ nhỏ giọng xúc động.

Tô Hàn quay đầu, nghiêm túc bày tỏ: "Anh phiền như vậy, tôi cũng không muốn làm kẻ địch của anh đâu!"

Hai người đồng loạt im lặng.

Chợt, Tô Hàn hỏi: "Anh thật sự không có phương án dự bị?" Cô nghĩ kiểu gì cũng không tin!

"Không có." Chung Duệ không chút do dự trả lời chắc nịch: "Ngoại trừ cố gắng nhớ mặt 97 người chơi, thì cái gì cũng không có!"

Tô Hàn: "...."

Thật ra cô cũng lặng lẽ ghi nhớ mặt người chơi, nhưng có gắng nhồi nhét không có nghĩa là nhớ hết, sau khi gặp lại mới có thể nhận ra.

Lúc này một người xách bao lớn bao nhỏ đi ra từ siêu thị.

Tô Hàn cản người lại, vẻ mặt lạnh nhạt: "Người chơi đúng không? Đừng trốn, đi bệnh viện cách ly với tôi."

"Làm cái chi rứa?" Người nọ nói tiếng địa phương, cố giả vờ như không biết gì.

Vì vậy Tô Hàn kiềm chế nhịn xuống kiên nhẫn nói lý lẽ và nhấn mạnh tất cả mọi người đi cách ly thì virus sẽ không lây lan trên diện rộng.

Người nọ tiếp tục làm trò: "Từ nãy đến giờ cô đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu! Đừng nói là phát bệnh nha? Ây da bị bệnh đừng tới tìm tôi!"

Đây là quyết giả ngu đến cùng.

Tô Hàn lạnh mặt, không hiểu sao thấy tay rất ngứa.

Chung Duệ lạnh lùng nói: "Tôi trữ boom đủ để cuốn cậu đi trong vòng một nốt nhạc, nói như vậy thì đã nghe hiểu chưa?"

Người nọ lập tức lộ vẻ kinh ngạc, bất giác lạc giọng.

Tô Hàn gật đầu: "Xem ra là nghe hiểu rồi."

Người nọ nghĩ ngợi hồi lâu, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra: "Cố tình đào bẫy hố tôi đúng không? Tôi đã nói rồi, mấy người cũng ở đây, làm sao có thể sử dụng boom được!"

"Vậy ngoan đứng chờ một chút, không lừa cậu đâu." Chung Duệ bâng khuâng nói: "Thể lực trên 600 điểm, cậu chết tôi thì không."

Người nọ: "..."

"Giờ theo đi bệnh viện cách ly, hoặc là bị loại, cậu chọn con đường kia?" Tô Hàn mạnh mẽ ép đến.

Cậu còn có lựa chọn khác sao? Người nọ chẳng thèm che giấu nữa, giận dữ nhét vật tư vào trong kho tùy thân. May mà hai người chỉ chặn người lại, cũng không giở nghề tay trái, tiện tay cướp bóc.

"Có thêm một người đi ra kìa." Tô Hàn nhỏ giọng nhắc nhở.

Nhân lúc hai người tập trung bên siêu thị, tên tù binh đầu tiên định nhân cơ hội bỏ trốn. Đùa hay gì, bệnh viện gì chứ, cậu điên mới đi! Ai biết sau khi bị cách ly sẽ xảy ra chuyện gì?

Nào ngờ cậu vừa mới nhích ra bên cạnh một bước, giọng nói hờ hững của Chung Duệ lập tức vang lên: "Đừng nên làm bất kỳ hành động gây hiểu lầm. Tin tôi đi, cậu không gánh nổi hậu quả đâu."

Tô Hàn thì nói: "Hy sinh bản thân tạo cơ hội cho những người khác chạy, cậu có tỉnh táo không?"

Người nọ: "...."

Cậu giơ cao hai tay, thề thốt với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Tôi thề không làm gì hết, đảm bảo ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ."

Vào phòng cách ly cùng lắm chỉ có thể xảy ra chuyện, nhưng lúc này mà không nghe lời là xem như bị đuổi ra khỏi cuộc chơi ngay lập tức...

------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Người chơi nào đó: Nhưng bọn họ thật ra lại là người tốt. Bạn nhìn đi, không hề cướp bóc

Chung Duệ and Tô Hàn: Kho tùy thân đã chứa không nổi, mệt tâm

**

Tôi nghiên cứu rồi, nếu bột số lượng cực kỳ ít thì rất khó phát hiện, phải ngửi thật kỹ mới thấy mùi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net