Chương 1: Tiếc Nuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện tư nhân thành phố Bình Giang.

Diệp Thanh Thanh ở trên giường bệnh run lẩy bẩy bóp cổ Diệp Lan.

Gương mặt già nua bởi vì tức giận mà vặn vẹo xấu xí.

Cùng Diệp Lan trẻ tuổi xinh đẹp tạo thành hình ảnh đối lập rõ rệt.

Rõ ràng...Diệp Lan còn lớn hơn cô hai tuổi.


"Tiểu Đồng cũng gọi mày là chị, mày thế nào lại moi tim nó? Mày có còn là người không?"

Diệp Thanh Thanh tức giận chất vấn, em trai Tiểu Đồng là động lực duy nhất để cô sống tiếp.

Bây giờ Tiểu Đồng đã chết, cô cũng không sống nổi nữa.

Cô muốn báo thù.

Là vì cái chết thảm của Tiểu Đồng. Cũng vì chính bản thân mình đã quá khổ.

"Tiểu Đồng... xảy ra tai nạn, tim không dùng cũng là lãng phí "

Diệp Lan bị siết cổ đến hít thở không thông. Nhìn Diệp Thanh Thanh đầy hoảng sợ.

Con ả này đang ở trong tù mà, tại sao trốn ra được?

Diệp Thanh Thanh tăng lực, tay siết mạnh hơn.

Hô hấp của Diệp Lan ngày càng yếu, huyết sắc trên mặt dần dần biến mất.

"Mày còn gạt tao? Mày nói chuyện với Lục Thanh Tuyền, tao đều nghe, tai nạn của Tiểu Đồng là tụi mày gây ra. Ban đầu Lục Thanh Tuyền cưới tao là vì di sản mẹ tao để lại, âm mưu đẩy tao vào tù mà không giết chết vì muốn tao làm kho dự trữ tim cho mày"

Mỗi một câu nói, khí lực trên tay Diệp Thanh Thanh tăng một phần.

Bóng người trước mắt Diệp Lan dần trở nên mơ hồ, cô ta thất thanh la lên :" Thanh Tuyền, cứu em! "

"Không nghĩ tới tao sẽ trốn ra được chứ gì ?"

Diệp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Lan.

Trong hộc tủ cạnh giường lấy ra con dao gọt trái cây.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Diệp Lan, xé áo cô ta ra.

Thân trên cô ta bại lộ.

Vết khâu xấu xí tựa như con rết còn rất mới trên ngực trái. Đang đập bên trong chính là tim của Tiểu Đồng.

"Cô muốn làm cái gì?

"Con khốn! Mày không xứng với tim Tiểu Đồng !"

Diệp Thanh Thanh một tay bóp cổ Diệp Lan. Một tay cầm dao, không chút do dự đâm về phía ngực Diệp Lan, cũng vòng quanh vết sẹo một vòng thật sâu.

Diệp Lan đau đến phát ra tiếng khàn khàn cùng tiếng gào tuyệt vọng.

Máu tươi nhuộm bộ đồ bệnh nhân và chăn gối thành đỏ thẫm.

Đồng tử Diệp Lan từ từ giãn ra, thân thể ngã ra sau, hai mắt trừng to như nứt ra.

Diệp Lan đến chết đều không nghĩ ra, tại sao Diệp Thanh Thanh lại có thể chạy ra khỏi nhà tù?

Diệp Thanh Thanh muốn lấy lại tim em trai.

Con khốn Diệp Lan này không xứng dùng tim Tiểu Đồng!

Nhưng cô vừa đưa tay ra thì tiếng súng vang lên.

Ngực truyền tới một trận đau nhức.

Cô thẩn thờ nhìn trên ngực có nhiều hơn một cái cửa hang sâu hoắm.

Té xuống đất.

Thì ra là Lục Thanh Tuyền lúc nãy bị cô gõ ngất đã tỉnh, còn đang cầm súng chĩa về phía cô.

"Tiện nhân, cô dám giết Lan nhi, tôi muốn giết cô!"

Lục Thanh Tuyền thống khổ nhìn Diệp Lan đã mất đi khí tức nằm xụi lơ trên giường bệnh.

Thật vất vả lắm mới chờ tới ngày này. Chỉ một tháng nữa, Lan nhi sẽ là vợ hắn.

Nhưng bây giờ...

"Con khốn nạn!"

Lục Thanh Tuyền lần nữa giơ súng lên, chỉ cần Diệp Thanh Thanh chết, di sản chính chính là của hắn.

Lan nhi đã không còn, di sản lại nhất định phải bắt vào tay.

Diệp Thanh Thanh bỗng nhiên bật cười :"Lục Thanh Tuyền, anh qua đây, tôi đem mật mã két sắt ngân hàng nói cho anh biết."

"Anh dù sao cũng là người đàn ông tôi yêu, tôi sắp chết, anh hôn tôi một chút đi. Kết hôn năm năm, anh còn không có hôn qua tôi đấy!"

Diệp Thanh Thanh cầu xin mà nhìn hắn. Ánh mắt hèn mọn lấy lòng làm Lục Thanh Tuyền hạ xuống phòng bị.

Hắn từ từ đi tới, trong tay còn cầm súng, đứng ở bên người Diệp Thanh Thanh. Cúi người xuống muốn hôn một cái lấy lệ.

Hô hấp Diệp Thanh Thanh dần dần trở nên yếu ớt.

Xem ra không có một chút uy hiếp, Lục Thanh Tuyền hạ thấp phòng bị, cách khuôn mặt xanh lét của Diệp Thanh gần hơn.

"A con khốn "

Lục Thanh Tuyền thống khổ kêu to.

Trên ngực cắm một con dao , là Diệp Thanh Thanh trước đó giấu trên người.

Lục Thanh Tuyền lại bắn mấy phát súng về hướng cô.

Diệp Thanh Thanh khẽ mỉm cười, cô đã báo thù, chết cũng không tiếc.

Không, vẫn có tiếc nuối!

Lục Mặc

Người đó là người đàn ông cùng cô có hôn ước.

Cũng là người duy nhất cô phụ bạc!

Không nghĩ rằng tới cuối cùng, người giúp cô sẽ là Lục Mặc.

Rõ ràng Lục Mặc là một người trọng quy củ, nhưng bây giờ lại giúp cô vượt ngục, còn giúp cô ngụy tạo thân phận.

"Lục Mặc, thật xin lỗi!"

Diệp Thanh Thanh thì thào nói, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.

Diệp Lan chết.

Lục Thanh Tuyền bị đâm trúng tim, cũng không sống nổi.

Thiếu cô, cô đã đòi lại.

Những gì cô thiếu Lục Mặc, chỉ có thể kiếp sau trả lại!

Mà....

Nếu có kiếp sau hãy nói!

Trước giây phút cuối cùng, Diệp Thanh Thanh cảm nhận được cửa bị mở ra.

Người tới là Lục Mặc.

Dù ngồi xe lăn, cơ thể hắn vẫn thẳng tắp.

"Tại sao cô không đi?" 

Lục Mặc thương tiếc nhìn Diệp Thanh Thanh thoi thóp như cá sắp chết.

Diệp Thanh Thanh cố gắng mở to mắt.

Muốn nhìn rõ Lục Mặc.

Nhưng chỉ có thể nhìn thấy như hai quầng trắng tát. Thế nào lại già mau như vậy?

Là bởi vì tráng chí không thù sao?

"Thật xin lỗi, dì Phương không phải tôi giết!"

"Tôi biết!" Lục Mặc gật đầu, hắn cũng mới vừa tra ra gần đây .

"Lục Mặc à, nếu như có kiếp sau tôi nhất định sẽ ở bên anh sống hết đời "

Thanh âm Diệp Thanh Thanh dần dần biến mất.

Bàn tay dính đầy máu tươi vô lực rũ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net