Chương 8: Bá đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác của anh quá đột ngột, Bạch Hiểu Y nhất thời không kịp phản ứng. Đợi đến khi bị anh nhét vào trong xe, cô mới khôi phục tinh thần, vô cùng tức giận nói: "Tần Uyên anh làm cái gì vậy, thả tôi xuống!"

Tần Uyên không để ý cô giãy giụa, thắt dây an toàn cho cô, đi vòng qua ghế lái ngồi xuống. Anh không đợi cô mở cửa xe nhanh chóng khóa cửa lại, lúc này mới nói với cô: "Em đi đâu, anh đưa em đi!".

Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn gương mặt không biểu tình của anh qua gương, hành vi bá đạo ngang ngược của anh trong nháy mắt làm lửa giận trong lòng cô nhen nhóm: "Không cần phiền anh như vậy, tự tôi có thể đi! Mau mở cửa xe ra, tôi muốn xuống xe!"

Tần Uyên như không nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt đương nhiên đáp: "Em đã không nói muốn đi đâu, vậy anh đi đâu đành phải đưa em tới đó." Nói xong anh thật sự khởi động xe.

"Anh..." Bạch Hiểu Y bị anh chặn họng, nhưng cô rất nhanh phân tích tình huống trước mắt. Cô vội vàng sâu hít mấy hơi để lửa giận hạ xuống. Cô biết đối phó loại người như Tần Uyên ngàn vạn lần không thể nóng vội. Cái người trình độ bình tĩnh hơn người như anh, tư duy logic cũng cao hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ cần cô nói năng không suy nghĩ nhiều, sẽ bị anh dắt mũi.

"Tôi nói Tần tiên sinh này..." Trải qua một phen điều chỉnh, Bạch Hiểu Y khiến bản thân bình tĩnh lại: "Lần trước không phải tôi đã nói rồi sao? Giữa chúng ta nên tôn trọng lẫn nhau, không hỏi lẫn nhau, khi đó anh cũng đã chấp nhận. Hiện giờ anh mặt dày như vậy không phải là đang tự vả mặt anh sao?"

Khóe miệng Tần Uyên khẽ giật, rét lạnh trong mắt ngày càng nhiều: "Anh hỏi một lần nữa, em muốn đi đâu?"

Bạch Hiểu Y cắn răng, nhắm mắt hòa hoãn một cái mới nhàn nhạt nói: "Bar An Khang."

"Quán bar?" Tần Uyên híp mắt lại, trong mắt lóe lên sự bất mãn nhìn thẳng mặt Bạch Hiểu Y, "Em đến đó làm gì?"

Bạch Hiểu Y vẻ mặt thản nhiên nhìn anh: "Đương nhiên là đến đó chơi."

(Jztr, hỏi như hỏi 🤡 đến quán bar không chơi thì học hả tr ?)

Tần Uyên nhất thời không lên tiếng, ánh mắt nhìn vào trang phục mát mẻ của cô. Sắc mặt vốn không tốt lại tối thêm vài phần, trầm mặc rất lâu nhưng vẫn nhẫn nại nói với cô: "Chỗ đó không phải nơi em có thể đi, ở đó rất loạn. Mỗi ngày đều có chuyện không hay xảy ra, cho dù chuyện xấu kia là số ít, nhưng em cũng không nên mạo hiểm như vậy. Huống chi hai người các em mới vừa mới tốt nghiệp, cũng không có nhiều kinh nghiệm xã hội, không chú ý sẽ dễ dàng bị người xấu lừa. Nếu em thực sự muốn đi, bao giờ anh rảnh sẽ dẫn các em đi."

Mặc dù hành vi Tần Uyên ép cô lên xe rất đáng ghét, nhưng không thể không nói, câu nói của anh rất có lý. Mặc dù linh hồn cô là phụ nữ trung niên nhưng trước cũng chưa đi đến những nơi như này, không có kinh nghiệm gì. Dương Tĩnh càng không cần phải nói, là thiếu nữ mười tám hàng thật giá thật.

Cho dù cô và Dương Tĩnh cẩn thận như thế nào, cũng không dám chắc sẽ an toàn. Hơn nữa như các cô là người dễ bị người khác lừa. Nếu thực sự gặp phải phiền toái, hai cô bé cũng khó đối phó.

Bạch Hiểu Y nghĩ qua: "Vậy được, anh dừng xe đi, tôi tự về."

Cô không nghĩ tới Tần Uyên lại không thèm quan tâm lời của cô, xe càng chạy càng xa, Bạch Hiểu Y tức đến rùng mình, cáu kỉnh: "Anh làm gì vậy? Tôi nói tôi không tới quán bar, anh dừng xe lại, tự tôi về nhà!"

Tần Uyên cũng không thèm nhìn cô, vẻ mặt đương nhiên đáp: "Thắt dây an toàn rồi,ngồi yên đi!"

Bạch Hiểu Y đúng là càng ngày càng không thể hiểu nổi anh. Theo lý mà nói, cô đã nói rất rõ ràng với anh. Cô biết rõ tính anh, có lẽ sẽ có một chút không cam lòng. Nhưng lý trí và sự kiêu ngạo của anh sẽ rất nhanh làm phai nhạt sự không cam lòng. Sau đó việc ai nấy làm, không liên quan đến nhau.

Nhưng bây giờ anh định làm gì? Bạch Hiểu Y hít sâu mấy hơi điều chỉnh tâm tình một chút, tận lực bình tĩnh hỏi: "Anh đưa tôi đi đâu?"

Tần Uyên vẫn là không nhìn cô, ánh mắt chăm chăm phía trước: "Đến nơi sẽ biết."

Bạch Hiểu Y hiểu rõ tính cách Tần Uyên, từ trước đến nay anh làm việc độc đoán ngang ngược, cho tới bây giờ đều là nói một không nói hai. Tiếp tục nói với anh cũng sẽ không có kết quả gì nên cô không nói thêm nữa, quay đầu nhìn qua ngoài cửa sổ. Chốc lát lại nhìn anh,cô muốn nhìn một chút đến cuối cùng anh muốn làm gì.

Hai người đều không nói gì,bầu không khí trong xe tĩnh lặng không ít. Yên tĩnh đến mức cô dường như có thể nghe thấy hơi thở của anh. Cũng không biết sau bao lâu, cuối cùng Tần Uyên cũng dừng xe lại.

"Xuống xe đi."

Bạch Hiểu Y nhìn thoáng qua anh, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ phút này họ đang dừng ở trước một tiệm bánh ngọt. Nhìn qua tiệm bánh ngọt cô vẫn không rõ chuyện gì, ngạc nhiên nhìn sang anh.

Tần Uyên một bên cởi dây an toàn,giải thích: "Không phải trước em đòi ăn bánh ngọt sao?"

Lời nói này đột nhiên nhắc nhở Bạch Hiểu Y, cô nhìn thoáng qua tên tiệm bánh. Mơ hồ nhớ đến đời trước, cô mặt dày mày dạn thuyết phục Tần Uyên ăn đồ ngọt cùng cô, hình như chính là tại tiệm bánh này.

Kết cục, đương nhiên là ra về không vui vẻ.

Cô còn nhớ ngày đó cô rất cao hứng, chỉ cần cùng Tần Uyên làm gì cô đều cảm thấy cao hứng. Cô gọi rất nhiều đồ ngọt mình thích, đang vui vẻ ăn thì Tần Uyên lại đột nhiên nghe điện thoại, cúp điện thoại xong chỉ bỏ lại một câu nói với cô rằng anh có việc gấp rồi rời đi.

Sau khi Tần Uyên rời đi, Bạch Hiểu Y nhìn qua bàn đồ ngọt cũng không còn tâm trạng để ăn, vô cùng mất mát ngồi trong tiệm hồi lâu mới đi ra. Nhưng khi cô đi ra mới phát hiện trời mưa, nơi này cách trạm xe buýt rất xa, mưa tới quá đột ngột nên tất cả mọi người đều bắt xe. Trong lúc nhất thời cô không bắt được xe. Cô gọi điện cho Tần Uyên hy vọng anh có thể tới, nhưng anh chỉ trả lời cô "Đang bận" liền không quan tâm cô nữa.

Sau ngày đó, cô dầm mưa rất lâu để chạy đến trạm xe buýt. Sau đó lại dầm mưa rất lâu mới đợi được xe buýt. Sau khi về đến nhà thì ốm, khó chịu, mệt mỏi rất lâu.

Đời trước, vất vả khổ sở cầu khẩn mới đổi được cơ hội cùng anh ăn đồ ngọt. Cuối cùng còn bị anh cho leo cây. Đời này không nghĩ anh lại chủ động đưa cô tới đây.

Nhưng cô đã sớm không còn thích ăn đồ ngọt.

Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng: "Hiện tại tôi không muốn ăn, thật sự xin lỗi."

Nói xong lời này, cô duỗi tay tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe rời đi. Nhưng cô phát hiện cửa xe vẫn còn khóa trái, cô đẩy vài cái cũng không mở được, ánh mắt cũng lạnh xuống: "Mở cửa xe ra đi!"

Anh không trả lời, chỉ dùng đôi mắt thâm trầm mang theo tức giận chăm chú nhìn chằm chằm cô. Bạch Hiểu Y lại thử đẩy vài cái, vẫn không mở được. Cô nghĩ tới đời trước mình hết lần này đến lần khác khó khắn lắm có thời gian bên cạnh anh. Cơn giận của Bạch Hiểu Y lập tức bốc lên, giọng nói khỏi lớn hơn vài lần: "Mở cửa ra!"

Tần Uyên cảm thấy cô gái này thật quá đáng, anh đã không để ý một đống công việc trên đầu để đưa cô đi ăn bánh ngọt, không nghĩ rằng cô thế nhưng không có chút cảm kích nào.

Anh nhắm mắt lại, đè xuống lửa giận, mới ấn mở khóa. Bạch Hiểu Y cũng không muốn dây dưa cùng anh, đẩy cửa xe ra muốn xuống xe. Cô không nghĩ tới, cô còn chưa bước chân ra đã bị anh mạnh mẽ kéo lại.

"Anh làm cái gì thế?!"

Bạch Hiểu Y vừa dứt lời, đã thấy Tần Uyên vượt qua. Hai tay anh bắt lấy cổ tay cô đặt sau đầu cô, lại dùng hai chân ngăn giữa hai chân cô. Động tác của anh vừa lưu loát lại liền mạch, Bạch Hiểu Y gần như không kịp phản ứng đã bị anh vững vàng giam ở ghế ngồi.

Nhìn qua gương mặt gần trong gang tấc, cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người anh, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại.

Tư thế quả thực quá mức ái muội, hơn nữa trang phục hôm nay của cô vô cùng mỏng manh, nếu như anh lại tới gần một chút, ngực anh sẽ chạm phải ngực cô.

Nếu là đổi lại trước kia, có thể cùng anh thân mật tất nhiên là cô cầu còn không được. Đối mặt với anh ở tư thế xấu hổ này, cô chỉ sợ trong đầu sớm như nai con chạy loạn. Nhưng bây giờ cô sớm đã hoàn toàn buông bỏ hết thảy. Đối với anh không có một chút lưu luyến, ngược lại vì trong lòng oán niệm anh, chỉ cần thân mật cùng anh một chút cũng khiến cô cảm thấy phản cảm.

Cho nên Bạch Hiểu Y vội vàng rụt lại đằng sau, tránh tiếp xúc thân thể với anh, một bên cô không ngừng giãy giụa một bên quát: "Tần Uyên, anh thả tôi ra! Anh muốn làm gì?"

Cô giãy giụa rất mạnh, Tần Uyên cũng sợ mình dùng sức quá sẽ làm đau cô. Anh lên tiếng nói với cô: "Bạch Hiểu Y em phải nghe anh nói đã! Đừng cố cãi nhau với anh!"

Anh áp chế khí thế, hy vọng cô sẽ nghe lời một chút, không nghĩ cô nghe nói như thế lại giống như là bị dẫm vào đuôi. Ngọn lửa trong mắt cô mỗi lúc một hừng hực, như hận không thể xé anh ra thành từng mảnh.

"Nghe lời anh?! Tần Uyên, anh nghĩ anh là ai, anh có tư cách gì mà tôi phải nghe anh?!"

Đời trước câu anh nói nhiều nhất với cô chính là câu nghe lời anh, mà cô luôn nghe lời anh, luôn ngoan một chút, nhưng cô nghe lời như vậy đổi lại cô được cái gì?

Anh cho rằng cô phải nghe lời anh là điều đương nhiên. Trong mắt anh, cô chính là một con vật nhỏ không nên có phản kháng.

Cô hận anh, cô oán anh, cô muốn hoàn toàn buông bỏ anh, làm lại một đời. Cô chưa từng nghĩ muốn trả thù anh, cô chỉ hy vọng mình cách xa anh, cũng không muốn cùng anh có bất kỳ khúc mắc nào. Những gì cô muốn chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng vì sao?

Anh không phải hết sức bất mãn cô sao? Không phải là vẫn luôn chán ghét cô gần anh sao? Không phải là vẫn hờ hững với cô sao? Vì sao thời điểm cô buông tay anh, anh lại muốn quấy rối yên tĩnh khó có được của cô một lần nữa?

Tần Uyên, anh có tư cách gì đối xử bá đạo như vậy? Anh dựa vào cái gì mà ích kỷ như thế?!

Bạch Hiểu Y hiện tại rất giận dữ, nhưng cho dù cô có giãy giụa như thế nào Tần Uyên vẫn không buông cô ra. Đã từng bị sự lạnh lùng tạo thành những vết thương cắm rễ trong lòng, cảm giác đau nhói trong nháy mắt lan tràn toàn thân. Rốt cục cô không bị khống chế,hét lên: "Tần Uyên anh đi chết đi!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net