Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Lucius hoàn toàn sửa sang lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình thì ngoài cửa cũng đã xuất hiện chút ánh sáng. Hắn đột nhiên nghe được tiếng bước chân rất nhỏ ngoài hành lang.

Lucius dùng bùa chú để tiêu trừ tiếng bước chân của mình rồi nhẹ nhàng mở cửa. Cha hắn bước từ trên lầu xuống rồi mở cửa ra ngoài. Ông mặc một bộ đồ ngủ, thân hình đơn bạc hơn trong trí nhớ rất nhiều.

Abraxas bị cơn đau đánh thức khỏi giấc mơ. Loại đau đớn này đã giằng co suốt bốn năm. Ông đã quen với việc bị đau tỉnh mỗi sáng sớm, sau đó ông sẽ đi đến vườn hoa hồng đỏ kia, tưới nước cho những bông hoa đó.

Đương nhiên, có lẽ nhờ phúc của vị Prince nhỏ, những cơn đau cũng không diễn ra quá thường xuyên, mức độ cũng không tăng thêm. Nhìn đến một hộp độc dược không quan tâm đến đóng gói đột ngột xuất hiện giữa một đám quà Giáng sinh tinh mỹ, Abraxas lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Từ trong hộp, ông lấy ra một lọ độc dược cực kỳ quen thuộc, uống cạn nó rồi cẩn thận đậy nắp bỏ vào chỗ cũ. Ông đột nhiên nhớ đến lần khám bệnh bí mật của ông ở St. Mungo trước đó, bác sĩ đã rất cảm thán với trình độ khống chế bệnh tình. Theo như những lời hắn nói ra bằng bản năng, đáng lẽ hiện giờ bản thân ông đã phải nằm trên giường bệnh, tuỳ thời đợi tử vong gọi tên.

Abraxas đã sớm quen với sự trống trải của trang viên Malfoy, chỉ đơn giản rửa mặt chải đầu liền đi vào vườn hoa hồng. Dù sao sau đó ông còn cần rửa mặt chải đầu lại lần nữa, nên ông cũng không cần phải thay quần áo ngay. 

Khí lạnh mùa đông thấm vào da thịt, nhưng Abraxas hoàn toàn không thèm để ý, ông đã quen với điều đó từ lâu rồi. Nhìn sương đọng thành băng trên những bông hoa hồng chớm nở, Abraxas ngơ ngẩn đứng yên. Vườn hoa này của trang viên Malfoy có ma pháp trận riêng để chăm sóc, các bông hoa bên trong mỗi ngày đều sẽ nở rộ, chỉ là lúc này mặt trời còn chưa hoàn toàn lên cao.

Những bông hồng này có màu đỏ tươi cực kỳ thuần khiến, giống đôi mắt của người ấy, chỉ tiếc người ấy sẽ thất bại. Từ khi hắn tiến vào giới pháp thuật, ông luôn chú ý đến hắn, nhìn hắn trưởng thành, ngày càng xuất sắc, ngày càng cường đại. Có lẽ ông đã quá chú ý đến hắn, nên cũng hiểu được mỗi biến hoá của hắn. Từ bảy năm trước, Abraxas đã nhận thấy được hắn bắt đầu mất đi kiên nhẫn và sự bao dung cần có của một người nắm quyền lực - dù điều này rất khó phát hiện. Hắn bắt đầu thích dùng lực lượng để khống chế, mất đi tinh tế và cẩn thận trong khống chế nhân tâm.

Nhưng là, trước kia ông đã đầu nhập một cách nóng vội, cơ hồ đưa toàn bộ gia tộc đến trong tay người kia. Ông đã không thể bứt ra nữa. Đương nhiên, ông cũng không phủ nhận bản thân không muốn bứt ra.

May mắn, ông đã mắc căn bệnh nan y này từ rất sớm. May mắn, Lucius cực kỳ xuất sắc. Ông tin đến khi bản thân chết đi, Lucius sẽ tiếp nhận gia tộc Malfoy một cách tốt nhất có thể, nhân tiện khéo léo che giấu một bộ phận để gia tộc còn một đường lui. Đứa nhỏ này cực kỳ coi trọng gia tộc, nguyện ý gánh vác trách nhiệm của gia tộc, cũng không mù quáng sùng bái người kia. Tuy rằng, giây phút mà hắn tốt nghiệp, có lẽ vẫn không thể tránh bị khắc một cái dấu hiệu hắc ám.

Chỉ là, vậy mà bản thân ông chưa từng đối xử với con mình thật tốt, chưa từng tán gẫu giao lưu, không lần nào cùng nhau ra ngoài mà không có lý do đặc biệt, cũng chẳng lần nào đưa ra một cái ôm. Có lẽ, khi con người biết được bản thân mình sắp chết, họ sẽ hay lặp lại việc nghĩ đến những điều khiến họ tiếc nuối. Ông đã nợ Lucius rất nhiều.

Trong lúc Abraxas đang suy nghĩ đến mức thất thần, Lucius đi tới, khoác chiếc áo choàng của mình lên người cha, sau đó lấy ra một chiếc áo khác choàng lên người mình.

Abraxas kinh ngạc cảm nhận được độ ấm bỗng nhiêu xuất hiện. Ông quay đầu lại, nhìn thấy con trai, trong lúc nhất thời càng không nói được câu gì.

Nhìn người cha vốn dĩ luôn lạnh lẽo cao ngạo của mình lộ ra sự kinh ngạc và vui sướng theo bản năng, Lucius càng thêm tự trách bản thân.

Hắn thu liễm những cảm xúc của mình, lộ ra một nụ cười: "Cha, giáng sinh vui vẻ."

Vì sao Lucius lại ở nhà? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hình như cũng không phải thế, chẳng lẽ... Không, ông đã từng đối xử với Lucius như thế, hắn sẽ không! Abraxas nghĩ đến hàng loạt khả năng, nhưng trên mặt lại theo thói quen khôi phục lại thái độ bình thường. Ông mở miệng dò hỏi: "Giáng sinh vui vẻ! Là điều gì đã khiến con trở về vào lúc nào, Lucius?" Chắc hẳn là vấn đề liên quan đến sự vụ của gia tộc.

Cũng là một Malfoy xuất sắc, Lucius đương nhiên nhận ra chút lo lắng dưới biểu tình không cảm xúc của cha mình. Hắn cẩn thận đánh giá cha. Gương mặt ông chưa được hoá trang kĩ càng, lộ ra sự tái nhợt của người bị bệnh, dưới hai mắt có vệt xanh tím rõ ràng của những người thiếu ngủ, hắn lại nghĩ đến thậm chí ông còn cần dùng đến thuốc ngủ loại mạnh như 'cơn đau của cái chết đang sống'. Thân hình ông cao hơn hắn một chút, nhưng lại có vẻ gầy hơn rất nhiều.

Lucius áp xuống đáy lòng câu hỏi về thân thể của Abraxas. Không, không thể nói cho cha biết mình vì bệnh của ông mới trở về. Nếu nói như thế, ông sẽ cảm thấy đó chỉ là sự đồng tình và thương hại, đây là một trong những thứ mà Slytherin hận nhất.

"Cha, con chỉ đột nhiên muốn về đây đón lễ Giáng sinh mà thôi." Lucius thả lỏng tâm tình, nhìn khung cảnh quanh mình: "Hiện tại con mới phát hiện ra đã 5 năm rồi con không nhìn thấy mùa đông ở trang viên Malfoy."

Abraxas đương nhiên không tin lý do mà Lucius đã nói, nhưng dù cho là sự vụ của gia tộc có vấn đề gì, ông cũng tin Lucius có thể tự mình giải quyết, cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa.

Một trận gió lạnh thổi tới, thân thể vốn vừa ấm lại dưới lớp áo choàng của Abraxas không nhịn được hơi run rẩy.

Lucius dùng hai bùa chú giữ ấm lên thân thể Abraxas rồi cùng ông lẳng lặng nhìn những bông hồng đỏ nở rộ dưới ánh nắng ban mai.

Mùa đông ở nước Anh quá lạnh lẽo và ẩm ướt. Lucius khẽ nhíu mày sau lưng Abraxas. Khí hậu ở phía nam nước Pháp không tồi, nhưng nếu đột nhiên nhắc tới thì cha chắc chắn sẽ hoài nghi...

Sevyrus và Narcissa cũng không ngạc nhiên khi không thấy Lucius xuất hiện trên tàu tốc hành Hogwarts. Nhưng đoàn tàu còn chưa tới trạm, 'người đưa thư' cực kỳ nổi bật của Malfoy đã xuất hiện ở trong lô ghế.

Sevyrus gỡ thư xuống đọc một lần, khoé miệng nhẹ nhàng nâng lên rồi đưa thư cho Narcissa đang ôm tò mò ngồi bên cạnh.

"Ồ, một điều kiện cực kỳ hào phóng." Narcissa cười nói. Hiển nhiên, điều Lucius muốn cũng không phải những ích lợi trong hiệp ước này.

"Kế hoạch được đẩy sớm hai năm. Mình cũng mới chỉ tìm hiểu được vài tin tức về khu rừng ở miền nam nước Pháp kia. Trong vòng nửa ngày thu thập được ngần này thông tin cũng đã làm khó hắn rồi." Sevyrus ngẫm nghĩ một chút. Địa chỉ mà Lucius đề ra lúc trước chỉ nằm ở khoảng giữa danh sách họ liệt kê mà thôi. Gia tộc đang sở hữu khu rừng đó còn đang trong quá trình suy bại, nếu hai năm sau mới thu vào trong túi thì có thể áp giá xuống nhiều hơn rất nhiều. Vậy nên lúc này họ cũng chưa nghiên cứu tìm phương án thích hợp với điều kiện đất đai và khí hậu ở đó.

Tuy Lucius cũng đã nói gia tộc Malfoy sẽ gánh vác những tổn thất do sự hấp tấp này gây ra nhưng Sevyrus vẫn muốn giảm tổn thất đến mức thấp nhất có thể. Nàng rút ra một tấm da dê mới và bút mực, viết xuống vài câu rồi bảo Fiona đưa thư và những tư liệu Lucius gửi tới về trang viên Prince trước.

"Sevyrus, xem ra cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc cự tuyệt?" Narcissaa nhìn bạn tốt với ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Sevyrus có chút khó hiểu với ánh mắt của Narcissa, nhưng kinh nghiệm đã nói cho nàng an toàn nhất là không nên tìm tòi nghiên cứu cảm xúc của Narcissa. Nàng hơi nâng khoé miệng: "Nếu Lucius đã đề nghị gánh vác mọi tổn thất, mình đương nhiên không ngại có thêm một sản nghiệp ở miền nam nước Pháp sớm hơn dự kiến." Bức thư nàng gửi về chính là để nhờ Dikinerat đến khu rừng kia xem xét tình huống trước. Tinh linhh luôn am hiểu những thứ có liên quan đến thực vật và tự nhiên.

Hai ngày sau, Lucius nhận được hồi âm của Sevyrus. Hắn đã nhận được câu trả lời mà mình muốn, hơn nữa tư liệu của Sevyrus gửi kèm theo cũng mang lại cho hắn nhiều điều cần thiết. Hắn cảm thấy bản thân thậm chí còn gần như không cần trả thêm galleon vì hành động gấp gáp này.

Thật sự cảm tạ ngươi, Sevyrus. Lucius yên lặng nghĩ, hẳn cha sẽ không hoài nghi hành động của bản thân nếu được đọc những tư liệu cực kỳ cụ thể này.

Abraxas đang đọc báo. Trước kia, trong kỳ nghỉ Giáng sinh ông hiếm khi an bài công việc gì khác. Kết quả là trong kỳ nghỉ này, Lucius bỗng nhiên về nhà nghỉ lễ khiến ông cảm thấy lo sợ và bất an. Liệu con có nhận ra điều gì khi thấy ông hạn chế xã giao không? Dù sao, trước khi hắn nhập học, kỳ nghỉ Giáng sinh ông luôn phải tham gia ít nhất một hai yến hội. Có lẽ mình nên lâm thời tổ chức một yến hội? Nhưng hấp tấp như thế quả thật là thất lễ.

Lại nói, rốt cuộc tại sao Lucius đột nhiên trở về? Hai ngày này ông cũng chỉ thấy hắn ngẫu nhiên gửi một hai phong thư, có vẻ không có gì khẩn cấp.

"Cha" Lucius đi đến, thấy cha mình đang cầm báo chí mà xuất thần.

"A, Lucius, có chuyện gì sao?" Abraxas nhàn nhạt hỏi, gấp báo chí lại cẩn thận rồi để sang một bên.

Lucius giơ bản kế hoạch trong tay lên: "Con thấy gần đây ngài cũng không có an bài gì, vậy không bằng đi Pháp với con một chuyến?"

Đây là một đề tài ngoài dự kiến. Abraxas nhất thời không phản ứng lại, Lucius rất nhanh nắm bắt cơ hội, không để cha mình có thời gian hoài nghi hay cự tuyệt: "Con muốn cùng gia tộc Butapleum trao đổi một mảnh rừng có ma pháp trận bảo hộ, có lẽ sẽ ở đó mấy ngày. Con chưa bao giờ tiếp xúc với các sự vụ liên quan đến các gia tộc ở nước ngoài, ngài có thể cho con một ít kiến nghị cần thiết. Ở miền Nam nước Pháp cũng có trang viên của nhà chúng ta, nếu đàm phán thuận lợi chúng ta có thể ở lại đó thả lỏng mấy ngày. Dù sao sau khi tốt nghiệp con cũng sẽ không có các cơ hội như thế nữa.

Nhìn qua chắc hẳn là hợp tác cùng với gia tộc Prince. Lucius từ nhỏ đã cực kỳ ưu tú và nghiêm túc, rất khó có dịp muốn thả lỏng một chút, đã vậy thì đồng ý đi. Abraxas nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Ta nghĩ cũng đã đến lúc cho con tiếp xúc với vài công việc làm ăn cùng quý tộc nước ngoài." Abraxas theo thói quen dùng việc làm ăn để che giấu niềm vui khi có thể đi du lịch cùng con trai, đồng thời đây cũng quả thật là cơ hội để ông dần chuyển giao nốt những sự vụ của Malfoy cho Lucius. Hiện tại trong tay ông cũng chỉ còn vài sản nghiệp ở Đức và Pháp, cùng với cổ phần và sự vụ của gia tộc ở St. Mungo - phần này đến những ngày cuối cùng ông mới có thể giao cho Lucius.

"Vậy con sẽ an bài chuyến đi một chút." Lucius nở nụ cười tiêu chuẩn rời đi. Hắn phát hiện mẹ nói rất đúng, bản thân hắn cũng không biết làm thế nào để giống như một người con trai bình thường bên cạnh cha. Hơn nữa, hắn còn phải nắm chắc việc cân bằng mọi hành động cảm xúc, không thể để cha phát hiện ra điều gì.

Nhưng trong chuyến đi Pháp lần này, hắn đương nhiên không định để mấy việc xã giao quý tộc bình thường chiếm dụng thời gian hưu nhàn của hai cha con. Lúc trước hắn cũng đã nói là nếu đàm phán thuận lợi sẽ ở đó nghỉ ngơi thả lòng mấy ngày.

Khi Lucius và Abraxas tới miền Nam nước Pháp, Sevyrus đang ở trong một gian cửa hàng của gia tộc tại Hẻm Xéo kiểm tra lại trình độ độc dược của các học đồ dược tề sư đã làm việc được hai năm. Lalka làm việc không tệ, mỗi người đến ứng tuyển hắn đều sàng chọn rất nghiêm khắc, chỉ nhận những người nghiêm cẩn và kiên nhẫn. Sevyrus không thể không thừa nhận nếu chỉ yêu cầu điều chế độc dược, nàng muốn dùng Hufflepuff hơn nhiều. Có lẽ họ không có thiên phú xuất sắc và tư duy sáng tạo nhưng đều là người kiên định chăm chỉ.

Hai năm qua đi, hai gian cửa hàng trên cơ bản mỗi nơi đã có bốn dược tề sư, ngoài ra còn có hai học đồ tương đối có thiên phú, làm việc xuất sắc trở thành dược tề sư cao cấp. Bọn họ có phòng thí nghiệm của riêng mình, phụ trách các độc dược tương đối khó khăn cho các cửa hàng, đồng thời cũng có quyền lợi sử dụng một lượng nguyên liệu nhất định trong cửa hàng để thực nghiệm độc dược. Đương nhiên, mỗi lần thực nghiệm dù thành công hay thất bại họ cũng phải ghi chép tỉ mỉ kỹ càng để nộp lên, các ý tưởng xuất sắc còn có thể được gia tộc Prince cho ý kiến cùng thảo luận. Sau khi nhìn thấy quá trình Sevyrus điều chế độc dược cùng thành phẩm của nàng, bọn họ đều trực tiếp đặt nàng tại vị trí của một đại sư độc dược. Thứ nàng thiếu chỉ là thời gian và kinh nghiệm mà thôi.

Sau khi vừa lòng chuẩn bị đi vào phòng thí nghiệm, Sevyrus bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở cửa. Nàng dừng bước, âm thầm đánh giá.

"Thưa ngài, ngài có đăng tin tuyển một nhân viên tạp vụ tạm thời, ta muốn đến xin việc." Giọng nói người đó ôn hoà, mang theo một chút bức thiết (cần thiết, không thể trì hoãn).

Hiện tại đã gần giữa trưa, xem ra hắn từng đi qua không ít địa phương? Sevyrus nghĩ.

"Ngươi... vẫn còn là học sinh đúng không?" Natlos nhíu mày đánh giá thiếu niên trước mắt. Quần áo hắn tuy có chút cũ nát nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, nhìn thần thái có lẽ cũng không phải người chỉ tính toán đến chơi bời. Tổng thể cũng phù hợp với tiêu chuẩn từ trước đến nay, chỉ là xem ra còn chưa thành niên.

"Ngài xem, ngài cũng chỉ tuyển người làm việc tạm thời trong kỳ nghỉ, ta nghĩ chỉ cần ta làm tốt thì tuổi tác sẽ không phải vấn đề lớn. Nếu các kỳ nghỉ sau ngài cũng yêu cầu người làm việc tạm thời, ta cũng rất vui được tiếp tục làm việc ở đây. Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần ba ngày nghỉ một tháng là được." Giọng nói của hắn càng thêm vội vàng. Thực ra hắn đã đến mấy cửa hàng rồi, họ đều vì tuổi tác mà cự tuyệt. Hắn chỉ hi vọng có thể nhân dịp còn đang đi học cố gắng tích góp một chút tiền, sau khi tốt nghiệm có thể rời khỏi nhà cậu, sinh sống độc lập.

"Ngươi... bao nhiêu tuổi rồi?" Natlos có chút do dự, nếu là vị thành niên... Tuy rằng không có quy định nghiêm khắc về việc tuyển dụng người làm công tạm thời, nhưng người làm chính thức thì có hạn định tuổi tác.

"Ta... mười bốn tuổi, hiện là học sinh năm bốn nhà Gryffindor ở Hogwarts." Nhìn thần thái người đàn ông trước mặt, Remus biết hắn không còn hi vọng.

Natlos nghe đến Gryffindor ngay lập tức nhụt chí, lại còn là năm bốn. Gia chủ là Slytherin nha, gia chủ cũng năm bốn, dù hắn tốt nghiệp cũng đã lâu nhưng cũng đã nghe được tin gia chủ có xích mích với mấy Gryffindor cùng tuổi.

"Ngươi..." Natlos vừa định cự tuyệt Lupin thì một gia tinh xuất hiện đánh gãy lời nói của hắn rồi đưa hắn một tấm da dê. Nhìn nội dung trong đó, Natlos lộ ra biểu tình có chút kinh ngạc và phức tạp nhìn thiếu niên gầy yếu trước mắt: "Ta nghĩ ta có thể thuê ngươi làm việc ở đây, với mọi kỳ nghỉ trong quá trình ngươi học tập..." Nghe được những lời này, ánh mắt Lupin sáng rực lên, không nhịn được lộ ra một nụ cười tươi tắn cực kỳ hiếm thấy, nhưng ngay sau đó Natlos nói thêm một câu: "Nhưng cụ thể hiệp ước yêu cầu ngươi trao đổi trực tiếp với đại nhân."

"Đại nhân?"

Natlos nghe Lupin hỏi mới chợt ý thức được trong lúc rối rắm hắn đã nói ra xưng hô mà hắn âm thầm sử dụng. Sau khi vội vàng điều chỉnh cảm xúc, hắn có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên: "Chẳng lẽ tin tức cơ bản về cửa hàng ngươi cũng không biết mà đã đến xin việc sao?"

"À, ta rất ít khi ra ngoài nên chỉ biết đây là một cửa hàng độc dược mà thôi." Remus có chút xấu hổ. Tuy mọi người trong gia đình cậu cũng không hạn chế hắn ra ngoài, nhưng bọn họ cũng có chút ngăn cách và bài xích hắn , khiến hắn cố gắng giảm bớt số lần rời nhà. Dù sao để ra ngoài hắn cũng phải cần đến phòng khách dùng mạng Floo.

Natlos cực kỳ bất đắc dĩ: "Như vậy, hiện tại ta nói cho ngươi, cửa hàng này là cửa hàng của Prince. Việc nhận ngươi vào làm việc là do gia chủ, Sevyrus Prince - ngài trực tiếp thông báo nhận ngươi." Được rồi, từ biểu tình của thiếu niên này, Natlos đã có thể kết luận hắn quả thật quen biết gia chủ đại nhân, hơn nữa quan hệ cũng không tốt lắm. "Nếu ngươi vẫn muốn làm việc thì xin mời đến căn phòng cuối cùng ở kia, gia chủ đại nhân đang ở trong đó. Đương nhiên, ngươi cũng nên hiểu một người vị thành niên như ngươi có được cơ hội này là cực kỳ khó khăn."

Remus thừa nhận những gì Natlos nói cực kỳ chính xác. Sevyrus cho hắn cơ hội làm việc trong các kỳ nghỉ cả ba năm tới. Hắn không cần phải lang thang khắp nơi hỏi xem có chỗ nào muốn thuê một trẻ vị thành niên không nữa. Chỉ là hắn, James và Sirius luôn đối nghịch với Sevyrus, tại sao nàng phải cho hắn cơ hội? Không lẽ nàng sắp tới định lấy danh nghĩa làm cấp trên để chèn ép hắn? Không, Remus vừa nghĩ đến đã ngay lập tức phủ định khả năng này. Sevyrus không phải người như thế, tuy nàng từng nói chán ghét hắn nhưng cũng nói rõ đó là giận chó đánh mèo James và Sirius. Nàng cũng từng nói hắn không cần xin lỗi vì những hành vi của bọn họ. Người như thế sẽ không dùng những thủ đoạn đê tiện để đối phó với bản thân. Huống chi, nếu nàng quả thật muốn làm thế, nàng hoàn toàn có thể đợi mình ký khế ước pháp thuật với Natlos xong mới nói ra chân tướng.

"Ta rất cảm kích nhận được cơ hội này." Remus nghiêm túc nói, đồng thời hành lễ với Natlos: "Ta cũng rất cảm tạ ngài." Sau đó, hắn đi về phía mà Natlos đã nói.

Nhìn bóng dáng kiên định của thiếu niên này, Natlos không nhịn được gật đầu. Ánh mắt của gia chủ đại nhân không tồi chút nào.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Ta biết ta còn nợ các nàng một chương, nhưng quả thật thời gian này ta có nhiều việc quá, tâm trạng cũng có chút vấn đề nên khất hoài. Xin các nàng thông cảm nhé. Cuối tuần này đầu tuần sau ta sẽ bù lại nè :D 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net