Chương 3: Kiếm tuệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài năm trước

Dưới ánh lạc nhật hoàng hôn, vừa trải qua sinh nhật, Thẩm Tiểu Đăng vụng trộm mang theo hắn lặng lẽ chuồn khỏi yến hội, ngồi ở trên mái hiên cao nhất Vân Trạch, sau đó lòng tràn đầy vui mừng tặng hắn một dải kiếm tuệ nàng tự tay làm. Nàng mười ngón tay không dính nước mùa xuân, vì làm kiếm tuệ thật tốt, ngón tay non mềm của Thẩm Tiểu Đăng cũng bị đâm vài lỗ kim.

Nhưng chỉ cần Trường Việt thích, hết thảy đều đáng giá.

Thẩm Tiểu Đăng biết sở thích của hắn, cũng vui vẻ theo sở thích của hắn mà làm. Nhưng hắn lại cố tính chán ghét loại lấy lòng tự đánh mất mình này, nghĩ đến là sinh nhật của nàng liền làm bộ vui thích nhận lấy.

Nghe được hắn nói thích, Thẩm Tiểu Đăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức cười ánh mắt loan loan, nhu tình bên trong tràn ra tỏa sáng một trời tinh quang.

Không thể không nói, nụ cười kia là nụ cười đẹp nhất của nàng, đẹp mắt đến nỗi sau yến hội hắn cũng có ném xuống kiếm tuệ mà vẫn treo lên thanh kiếm của mình.

Kiếm tuệ này, là lễ vật Thẩm Tiểu Đăng chú ý nhất, đơn giản là nàng cho rằng hắn thích.

Có lẽ, hắn không nên ngay cả vật này đều đem trả lại cho nàng.

Chuyện cũ chiếm cứ trong đầu, Trường Việt không khỏi có chút thương hại Thẩm Tiểu Đăng, trong lòng dao động, vừa định mở miệng.

___ Thẩm Tiểu Đăng tay dùng sức khép lại, kiếm tuệ bên trong biến thành bột mịn theo kẽ tay nàng bay ra, trong nháy mắt liền tiêu thất.

Động tác này triệt để đem Trường Việt đánh thức từ giữa hồi ức, hắn kinh ngạc giương mắt, trong đôi mắt đen láy mênh mông phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt Thẩm Tiểu Đăng, nàng như trước không lộ vẻ gì, chỉ là một đôi mắt đen như mực không nhìn thấy một điểm sáng.

Nguyên bản nỗi lòng không thể bình tĩnh, lập tức cuồn cuộn lên, thậm chí còn có vài phần phẫn nộ chính hắn cũng không phát hiện tới.

Nàng làm sao dám hủy diệt kiếm tuệ?!

Vật này chẳng lẽ không phải hẳn là thứ nàng quý trọng nhất sao?

Phát hiện thiếu chủ cảm xúc không đúng, hai vị trưởng lão trao đổi ánh mắt mê mang. Không biết thiếu chủ là như thế nào, được ca tụng là Kiếm Thần thế hệ mới Trường Việt thiếu chủ, theo thời điểm xuất thân đã được cho là gia chủ đời tiếp theo mà bồi dưỡng, từ nhỏ hỉ giận không hiện sắc, chỉ có đối mặt với Phù Diêu cô nương mới có thể cười, thế nhưng hôm nay thế nào liền dễ dàng tức giận, còn bị bọn họ một mắt nhìn thấu.

"Thật có lỗi, nhất thời lỡ tay hủy diệt rồi, may mắn không phải đồ chơi đáng giá gì."

Nghe thấy đánh giá như thế, Trường Việt sắc mặt triệt để nghiêm túc.

Cảm nhận được đối phương bất mãn, Thẩm Tiểu Đăng lại cảm thấy khoái ý.

Bóp nát kiếm tuệ, nàng dễ chịu rất nhiều.

Thứ này có thể trong nháy mắt làm nàng trở lại như trước, nhớ lại nàng đã từng hèn mọn cỡ nào, nhớ lại sau này Trường Việt đã gây tổn thương cho nàng ra sao.

Ban đầu, nàng măc dù liên tiếp đối nghịch cùng nữ chính, không thích nàng, nhưng vẫn chưa nghĩ hại nàng. Nhưng có một lần trong thử luyện đại hội, hắn thân trúng tình độc, thần chí không rõ, nghĩ lầm nàng là Thẩm Phù Diêu, cùng nàng thân mật thổ lộ tình yêu. Cảnh này làm cho Thẩm Phù Diêu vừa đến nhìn thấy liền hiểu lầm, Thẩm Phù Diêu còn vì vậy mà bị thương, Trường Việt liền dùng kiếm một mạch vạch trên mặt nàng 3 đao.

Nàng bị hủy dung mạo mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, đoạn thời gian kia, giống như con chuột không thể thấy ánh sáng mỗi ngày đội mạng che mặt màu đen.

Từ đó về sau, tâm tính nàng cũng ngày càng vặn vẹo.

Người tu đạo không thể có tâm ma, nhưng nàng nhất định liền làm bạn với tâm ma. Trước khi trùng sinh, tình yêu đối với Trường Việt và sự thù hận đối với Thẩm Phù Diêu chính là tâm ma của nàng. Mà sau khi trùng sinh thì tâm ma của nàng đó chính là báo thù.

Nếu không thể làm cho bọn họ trả giá đại giới, nàng trùng sinh để làm gì?

Nàng sẽ đem tất cả hết thảy đều trả lại gấp bội cho Trường Việt!

Thẩm Tiểu Đăng hai mắt lóe lên, đem hai cái rương thu vào trong tu di giới

Nhìn mọi người trong đại điện nói: "Trước kia là ta không nhìn rõ tình thế, mưu toan trèo cao Trường Việt thiếu chủ, đến khi Trường Việt thiếu chủ từ hôn ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Trường Việt thiếu chủ đã vô tình thì ta đây cũng không nên dây dưa. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không lại nhắc đến hai chữ hôn ước này nữa, coi như trước đây hết thảy đều chưa từng xảy ra, còn có Trường Việt thiếu chủ..."

Nàng nhìn hướng Trường Việt, Trường Việt theo bản năng cảnh giác lên.

"Nguyện ngươi tiền đồ giống như cẩm lý, còn nhiều thời gian..."

Thẩm Tiểu Đăng đang cười, Trường Việt lại không tự chủ nắm chặt tay bàn tay.

Con người chính là kỳ quái như thế, bản thân cự tuyệt người khác thì hợp tình hợp lý, đến khi người khác chủ động cự tuyệt lại cảm thấy không cam lòng.

Thẩm Như Hải nghe được Thẩm Tiểu Đăng nói vậy, không những không cảm thấy Thẩm Tiểu Đăng đã buông tay, thậm chí cảm thấy Thẩm Tiểu Đăng phi thường không bỏ xuống được. Lời nàng nói ra đều rất có đạo lý, nhưng là y theo tính cách kiêu căng của nữ nhi của hắn, làm sao có thể có mấy chữ lý giải thành toàn này được.

Chẳng lẽ là lấy lui làm tiến?

"Tiểu Đăng a ngươi thật là nghĩ như vậy sao? Nếu có ý tưởng khác cứ nói ra, vi phụ chính là hậu thuẫn kiên cường của ngươi." Hắn còn tưởng hỏi nàng hai câu, một âm thanh trong veo truyền vào tiền điện

"Phụ thân, ta về rồi!"

Người tới dùng linh lực dẫn âm, trong nháy mắt liền vang vọng toàn bộ Vân Trạch tiên phủ.

Đây đúng là thanh âm của nữ chính trong "Phù Diêu thần nữ" Thẩm Phù Diêu

Sự trở về của nàng cũng biểu thị kịch tình chính thức bắt đầu.

Nghe được Thẩm Phù Diêu đã trở lại, Thẩm phụ nhất thời quên mất bản thân mới tưởng nói gì, Thẩm Tiểu Đăng ý tưởng cái gì, hậu thuẫn cái gì, đều không tồn tại. Hắn lập tức trả lời: "Nữ nhi ngoan, phụ thân lập tức tới đón ngươi!"

Thẩm phụ thả người nhảy lên, trực tiếp từ tiền điện bay về phía ngoại phủ

Thẩm Tiểu Đăng có chút hốt hoảng xem Thẩm phụ cao hứng bay qua bên người nàng. Hồi nhỏ, có thể tùy tiện truyền âm ở Thẩm gia, để Thẩm Như Hải đối đãi ngoại lệ chỉ có nàng. Từ khi phát hiện Thẩm Phù Diêu, nàng cũng có thể làm như vậy, hơn nữa làm rất tốt, dễ dàng liền chiếm được yêu thích. Mà nàng thì cũng sẽ lại chưa từng làm qua những việc này nữa.

Ngươi cho là ngươi có được toàn bộ, sau này mới phát hiện toàn bộ của ngươi chỉ là thứ rớt ra từ trong khe hở của người khác.

Ngồi ở ghế dựa, Trường Việt còn chìm đắm ở trong tâm thần không yên, nghe được thanh âm của Thẩm Phù Diêu, đảo qua buồn bực, giống như băng sơn hòa tan, bông tuyết trắng xóa phủ lên một tầng ánh nắng mặt trời, theo sát Thẩm Như Hải đi ra ngoài.

Hắn đã thật lâu không gặp Thẩm Phù Diêu, trong lòng đã sớm nghĩ tới nàng vô số lần.

Khi hai vị trưởng lão đi cùng Trường Việt theo sau lưng hắn đi qua tiền điện, nhìn đến Thẩm Tiểu Đăng đứng tại chỗ giống như khúc gỗ, sinh ra vài phần tâm tư đồng tình.

Bởi vì một đạo thanh âm, toàn bộ tiền điện liền trống không.

Thẩm Tiểu Đăng giễu cợt cười cười, cũng bước ra tiền điện, đứng ở trong đình viện.

Một con chó lớn màu vàng ở tiên phủ nhìn thấy Thẩm Tiểu Đăng, lập tức phe phẩy đuôi chạy tới, còn dùng đầu dụi dụi vào nàng, một bộ dáng cầu chú ý, cầu vuốt ve.

Con chó này là nàng tùy tay nhặt ở ven đường, giao cho quản sự xong cũng không tự tay nuôi nấng qua. Không nghĩ tới, Đại Hoàng còn nhớ rõ nàng. Tay nàng nhu nhu đầu Đại Hoàng, đây cũng là chuyện vui vẻ đầu tiên sau khi nàng trùng sinh tới. Liền tính mọi người đều không thèm để ý nàng, nhưng là cũng có nó để ý sự tồn tại của nàng.

Nàng không có tiên sủng khí phách, nuôi một con đại hoàng cẩu phổ thông cũng là không tệ.

Trông thấy Thẩm Phù Diêu giống như chúng tinh phủng nguyệt trở lại Thẩm phủ

Thở dài một hơi, nàng thấp giọng nói: "Đại Hoàng ngươi xem, nam nhân nơi này ngay cả ngươi cũng không bằng."

Đại Hoàng hiển nhiên không hiểu Thẩm Tiểu Đăng đang nói gì, cười ngây ngô xoay tại chỗ vài vòng, hưng phấn rưng rưng kêu.

Thẩm Phù Diêu về Thẩm phủ giống như cá về biển lớn.

Phía sau nàng là biểu ca Thẩm Tinh Chiêu hộ tống nàng trở về, vây xung quanh bên cạnh là nhóm Thẩm thị đệ tử, hỏi han ân cần quan tâm nàng, cho đến khi Thẩm Như Hải cùng Trường Việt đến mới tản ra, đứng từ xa dùng ánh mắt dõi theo.

Thẩm Như Hải đánh giá cao thấp, cho đến khi xác định hết thảy đều khỏe mạnh mới yên tâm, thở dài: "Gầy"

"Phụ thân lại trêu chọc nữ nhi!" Thẩm Phù Diêu cầm bàn tay Thẩm Như Hải làm nũng, "Trên đường về, biểu ca cho ta ăn không ít linh thực bổ dưỡng, rõ ràng là béo lên không ít"

Thanh niên đi phía sau bị điểm tên vội vàng làm sáng tỏ: "Tiểu thúc, ta không có"

Thẩm Như Hải nhịn không được nở nụ cười.

Lại dặn dò nói: "Lần sau nhớ lấy không được hồ nháo như vậy, bí cảnh cơ duyên vô số nhưng cũng là đại biểu cho nguy cơ. Nếu ngươi lần này vận khí kém một chút đi vào bí cảnh vỡ nát thì làm thế nào? Chẳng lẽ để cho ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?"

"Tóc phụ thân so với tóc của nữ nhi còn đen bóng hơn mà"

"Bớt ba hoa"

Thẩm Phù Diêu chớp mắt, giơ lên hai ngón tay: "Cùng lắm thì ta lấy tâm ma thề, về sau sẽ không bao giờ làm phụ thân lo lắng nữa, nếu vi phạm lời thề ta liền..."

Còn không chờ nàng nói xong, biểu ca cùng Thẩm phụ đồng thời ngăn lại: "Đừng nói lung tung!"

Thẩm Phù Diêu trong phút chốc cười lên, giống như một đóa phù dung diễm lệ nở rộ, sáng lóa mắt đám nam tu bên cạnh, đồng thời bị nàng làm kinh diễm

"Vẫn là biểu ca cùng phụ thân đối với ta tốt"

Nữ hài bày ra bộ dang này, bọn họ làm sao có thể nhẫn tâm trách cứ

Thẩm Như Hải lắc đầu "Ngươi a.."

"Hắc hắc" Thẩm Phù Diêu cười tinh nghịch, phi thường cuốn hút

Trường Việt nhìn thiếu nữ dưới ánh mặt trời, hai mắt cũng nhiễm lên ấm áp, khóe miệng giơ lên, nhẹ nhàng gọi tên nàng: "Phù Diêu"

Nhìn thấy bạch y thiếu chủ ở bên, thiếu nữ tùy tiện cũng không khỏi thu liễm động tác, có vài phần e lệ nhìn thoáng qua Trường Việt, thấp giọng hô: "Trường Việt ca ca. Ngươi hôm nay là đến gặp riêng ta sao?"

Nguyên bản bị âm thanh "Trường Việt ca ca" vừa mềm vừa ngọt kêu đến tâm viên ý mãn, sau khi nghe được câu hỏi, Trường Việt mất tự nhiên nhìn qua Thẩm Tiểu Đăng đứng ở phía xa xa, có vài phần cứng ngắc.

Vấn đề này hắn trả lời không được.

Thẩm Tiểu Đăng trong lòng cười nhạo, chẳng lẽ hắn có thể nói: Ta vì thoái lui hôn ước với tỷ tỷ ngươi, nên hôm nay cố ý đến nhận lỗi sao?

Trong cuốn sách "Phù Diêu thần nữ" này, chuyện tình cảm của Thẩm Phù Diêu và Trường Việt là một chuyện tình đầy cẩu huyết. Thiếu nữ tâm địa thiện lương, tính cách hồn nhiên. Ở lần đầu tiên thấy thiếu niên bạch y thanh lãnh Trường Việt đã coi là mối tình đầu. Nhưng Thẩm Phù Diêu đơn thuần không biết cái kia gọi là thích, bởi vậy không thể cùng nam chính tâm ý tương liên, còn bởi vì nữ phụ ác độc là nàng ở giữa gây khó dễ, liên tiếp sinh ra hiểu lầm.

Trường Việt cũng không phải là người thích giải thích nhiều lời, hai người lòng vòng dạo quanh, phân phân hợp hợp, xen vào vài nam phụ hoặc nữ phụ sau đó mới làm sáng tỏ tình yêu, thành công ở bên nhau, cùng nhau phi thăng.

Muốn nói hấp dẫn Trường Việt nhất, đương nhiên là sự thiện lương của nữ chính.

Bối cảnh quyển sách này vẽ ra thế giới tu chân thập phần hắc ám, tranh đoạt tài nguyên, sát hại đồng môn, nữ chính thiện lương giống như một dòng thanh tuyền, ở thế giới tu chân xấu xí có vẻ thập phần siêu phàm thoát tục, phi thường phù hợp với Trường Việt từ trong ra ngoài có ham mê khiết phích.

Hiện tại mới là phần đầu câu chuyện, còn có hiểu lầm ở trên thử luyện đại hội...

Người khởi xướng đương nhiên là nàng.

Thẩm Phù Diêu nhận thấy ánh mắt của Trường Việt, theo nhìn đi qua, mới nhìn thấy Thẩm Tiểu Đăng cùng một con đại hoàng cẩu đang ngồi xổm một bên.

Đây là tỷ tỷ của nàng, diện mạo có sáu phần tương tự nàng, tuy là tỷ muội, nhưng mỗi lần ở cùng với Thẩm Tiểu Đăng nàng đều có thể cảm nhận được địch ý của đối phương. Quan hệ giữa các nàng cũng không thân mật.

Nhưng đáy lòng Thẩm Phù Diêu là thật sự hi vọng có thể cùng Thẩm Tiểu Đăng làm tỷ muội tốt. Thẩm Tiểu Đăng mất mẫu thân từ nhỏ, càng cần người nhà quan tâm, bọn họ một nhà hòa thuận thật là tốt nha! Như vậy Thẩm Tiểu Đăng cũng sẽ càng vui vẻ

"Tỷ tỷ!"

Thẩm Phù Diêu mặc tiên y giống một con chim sơn ca màu trắng hướng nàng chạy tới.

Trường Việt nhanh hơn một bước ngăn ở giữa hai nàng.

Thẩm Phù Diêu bị ngăn lại, chu miệng bất mãn nói: "Trường Việt ca ca, ngươi ngăn cản ta làm gì? Ta rất lâu rồi chưa gặp tỷ tỷ đâu."

Ở phía sau Trường Việt, Thẩm Tiểu Đăng lại biết, hắn đang lo lắng, sợ nàng giận chó đánh mèo lên Thẩm Phù Diêu.

Liền tính không làm chuyện xấu cũng là chuẩn bị muốn làm chuyện xấu.

Thẩm Tiểu Đăng thân thể chợt lóe, đứng ở bên người Thẩm Phù Diêu. Trường Việt lập tức cảnh giác nhìn nàng.

Thẩm Tiểu Đăng không để ý ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: "Hoan nghênh về nhà, muội muội..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net