Chương 2: Từ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thanh Thanh, Lục gia gia trở lại, bây giờ em nói với ông ta là muốn cùng Lục Mặc từ hôn đi!"

Thanh âm ôn nhu đang lải ở bên tai làm cô tỉnh lại. So với nhiều âm thanh hỗn tạp không dứt bên ngoài còn đáng ghét hơn.

Diệp Thanh Thanh ngơ ngác nhìn cây ngô đồng bị gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ.

Từng cành lá rậm rạp xanh biết, cơn gió mang theo hơi nóng cùng tiếng ve bán mạng kêu suốt. Đều nói rõ lúc này đang là mùa hè nóng bức.

Rõ ràng cô đã chết.

Chết ở mùa thu xơ xác tiêu điều.

Còn có... Diệp Lan tại sao còn không chết?

Diệp Thanh Thanh chậm rãi ngẩng đầu.

Nhìn thấy Diệp Lan mặc áo đầm màu trắng.

Tiện nhân!

Cô ta lúc này nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều. Sắc mặt lúc nào cũng trắng nhợt nhạt. Nhưng lại càng có thể làm cho đàn ông thương tiếc.

Tỷ như Lục Thanh Tuyền, có thể bất chấp đem Diệp Lan nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Nội tâm kịch liệt nhảy cỡn lên, Diệp Thanh Thanh đẩy ra Diệp Lan ra.

Thấy phía sau có lịch treo tường.

Ngày 9 tháng 7 năm 1995.

Cô sống lại , trở lại mười một năm trước?!

Trời cao thương sót a! Cô có thể bắt đầu lại!

Đời này cô thề sẽ không bao giờ để bị người trở thành kẻ ngu, bị người ta đùa giỡn xoay vòng vòng nữa !

Không bao giờ bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc làm mắt mù tâm điếc.

Không bao giờ không biết phân biệt tốt xấu.

Cô lúc trước ngu như heo!

Những gì người khác thiếu cô, cô bắt họ trả lại gấp trăm lần!

Diệp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lan.

Con nhỏ này, chờ ta trả thù đi! Hãy run rẩy đi...tuyệt vọng đi...

Diệp Lan rùng mình một cái, nghi ngờ nhìn Diệp Thanh Thanh.

Con ngu này chỉ ngủ một buổi trưa thấy, sao cứ như biến thành một người khác vậy?

Ánh mắt vừa rồi thật là đáng sợ, giống như là muốn giết người!

"Thanh Thanh, em thế nào? Có phải gặp ác mộng không ?" Diệp Lan quan tâm hỏi.

Diệp Thanh Thanh âm thầm cười lạnh.

Người chị này lúc nào cũng sẽ có một lý do hoàn mỹ nhất để lừa cô. Bộ dáng nhìn như ngọt ngào kì thực là độc dược hạng nặng.

Từ từ đẩy cô xuống vực sâu.

Còn liên lụy Tiểu Đồng!

"Đúng vậy, mới vừa rồi nằm mơ thật là đáng sợ, trong mơ thấy chị cùng với Lục Thanh Tuyền cắn môi níu lưỡi đắm đuối, còn đem em đẩy xuống sông"

Diệp Thanh Thanh làm bộ sợ hãi, âm thầm quan sát Diệp Lan.

Diệp Lan biến sắc. Khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng lên, thẹn thẹn thùng thùng.

Diệp Thanh Thanh âm thầm cười lạnh.

Đôi cẩu nam cẩu nữ này bây giờ đã ở cùng một chỗ cấu kết với nhau.

Trước kia cô bị mù bị lé phải không? Vậy mà không phát hiện ra hai người này có gian tình nồng nặc.

" Thanh Thanh, mơ cái gì ngổn ngang lung tung vậy, anh Thanh Tuyền thích em mà. À, anh Thanh Tuyền vừa mới gọi điện nói Lục gia gia đã trở về. Hai chân Lục Mặc phế rồi, cả đời cũng không đứng lên được. "

Diệp Lan thở dài đất lắc đầu:

"Aiiii...Lục Mặc thật đáng thương! Sau này sẽ là phế nhân, bộ đội cũng không thể lại ở lại. Thanh Thanh, đây chính là cơ hội tốt, có sẵn lý do a, thời gian của em quý báu, tuyệt đối không thể ở bên một tên phế nhân cả đời"

"Lục gia gia rất sáng suốt, em chỉ cần cùng ông ta nói rõ ràng, Lục gia gia nhất định sẽ đồng ý từ hôn. Em nói trước, sau đó ba mẹ lại ra mặt, hôn sự này có thể lui. "

Diệp Thanh Thanh ngồi ở trước bàn trang điểm, thưởng thức mỹ nhân trong gương.

Cô biết mình rất đẹp, giống như hoa hồng đỏ nở rộ lúc sáng sớm, kiều diễm ướt át.

Còn loại bạch mỹ nhu nhược như Diệp Lan, căn bản là không có cửa cùng so sánh!

Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trẻ tuổi mỹ lệ, da thịt bóng loáng như tơ lụa, vô cùng mịn màng. Da dẻ hồng hào khoẻ mạnh.

Con ma bệnh Diệp Lan đứng bên cạnh, tùy thời bị giây thành đống cặn bả.

"Thanh Thanh, em có nghe lời chị nói hay không?"

Chờ nửa ngày không được đáp lại, Diệp Lan không nhịn được hỏi tiếp.

Trong lòng mặc dù bất mãn, nhưng trong mắt vẫn còn lộ ra quan tâm.

Nụ cười dối trá để cho Diệp Thanh Thanh chỉ muốn lại đâm chết tiện nhân này thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net