Chương 4: Đánh mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiếu nữ trước mặt làn da như cánh hoa mềm mại, lông mi uốn cong như cánh bướm, một đôi mắt sáng lấp lánh hết sức đẹp mắt, không hề phòng bị nhìn ngươi, phảng phất như ngươi là người đáng giá nàng tín nhiệm nhất.

Đáng tiếc Thẩm Tiểu Đăng trùng sinh từ trong hắc ám trở về không hề bị bộ dạng này của nàng đả động.

Thiện lương là đặc quyền của vai nữ chính.

Bình tĩnh mà xem xét, kiếp trước sau khi hắc hóa, nàng đối với Thẩm Tiểu Đăng không hề khách khí, một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết. Cuối cùng cái chết của nàng cũng coi như đúng tội, điều khiến nàng không thể giải thoát là do sự tra tấn của những kẻ theo đuổi Thẩm Phù Diêu đối với nàng, bọn họ có quyền gì quyết định vận mệnh của nàng? Lại dựa vào đâu khiến nàng hồn phi phách tán? Loại ánh mắt cao cao tại thượng như nhìn xuống một con kiến này thật sự làm cho nàng rất không cam lòng...

Nàng hiện tại đã không còn tình cảm với Trường Việt, cũng không còn hận Thẩm Phù Diêu. Tuy rằng không hận, nhưng cũng không thể thích nàng, hai từ nữ chính đại biểu cho việc, làm nữ phụ phản diện sẽ rất thảm, làm tỷ muội lại càng thảm hại hơn.

Thẩm Tiểu Đăng cũng không muốn trở thành vật hy sinh cho nữ chính trong sách.

"Đã trở về thì nghỉ ngơi đi, ta đi trước."
Nàng không muốn cùng Thẩm Phù Diêu liên lụy quá nhiều.

Không nghĩ tới, Thẩm Phù Diêu bỗng nhiên kéo lấy tay áo của nàng, "Tỷ tỷ, rất lâu rồi không gọi ta là muội muội, ta còn tưởng rằng đã làm gì sai chọc giận ngươi rồi chứ." Nói xong, nàng như bị từ muội muội kia xúc động, một đôi mắt đẹp lóe ra lệ ý.

Nhìn thấy Thẩm Phù Diêu lã chã chực khóc, Trường Việt tâm không khỏi mềm thành một mảnh.

Mà Thẩm Tiểu Đăng, "..."
Này cũng không khỏi quá mức đi..

Thẩm Như Hải lâp tức nói: "Sao có thể đâu, nơi ngươi ở cách Khinh La điện của tỷ tỷ ngươi xa như vậy, sao có cơ hội chọc giận tỷ tỷ ngươi." Hắn lại quay qua nói với Thẩm Tiểu Đăng "Ngươi cũng vậy, không cần tu luyện suốt ngày, cũng nên quan tâm muội muội của ngươi nhiều một chút."

Thẩm Tiểu Đăng rất biết nghe lời " Ta đã biết, phụ thân."

Thấy Thẩm Tiểu Đăng tỏ thái độ, Thẩm Phù Diêu nín khóc mỉm cười, phe phẩy tay áo của nàng nói: "Thật tốt quá, ta cũng cảm thấy Khinh La điện của tỷ tỷ cách nơi ở của ta quá xa, hay là tỷ tỷ chuyển đến bên cạnh Hòa Thanh điện của ta. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau thảo luận đạo pháp, chẳng phải tốt hơn?"

Ai muốn chuyển đến ở bên cạnh ngươi? Đáy lòng có chút phiền chán, Thẩm Tiểu Đăng thu hồi tay áo "Ta đã quen ở Khinh La điện."
Có lẽ do sắc mặt của nàng khó coi, Thẩm Phù Diêu cẩn thận kêu: "Tỷ tỷ..."

Không đợi nàng nói, nguyên bản Tiểu Hoàng đang đi theo nàng sốt ruột hộ chủ, quay sang phía Thẩm Phù Diêu kêu một tiếng "Gâu, gâu!"
Đột nhiên!
Một đạo bóng trắng vụt qua

Ngay sau đó tiếng nữ tử kinh hô cùng tiếng Đại Hoàng nức nở đồng thời vang lên.

Lại nhìn thì Đại Hoàng đã té lăn trên đất, đầu bị lợi trảo vạch ra 3 vết máu, sâu có thể thấy được xương cốt, máu tươi chảy ra nhiễm lên bộ lông màu vàng, thoạt nhìn vừa bẩn vừa đáng thương, cả người không thể động đậy, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô nhỏ bé.

Mà đầu sỏ gây nên việc này thì quả nhiên ngồi ở trên vai Thẩm Phù Diêu
Đó là một con cửu vỹ linh hồ cả thân màu tuyết trắng, đôi mắt xanh lam, đôi tai đầy đặn, chín cái đuôi hoa lệ giơ lên cao cao đung đưa. Lúc này nó vẩy sạch sẽ vết máu dính trên móng vuốt, vươn lưỡi lấy lòng liếm liếm mu bàn tay Thẩm Phù Diêu.

Đây là thượng phẩm linh thú mà Thẩm Phù Diêu đã ký kết khế ước, là quà sinh nhật mà Thẩm Như Hải tặng cho nàng.

Mà Đại Hoàng chỉ là một con chó bình thường, ở trong mắt thượng phẩm linh thú, nó chỉ giống như một con cá nhỏ có thể tùy tiện đánh giết.

Nhưng mà, đánh chó phải nhìn mặt chủ.

Thẩm Tiểu Đăng vội vàng ngồi xổm xuống, vận chuyển linh khí, giúp Đại Hoàng cầm máu, lại lấy từ túi trữ vật ra một lọ đan dược trị liệu vết thương, thuốc có tác dụng với người, với chó hẳn là cũng dùng được.

Nàng đem đan được nhét vào miệng Đại Hoàng, mặc dù cả người đều đau đến run rẩy, Đại Hoàng vẫn là nghe lời ăn xuống đan dược.
Thấy linh sủng của mình gây họa, Thẩm Phù Diêu kích động nói: "Thật xin lỗi, tiểu Cửu không phải cố ý, nó chắc cho rằng con chó này muốn công kích ta, nên mới tấn công nó"

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, tốc độ của thượng phẩm linh thú đương nhiên không thể coi thường, Thẩm Như Hải nói: "Không cần kinh hoảng, một con chó phổ thông mà thôi. Quản sự làm việc kiểu gì, ngay cả động vật không phải là linh thú cũng có thể tiến vào tiên phủ vậy?"

Thẩm Tiểu Đăng tức giận cuồn cuộn, đè nén nói: "Đây là chó của ta"

Thẩm Như Hải nghẹn lời.
Chuyện khi nào? Hắn cư nhiên không biết
"Nếu ngươi thích, ta lại mua cho ngươi một con"

Lúc này Thẩm Tiểu Đăng căn bản không muốn đáp lời hắn.

Đại Hoàng là nàng cứu vào ngày sinh nhật mình, Thẩm Như Hải cho Thẩm Phù Diêu thượng phẩm linh thú, nàng lại không có gì cả.

Đại Hoàng nằm trên đá lát, bọt máu tràn ra bên miệng, cửu vỹ linh hồ này động thủ thương đến gân gốt, lại thêm uy áp đến từ linh thú cao cấp, cho dù là một kích tùy ý cũng không phải là một con động vật bình thường có thể chịu đựng, nội tạng của nó nhất định cũng đã bị tổn thương.

Một đôi mắt đen bóng ánh mắt thống khổ lại đau thương nhìn nàng, cho dù là chó cũng có thể rơi lệ.

Hít sâu một hơi, Thẩm Tiểu Đăng nhìn con hồ ly còn tà nghễ ngồi trên đầu vai Thẩm Phù Diêu, lạnh lùng nói: "Nghiệt súc"

Chỉ thấy thân hình nàng phóng ra, thủ thế chộp lấy, lôi điện lóe lên, đôi tay thẳng tới trước mặt linh hồ.
"A!"
Thẩm Phù Diêu thấy nàng công kích, vội lách mình né tránh.

Cửu vỹ linh hồ thân là cao đẳng linh thú, cũng không hề e ngại Thẩm Tiểu Đăng, há mồm phun ra một quang cầu, lợi dụng tốc độ làm Thẩm Tiểu Đăng không bắt được nó.

Một chưởng bổ ra quang cầu, cửu vỹ linh hồ trước mắt đã nhanh chỉ còn tàn ảnh, chỉ đợi nàng lộ ra sơ hở sẽ lập tức tấn công. Thẩm Tiểu Đăng nhẹ giọng hừ một tiếng, nhớ tới một phép thuật mà kiếp trước ngộ ra, tuy rằng nàng mới Trúc Cơ nhị kỳ không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng đem ra đối phó con súc sinh này là đủ rồi.

Nàng bấm tay niệm thần chú " Hỏa võng, đi!"
Chỉ thấy một lưới lửa to bằng bàn tay đánh tới hướng linh hồ, cửu vỹ linh hồ lay động đuôi dễ dàng liền nhảy tới sau lưng lưới lửa. Không nghĩ tới lưới lửa này không phải là pháp khí, mà là linh khí của Thẩm Tiểu Đăng ngưng tụ thành chiêu thức, linh lực tùy tâm mà động, chỉ cần nàng khóa lại hướng đi của linh hồ thì lưới lửa có thể dễ dàng bắt được nó.

Cửu vỹ linh hồ rốt cuộc thì mới vừa khai thông linh trí, đạo hạnh còn thấp, coi thường hỏa võng của Thẩm Tiểu Đăng, hiện giờ muốn xoay người đã không còn kịp nữa.

Vây trụ cửu vỹ linh hồ, hỏa diễm trong nháy mắt tăng lên gấp bội, đem linh hồ chặt chẽ nhốt lại bên trong.

Linh hồ tứ chi bị ép trên mặt đất, cả người da lông đều cháy lên, hướng tới Thẩm Tiểu Đăng nhe răng trợn mắt.

"Tỷ tỷ có gì từ từ nói"

Thấy linh sủng của mình bị nhốt, Thẩm Phù Diêu cũng không thể ngồi yên không để ý, vọt tới trước hỏa võng, tay vừa động, một cột nước to bằng cánh tay đánh tới phía hỏa diễm đang thiêu đốt.

Thẩm Như Hải lại nói "Không thể!"

Thẩm Tiểu Đăng tu luyện là lôi hỏa song hệ, vô luận chiêu thức gì đều dung nhập cả hai hệ, bên trong hỏa võng lóe ra quang mang thiểm điện màu u lam, càng thêm kích phát thế lửa. Thẩm Phù Diêu dùng nước dập tắt lửa, kỳ thực là đang dùng nước tiếp thêm điện thế. Xem ra muội muội của nàng tuyệt đối không hiểu rõ nàng.

Một giây sau, hỏa võng như cự thú rít gào tăng vọt gấp bội, mắt thấy ngọn lửa muốn lan đến bên người Thẩm Phù Diêu, nữ chính quang hoàn phát huy tác dụng, Trường Việt cách không lôi kéo, đem Thẩm Phù Diêu mang về nơi an toàn.

Tóc của nàng giống như bị đốt vài sợi, chóp mũi tràn ngập mùi khói hun, Thẩm Phù Diêu kinh hãi chưa ổn định, nhất thời hốc mắt ửng đỏ "Trường Việt ca ca, làm ta sợ muốn chết ô ô"

Vốn là vừa rồi cửu vỹ linh hồ làm khó dễ trước, đả thương con chó kia, nhưng nhìn bộ dáng Thẩm Phù Diêu lúc này, giọt lệ trong suốt đọng lại trên lông mi như cánh quạt nhỏ, hắn sao có thể nhẫn tâm trách nàng.

Lại nói Thẩm Tiểu Đăng không khỏi cũng quá không để ý tình nghĩa tỷ muội.
"Đủ rồi!"

Trường Việt xuất ra linh kiếm, dưới tu vi nửa bước kim đan, hỏa võng dễ dàng bị phá vỡ.
Thẩm Tiểu Đăng biết hỏa võng không ngăn được Trường Việt, lắc mình một cái, năm ngón tay nắm lấy yết hầu linh hồ, một tay nâng nó lên, cửu vỹ linh hồ giãy giụa vạch lên tay nàng một đạo vết máu, nhưng Thẩm Tiểu Đăng giống như cũng không có cảm giác đau, mày không nhăn một chút, tay cũng càng nắm chặt.

Kể cận với tử vong, bản năng sợ hãi làm linh hồ run rẩy.
Con ngươi xanh lam của nó vốn cuồng vọng đã bị thay thế bở sợ hãi, phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt của Thẩm Tiểu Đăng, nàng tóc đen phiêu đãng, một tia biểu cảm đều không hiện.
"Ngao ô"

"Buông tay, cho dù là giáo huấn thì cũng đã đủ rồi!"

Giơ con hồ ly này lên cao, Thẩm Tiểu Đăng quay đầu nhìn về phía Trường Việt, thanh niên bạch y đầu đầy ô phát không gió tự động, trong tay chấp kiếm, nhíu mày xem nàng, một đôi mắt thanh bần tràn đầy cảm xúc không hài lòng đối với nàng.

Thẩm Tiểu Đăng mâu quang lóe ra, nhả ra bốn chữ " Liên quan gì ngươi"

Trường Việt mày nhăn càng chặt, trước kia, Thẩm Tiểu Đăng lấy lòng hắn còn không kịp, làm sao có thể làm chuyện mà hắn không thích.
Vì sao nàng lại trở nên như vây?

Thẩm Phù Diêu khóc nói: "Tiểu Cửu! Ô ô ô, tỷ tỷ van cầu ngươi buông tha nó đi, ta tình nguyện để ngươi đánh ta thay nó!"

Nữ tử ủy khuất khóc nức nở nhắc nhở Trường Việt đem sủng vật từ tay Thẩm Tiểu Đăng lấy lại rồi nói.

Đã không nghe, thì chỉ có mạnh bạo.

Trường kiếm trong tay đâm tới cánh tay đang nắm lấy linh hồ kia, Thẩm Tiểu Đăng lại đột nhiên đem linh hồ giơ lên trước ngực, nếu muốn bức nàng thả linh hồ, vậy trước tiên phải đâm thủng ngực nàng trước.

Tốc độ của kiếm không ngừng lại.

Thẩm Tiểu Đăng quật cường cũng không hề lui lại.

Nàng đang đánh cược

Trường Việt cũng đánh cược.

Trong ấn tượng của hắn, Thẩm Tiểu Đăng là một đại tiểu thư kiêu căng, làm sao có thể vì lấy công đạo cho một con chó mà thương hại bản thân, chẳng qua là cố ý đối nghịch mà thôi, nói không chừng là ghen tị linh sủng của Thẩm Phù Diêu.

Khẳng định là như vậy, không sai. Chỉ là thấy ánh mắt của Thẩm Tiểu Đăng, đáy lòng hắn sinh ra một tia dao động.

Trường Việt không tính toán thu kiếm, trong giây phút, mũi kiếm sắc bén sẽ đâm thủng ngực Thẩm Tiểu Đăng.

Thậm chí, hai mắt Thẩm Tiểu Đăng đều hiện lên hàn quang từ mũi kiếm.

Thật là lạnh như băng.

Ngay tại mũi kiếm sắp đâm trúng, trường kiếm bỗng nhiên lệch đi xuống phía dưới, khoảng cách ngắn như vậy, cho dù là nửa bước kim đan cũng vô pháp cam đoan có thể lông tóc vô thương, cho nên lâm thời đổi ý Trường Việt chỉ có thể đổi phương hướng, vốn kiếm nên đâm vào ngực nàng lại đâm vào bụng trái.
Miệng vết thương cũng không sâu.

Thẩm Tiểu Đăng cách Trường Việt một thanh kiếm

Khi nàng thấy vẻ mặt Trường Việt mang vẻ ảo não, rất nhiều suy nghĩ đồng thời bừng lên.

Trường Việt mới hai mươi tuổi đối với mấy lão quái vật mấy trăm tuổi thậm chí mấy ngàn tuổi ở tu chân vực giới này mà nói vẫn còn rất non nớt, cho dù bình thường lãnh ngạo, trên mặt vẫn tiết lộ ý tưởng nơi đáy lòng.

Lại vì nhìn đời chưa sâu, bị vai nữ chính vô cùng thiện lương ảnh hưởng, hiện tại Trường Việt cũng không dễ dàng tổn thương người khác. Nếu nàng thật sự bị một kiếm này đâm trọng thương hoặc là chết, hắn nhất định sẽ phi thường áy náy.

Trong nửa tháng mới trùng sinh kia, Thẩm Tiểu Đăng nghĩ tới rất nhiều, làm thế nào trả thù Trường Việt, nàng biết quyển sách này sau này sẽ phát sinh những gì, cũng rất rõ ràng tính cách của Trường Việt, sự uy hiếp là gì, thích nữ tử như thế nào. Nếu có thể lợi dụng tốt, nàng thậm chí có thể khiến Trường Việt yêu nàng, rồi lại vứt bỏ hắn, để hắn có thể trải nghiệm cảm giác đau khổ, nhưng là... nàng không nguyện ý.

Cho dù là diễn trò, nàng cũng không muốn lại nói chữ yêu này với Trường Việt.

Đối lập với yêu, hận càng thêm lâu dài, nàng không cần Trường Việt yêu nàng, nàng muốn Trường Việt hận nàng, thậm chí trở thành tâm ma của hắn.

Vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi sự hận thù đối với nàng, không thể xoay người.

Kế tiếp, Thẩm Tiểu Đăng làm một hành động mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.

Bị kiếm đâm trúng, Thẩm Tiểu Đăng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trường Việt, trong con ngươi tối đen tràn ngập tức giận cùng...bi thương, Trường Việt đứng cách nàng gần nhất nhìn ánh mắt nàng sửng sốt.

Chính là lúc này!

Thẩm Tiểu Đăng nâng lên canh tay
"Đùng!"

Một cái tát vang dội đánh vào trên mặt Trường Việt

Trâm Anh Trường thị thiếu chủ không phòng bị thậm chí bị cái tát này đánh nghiêng đầu, tóc dài trước trán huy khởi, trong đôi mắt lãnh ngạo tràn ngập bất ngờ không dám tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net