C82 - Thị trấn virus (4): Vô cùng có cá tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THỊ TRẤN VIRUS (4)

Chương 82 – Vô cùng có cá tính

Edit by Bếp Tô Lam

______________________________

Với chiến lược nhổ củ cải, vị khách (tù binh) thứ hai đã gia nhập nhóm.

Người thứ hai đứng nhìn chằm chằm người đi trước thật lâu không nói một lời, cuối cùng thở dài một hơi.

Người chơi đầu tiên mang thái độ người từng trải lên tiếng an ủi: "Nghĩ thoáng chút, thà đến bệnh viện còn ổn hơn chơi game."

Nhưng người sau không cảm thấy vui mừng, miệng khẽ mấp máy, vẻ mặt cực kỳ mất hứng.

Rất nhanh có thêm người thứ ba. Chẳng qua người ta thần sắc ổn định, không nóng nảy vội vàng, như thể chẳng chút lo lắng việc bị bắt cóc.

Người thứ nhất rất chi tò mò: "Bộ ông không sợ sao?"

Người thứ ba nhướng mày, lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Có gì phải sợ? Trong trò chơi vốn chẳng có nơi nào an toàn tuyệt đối, vậy chẳng bằng tất cả người chơi tụ lại một chỗ, có thể chiếu cố chăm sóc lẫn nhau cũng tốt. Vả lại, nếu thực sự có bất trắc, nghĩ cách giải quyết không được à?"

"Hơn nữa nghe bọn họ phân tích không giống như nói bậy bạ thiếu suy nghĩ, cũng có mấy phần đúng. Tỉnh táo nghĩ kỹ một chút thì hệ thống việc gì phải nhất định bắt tất cả người chơi tham gia tọa đàm? Ngoại trừ tiếp xúc với nguồn lây bệnh, liệu có thể còn mục đích khác hay không? Từ đó suy ra, vị giáo sư kia nói chủ động tiếp nhận cách ly cũng rất đáng để suy ngẫm."

"Lúc ấy đột nhiên xảy ra chuyện, trong đầu chỉ nghĩ phải chạy trốn. Giờ nghĩ kỹ lại không cần phải cuống cuồng lo lắng, bởi vì hệ thống sẽ không cho nan đề không có lời giải."

Người thứ nhất bị nói cho ngu người.

Tô Hàn thấy tù binh thứ ba ăn nói không tệ, cũng rất ra dáng, quan trọng nhất là hắn rất đồng ý với phương pháp đi bệnh viện này, vì vậy cô dứt khoát giao việc thuyết phục những người chơi khác cho hắn.

Người thứ tư, người thứ năm.... Quay qua quay lại, bên người Tô Hàn, Chung Duệ đã có hơn mười người chơi. Trong đó phần lớn là người chơi bị tù binh thứ ba thuyết phục, bắt đầu cảm thấy việc đi bệnh viện là một ý kiến hay, chỉ có số cực ít người vẫn muốn tìm cơ hội bỏ chạy.

Người thứ mười một nhanh chóng xuất hiện trước mặt cả đám, chính là một cô bé khiêm tốn, vô cùng bình thường làm việc ở trong siêu thị,

Tô Hàn theo thường lệ cản người lại, tù binh thứ ba bắt đầu thao thao bất tuyệt, dự định tẩy não.

Cô bé trẻ vô cùng ngạc nhiên khi mình bị chặn lại, ngay sau đó liền đanh mặt lạnh lùng nói: "Không đi, biến ngay!". Hiển nhiên là một người cực kỳ có chủ kiến.

"Một là đi bệnh viện chấp nhận cách ly, hai là chết, dù là vậy cũng không đi?" Chung Duệ lần nữa xác nhận lại.

Cô bé trẻ khẽ cười, bình tĩnh nói ra hai chữ "Không đi!". Cực kỳ có cá tính.

Vì vậy Tô Hàn tác thành cho cô, cầm ngược dao găm đến gần, sau đó chém bị thương cánh tay đối phương.

Ai ngờ cô bé trẻ không cam lòng yếu thế, cũng rút dao găm ra, sao đó sấn tới.

Hai cô gái lao vào đánh nhau.

Chỉ một lúc sau, cô bé trẻ trợn tròn mắt, trong mắt toát lên vẻ khiếp sợ. Cô nàng dùng dao găm công kích thành công, nhưng đối phương lại không rớt nổi 3% thể lực! Cái này làm sao mà đánh nữa?

Cô gái trẻ hơi sững ra, nhưng Tô Hàn lại chẳng hề để tâm, tiếp tục dùng dao găm vạch thêm mấy đường nữa.

"Trên người tôi có thuốc nổ! Cùng lắm mạng đổi mạng!" Cô gái trẻ khẽ cắn răng, không muốn chịu thua, không khỏi hét lớn.

Chung Duệ nghe vậy thì không nhịn được sờ mũi. Mấy phút trước anh còn uy hiếp dùng thuốc nổ công suất lớn để tóm một lượt người chơi. Mấy phút sau, có người dùng thuốc nổ uy hiếp Tô Hàn, muốn đồng quy vu tận với cô.

Thật là một cảm giác déjà vu!

Tô Hàn than nhẹ, giơ hai tay lên, từng bước từng bước lui về sau.

Cô gái trẻ thoáng thở ra. Giờ lúc này thể lực còn lại của cô nàng còn chưa tới một phần ba. Nếu như không dọa được đối phương dừng lại, cô nàng chỉ có thể nhận thua đầu hàng.

Nhưng một giây sau, ba tiếng "đoàng đoàng đoàng" liên tiếp vang lên.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là biểu cảm tiếc nuối của Tô Hàn: "Chậc, vốn định tiết kiệm đạn."

Cô bé trẻ: "...."

Trước khi hóa thành ánh sáng trắng, cô tràn đầy ảo não. Sớm biết sẽ bị loại khỏi cuộc chơi thì còn không bằng trực tiếp đi cùng bọn họ!

Đánh chết xong xuôi, nhưng Tô Hàn cũng chẳng cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn lẩm bẩm; 'Đưa cô đi bệnh viện cũng chẳng phải đưa cô đi chết, rốt cuộc tại sao lại phản kháng dữ dội như vậy?!"

Không không đột nhiên tĩnh lặng. Đám tù binh đều không hẹn mà cùng im lặng, tránh bị nữ sát tinh này chú ý.

"Ba người bên kia hẳn là người chơi." Bỗng nhiên Chung Duệ nhíu mày, duỗi tay chỉ về một phía: "Hình như bọn họ nhận ra được bên này có động tĩnh, định rời đi từ lối nhân viên."

Tô Hàn tùy ý nói: "Anh ở lại, tôi đi theo bọn họ 'khai thông'."

Dứt lời liền rời đi.

Thấy cô đi, đám tù binh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ kiếp! Từ lúc chơi trò chơi đến giờ, tôi chưa từng thấy người chơi nữ nào dũng mãnh như thế.'

"Đâu chỉ thấy! Nghe còn chưa nghe qua!"

"Sống từng ấy năm, tôi lại nhìn thấy hai cô gái thọt dao nhau trước mặt tui... Người chơi nữ bây giờ, đều dũng mãnh như vậy hả?"

"Nói cho đúng thì, không dũng mãnh không sống đến bây giờ."

Trong tiếng nghị luận, một người lặng lẽ đến gần, vô cùng thỏ thẻ nói: "Tôi tên Giang Nguyên, không có hứng thú hoạt động chung với mọi người, cho tôi rời đi được không?"

Chung Duệ đưa mắt nhìn đối phương lúc lâu, chợt nhớ ra, đây là người chơi tập hợp thứ hai. Suy nghĩ anh xoay vòng, nhưng thần sắc trên mặt vẫn hờ hững: "Xin lỗi, vì để tuyệt đối không có sai sót nào, tất cả người chơi còn sống phải đến bệnh viện."

Nghe theo sắp xếp, hoặc là chết, đây không chỉ là uy hiếp, mà là một câu trần thuật.

"Dùng thuốc nổ công suất lớn?" Giang Nguyên nhíu mày, lờ lơ phất phơ nói: "Cái này không được đâu? Tôi vừa hay cũng có thuốc nổ trong kho hàng, nếu chúng ta cùng cho nổ tung, lấy mạng đổi mạng có được gì?"

Cô bé trẻ mới vừa rồi nói đồng quy vô tận, hắn mới đột nhiên nhớ ra mình căn bản không cần phải bị người ta uy hiếp! Chẳng lẽ đối phương sẽ mạo hiểm cả tính mạng để đưa hắn vào bệnh viện? Không thể nào!

Ai ngờ Chung Duệ vẫn bình tĩnh như cũ: "Nói dùng thuốc nổ chỉ là để khống chế cục diện thôi, chứ nói thật tôi cũng chẳng muốn làm như vậy."

Giang Nguyên khẽ giật mình.

"Với điều kiện tiên quyết những người khác đồng ý đi bệnh viện, giết chết cậu chẳng phải là được rồi sao? Không cần phải lôi những người khác vào." Chung Duệ khiêu khích cười: "Sao? Có muốn cùng tôi đánh một trận không?"

Giang Nguyên: "...."

Cái này không đúng dự tính lắm!!

Giang Nguyên nín nửa ngày không nói được một câu, cuối cùng chỉ có thể tức giận đi chỗ khác—— Vết xe đổ còn ở ngay trước mắt, hắn không có hứng tự đào mộ chôn mình, trở thành người thứ hai dũng cảm tìm chết.

Không lâu sau, Tô Hàn trở lại một mình, nhưng thể lực đã giảm mạnh còn 57%.

"Tình huống sao thế?" Chung Duệ hỏi.

Tô Hàn thờ ơ: "Người ta có ba người, cảm thấy không cần phải nghe tôi nói xằng bậy. Trao đổi không có kết quả, tôi liền một hơi diệt sạch bọn họ."

Mọi người: "....'

Thật hung tàn! Đáng sợ quá đi!

Canh giữ trước cửa siêu thị ước chừng hơn một giờ, Tô Hàn và Chung Duệ đợi được tổng cộng 27 người. Trong đó có 5 người kiên quyết không chịu hợp tác, vì vậy vinh quang bị loại, 22 người còn lại được mang về bệnh viện cách ly.

Nhưng lúc trở về, hoàn cảnh đã thay đổi rõ rệt. Bên ngoài từng phòng cách ly đều có lính canh gác, bầu không khí nghiêm túc dị thường.

Lúc ấy có người chơi không nhịn được muốn bỏ chạy, giáo sư Trần chợt xuất hiện cản ngay cửa, lúc này mới không bỏ trốn được.

Chung Duệ lôi người về, bình tĩnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giáo sư Trần vẻ mặt đau khổ than phiền: "Không biết sao nữa, có ba người sau khi tiến hành cách ly thì đột nhiên muốn bỏ trốn, đập nát tường. May mà bảo vệ chạy đến kịp thời, tiêm cho bọn họ một liều an thần nên rối loạn mới xoa dịu."

"Sau khi nghiên cứu sơ bộ, chúng tôi có thể biết rằng loại virus mới này cực kỳ dễ lây lan, vì vậy tuyệt đối không được phép để cho mầm bệnh và cư dân có thể mang virus rời khỏi phòng cách ly! Nếu không, nhất định sẽ xảy ra rắc rối lớn!"

"Sau khi thảo luận, mọi người quyết định để bảo vệ ở lại canh giữ phòng cách ly. Cơ mà mọi người yên tâm, chẳng qua chỉ là đề phòng bệnh nhân chạy loạn, sẽ không làm cái gì khác."

"Hơn nữa để cho mọi người an tâm ở lại, bệnh viện cung cấp ngày ba bữa. Chỉ cần chắc chắn mọi người không mang mầm bệnh thì năm ngày sau sẽ thả tự do." Giáo sư Trần thề thốt đảm bảo.

Nghe lời này, không ít người thầm thở phào trong lòng. Chỉ cần không phải kích hoạt tỷ lệ xui xẻo, trở thành mầm bệnh thì chính ra chỉ cách ly năm ngày thôi sao. Bệnh viện bao ăn bao ở, có gì mà phải từ chối?

Sau khi nghĩ thông, bọn họ lúc này cực kỳ hợp tác.

Vừa phân chia 22 người vào phòng, Diệp Thanh vừa hay dẫn một đám người trở lại.

"Gặp 9 người, chết 2, mang về 7." Diệp Thanh chủ động nói rõ tình hình.

"Bên bọn tôi phát hiện 27 người, chết 5, mang về 22." Chung Duệ trầm tư một lúc: "Nói cách khác, tổng cộng tìm được 36 người. Chạy mất tổng 45 người, còn có 9 tên không tìm thấy."

Giáo sư Trần dẫn đường phía trước, sắp xếp đưa người chơi vào phòng cách ly.

Ngay lúc này, y tá dẫn theo hai người chơi bước vào: "Xin chào, có người đến tìm, nói bọn họ có gần một trăm người bạn ở bệnh viện. Xin hỏi là chỗ này đúng không?"

Ngẩng đầu lên, Tô Hàn nhìn thấy hai khuôn mặt, nhìn cũng có chút quen mắt—— Xác thực là người chơi không sai.

Chung Duệ không chút do dự: "Đúng vậy, là bạn của chúng tôi."

"Vậy thì tốt." Cô y tá yên tâm, sau đó hài lòng rời đi.

Tô Hàn nói lại phân tích một lần nữa.

Người đến lập tức làm vẻ mặt bừng tỉnh.

Một tên nói: "Tôi cảm thấy vòng này ngay từ mới bắt đầu đã thấy không đúng, thì ra là như vậy."

Một tên khác thì bày tỏ: "Chúng tôi nghe được radio, cho nên chạy tới đến xem tình hình." Đồng thời hắn thầm cảm thấy vui mừng, may mà đến.

Người đầu tiên hỏi: "Cần giúp không?"

Tô Hàn chỉ chỉ phòng cách ly: "Biết điều thì vào đó cách ly năm ngày chính là giúp đỡ lớn nhất rồi."

Hai người: "...."

Chung Duệ bổ sung nói rõ ràng: "Bên ngoài còn bảy người chạy trốn, giải quyết bọn họ thì chuyện này xem như xong. Nhưng người chơi bị cách ly cũng có người không thành thật, cần phải có người trông."

Hai người chợt hiểu ra, nghiêm túc ngỏ lời: "Không thành vấn đề, để bọn tôi trông coi."

"Ừ." Chung Duệ khẽ gật đầu.

Giáo sư Trần đến mang nhóm người mới đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại năm người Tô Hàn.

"Không nghĩ tới hai người lại mang hơn hai mươi người về." Trên mặt Diệp Thanh hờ hững, nhưng đồng tử đã co rút nhanh chóng.

Trên thực tế, ở cửa tiệm thuốc số người bọn họ gặp không chỉ dừng lại ở chín mà là mười một người. Chẳng qua cân nhắc đến càng nhiều người càng khó quản lý, nên hắn liền làm như không thấy đối phương.

Những tưởng mình đã làm rất tốt, ai ngờ vừa trở về liền bị đả kích.

Tô Hàn không quan tâm lắm: "Mấy phó bản không được tiếp tế, kho hàng trống rỗng rất nhiều. Nên đa số đều gặp ở trong siêu thị nên tiện tay mang về hết."

Tiện tay... Diệp Thanh câm lặng, trong lòng gào thét người này nhất định là cố ý!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net