Chương 7: Kinh động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn khuôn mặt đang nổi giận của Tần Uyên, Bạch Hiểu Y càng cảm thấy thật buồn cười. Người như Tần Uyên từ lâu đã dùng vẻ mặt nghiêm túc thận trọng để ngụy trang, cũng thật dày công tôi luyện, nhìn không rõ anh đang vui hay buồn. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến trên mặt Tần Uyên xuất hiện sự phẫn nộ.

Cô cũng không nói gì, vẻ mặt trào phúng nhìn anh.

Tần Uyên nhìn cô rất lâu cũng không có kết quả gì, cuối cùng anh thỏa hiệp cúi đầu. Anh đè nén khóm lửa trong lòng xuống, lúc ngẩng đầu sắc mặt cũng ôn hòa hơn rất nhiều, giọng nói nhẹ nhàng đi không ít: "Anh đã làm điều gì sai khiến em tức giận sao? Nói cho anh biết, anh làm gì sai, hửm?"

Bạch Hiểu Y cảm thấy có vài người chính là như vậy. Lúc bạn thật lòng với họ, họ không quý trọng bạn. Chỉ khi nào bạn buông tay họ, họ không chịu được cảm giác ấy. Đương nhiên, Bạch Hiểu Y cũng hiểu chỉ là anh không cam lòng, cũng không có nghĩa là anh để ý cô.

"Anh không làm gì sai, chẳng qua tôi cảm thấy hiện tại tuổi tôi cũng không nhỏ, không nên cả ngày làm phiền anh. Dù sao không phải là anh thấy rất phiền khi tôi đi theo anh sao. Hiện tại tôi không vậy nữa, không phải anh nên cảm thấy dễ chịu à?"

Ánh mắt Tần Uyên phức tạp tránh né, giọng nói cũng hòa hoãn rất nhiều, dường như còn lộ ra một chút bất đắc dĩ: "Mấy ngày hôm trước không phải là còn mong chờ anh trở về sao? Sao đột nhiên lại đổi ý?"

Bạch Hiểu Y lại không cho là đúng: "Bởi vì tôi trưởng thành sau một đêm có được không? Không có gì kỳ quái, tôi trưởng thành, tôi biết rõ tôi muốn cái gì, cũng biết rõ nên buông tha cho cái gì." Bạch Hiểu Y cố gắng bĩnh tĩnh tâm tình đang ẩn đau vì những kí ức hỗn loạn, nhìn thẳng vào hai mắt anh không chút sợ hãi: "Trước đó anh không thích tôi quấn quít anh, cũng không thích tôi hỏi đến chuyện của anh. Về sau tôi sẽ không hỏi. Chỉ là, tôi không hỏi chuyện của anh cũng thì hy vọng anh đừng quan tâm chuyện của tôi. Chúng ta tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau, hành vi chất vấn thừa thãi như hôm nay, đừng xảy ra lần nữa!"

Trong mắt Tần Uyên chợt lóe qua vẻ kỳ quái, cứ im lặng nhìn cô. Hồi lâu sau anh mới khe khẽ thở dài, buông cô ra.

Bạch Hiểu Y cũng không muốn nói nữa, vòng qua anh rồi rời đi.

Tần Uyên chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng cô rời đi. Trên đường phố vắng vẻ cũng chỉ còn một mình anh, cây dâm bụt hai bên đường đua nhau nở rộ nhưng lòng anh lại lạnh lùng, cũng không biết anh đứng bao lâu như vậy mới lên xe.

Anh đã khôi phục sự nghiêm túc thận trọng như ban đầu, hai tròng mắt sâu không thấy đáy cũng bình tĩnh không dậy nổi một gợn sóng. Anh vẫn là người trầm thấp như cũ, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến Tần Uyên để trong lòng!

Từ sau hôm ấy, liên tiếp vài ngày Bạch Hiểu Y không chạm mặt Tần Uyên, còn lần trước anh giúp bọn họ thanh toán tiền, cô đã ở trước mặt anh nói không cần nên trả lại anh tiền.Công việc trong tiệm bận rộn, mỗi ngày về đến nhà cô liền nhanh chóng đi ngủ. Mỗi sáng sớm rời giường thì mua thức ăn nấu cơm, mỗi ngày dù vất vả nhưng rất vui.

Hôm nay cô đang bận rộn ở trong tiệm thì nhận được điện thoại của Dương Tĩnh.

"Hiểu Y, ngày mai chúng ta cùng nhau đến bar chơi đi!"

"Quán bar à..." Bạch Hiểu Y có chút do dự: "Cậu thật sự muốn đi đến chỗ đó sao?"

Bên kia điện thoại kia do dự trong chốc lát: "Tớ cảm thấy trước giờ vẫn luôn làm một học sinh ngoan, những chỗ như này cho tới bây giờ vẫn không dám đi. Nhưng bây giờ trưởng thành rồi, cũng muốn thử những cái trước đó không dám thử. Chúng ta đi một lần, đi một lần cũng không sao mà?"

Bạch Hiểu Y nghĩ đến đời trước bản thân lúc đi học là học trò ngoan, sau khi kết hôn là người vợ tốt, vẫn luôn sống rất có khuôn phép.Địa điểm như quán bar cô nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện giờ sống lại một đời, cô cũng không muốn sống vì người khác, sao không tự chiều bản thân một chút?

Cô nghĩ qua rồi đồng ý: "Được, tối mai đi thôi!"

Bàn bạc xong với Dương Tĩnh xong, hôm sau cô nói với cha mẹ không đến tiệm lẩu được. Dù sao bọn họ cũng không muốn cho cô đến tiệm lẩu, cũng tùy ý cô.

Mặc dù chưa bao giờ tới quán bar, nhưng là Bạch Hiểu Y cũng biết vào quán bar phải ăn mặc thật đẹp. Cho nên nhân lúc mẹ không ở nhà, cô vụng trộm tìm một bộ váy và giày cao gót của mẹ, nghe nói đây là đồ bà mặc trong lần hẹn đầu tiên với ba cô.

Bộ váy màu hồng phấn lộ lưng, dáng người cô nhỏ gầy hơn so với mẹ, bộ váy này mặc lên có vẻ rộng thùng thình. Cũng may cô trổ mã không tệ, có lồi có lõm. Hơn nữa bởi vì tuổi trẻ, làn da vừa trắng vừa mềm mại. Màu hồng phấn càng làm tôn lên làn da trắng mềm. Quả thực tựa như một miếng bánh ngọt vừa mới lấy ra khỏi chiếc lồng kính.

Bởi vì lộ lưng, cho nên cô buộc tóc lên. Chỉ là tùy ý buộc,dùng tay đánh rối, khiến nó mang theo một vẻ đẹp tùy hứng. Tuy đơn giản, nhưng rất hợp với chiếc váy.

Sau khi chuẩn bị tất cả sẵn sàng, cô đi đôi giày cao gót trắng vào. Đứng ở trước gương ngắm nghía lại bản thân một chút. Sau khi cảm thấy hài lòng rồi cô mới ra cửa.

Chỉ là không nghĩ vận khí cô đỏ như vậy, vừa ra cửa thì thấy Tần Uyên cũng đang ra khỏi nhà. Bỗng nhiên nhìn thấy, Bạch Hiểu Y nhíu mày theo bản năng, khách khí gật đầu với anh coi như chào hỏi.

Tần Uyên thấy cô lại ngẩn người. Bạch Hiểu Y rất xinh đẹp, chỉ là bình thường không thể hiện ra. Thay đổi cách ăn mặc một chút thôi cũng đủ khiến người ta kinh diễm. Có thể nói, Bạch Hiểu Y trước mắt thật sự làm đôi mắt anh như muốn đắm chìm vào. Bình thường cô lúc nào cũng ăn mặc quy củ, quần đùi chưa bao giờ ngắn trên đầu gối, quần áo cũng rộng rãi, thoải mái là chính. Nhưng giờ phút này cô mặc trên mình chiếc váy kia chỉ dài quá đùi, sau gáy có hai sợi dây, ngay cả tay áo cũng không có.

 Tần Uyên không nghĩ tới, ngày thường cô bé cứng ngắc này lại có ngày phô bày ra cảnh sắc như vậy. Nhưng khi ánh mắt anh lướt qua bộ ngực như ẩn như hiện và bắp đùi gần như lộ ra, sắc mặt anh lại trầm trầm xuống.

Ăn mặc như vậy là muốn đi quyến rũ ai?

Ánh mắt Tần Uyên nhìn Bạch Hiểu Y cực không tự nhiên. Cô lấy hai tay che ngực theo bản năng, cũng không cùng anh nhiều lời, xoay người rời đi.

Trên mặt cô lóe lên sự chán ghét không phải là Tần Uyên không thấy, sắc mặt vốn âm trầm lại càng trầm hơn. Mà khi cô quay người lại lộ ra một mảng lớn sau lưng, ánh mắt tối tăm của Tần Uyên rất dâng lên lửa giận khó giấu.

Dáng vẻ này của cô có khác gì không mặc không ?

Sau khi Bạch Hiểu Y ra khỏi nhà chuẩn bị bắt xe bus. Nhưng cô còn chưa đi đến trạm xe buýt đột nhiên sau lưng xuất hiện một chiếc xe dừng ở trước mặt cô. Bước chân Bạch Hiểu Y dừng lại, nhìn qua chiếc xe kia, nhíu mày.

Thật ra từ ngày Tần Uyên ngăn cản cô ở trên đường và bị cô chế nhạo một trận thì cuộc sống của cô vẫn không có gì thay đổi. Hơn nữa cô cũng nhìn ra Tần Uyên cũng tránh mặt cô, cô cảm thấy như này rất tốt. Đợi đến về sau anh đi học lại, hai người hầu như sẽ không có cơ hội gặp mặt. Nhưng nhìn qua chiếc xe dừng bên cạnh mình, cô rất kinh ngạc, chỉ không biết Tần Uyên lại đang muốn làm cái gì.

Cửa sổ xe chậm rãi mở xuống, lộ ra gương mặt nhàn nhạt của Tần Uyên: "Em đi đâu, anh đưa em đi."

Bạch Hiểu Y khách khí nói: "Không cần làm phiền anh. Cảm ơn ý tốt của anh." Nói xong lời này cô rảo bước lên phía trước.

Cô biết rõ Tần Uyên là một người rất kiêu ngạo, sau khi bị từ chối tuyệt đối sẽ không hạ thấp tôn nghiêm,mặt dày mày dạn. Nhưng rất nhanh cô phát hiện ra hình như cô sai rồi.

Cô đi chưa được vài bước đã bị thân hình cao lớn của Tần Uyên ngăn cản lại. Bạch Hiểu Y dừng lại, kinh ngạc nhìn anh: "Còn có việc sao?"

Anh không nói hai lời, kéo tay cô lên xe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net