Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối hành lang là một phòng khách nho nhỏ. Quy mô cửa hàng do Natlos phụ trách khá lớn, vì thế trong cửa hàng có bố trí một phòng như vậy để tiện cho việc tạm thời trao đổi vài việc.

Sevyrus cực kỳ tin tưởng Remus sẽ đến, nên nàng vừa ngồi xuống đã bảo gia tinh chuẩn bị hai phần cơm trưa. Nàng đã có một thu hoạch không tệ, vốn nàng cũng đã định tìm cơ hội nói chuyện riêng với Remus.

Tiếng gõ cửa vang lên rất nhanh. Remus đi đến: "Xin chào, Se... Prince. Tuy rằng đã muộn nhưng ta vẫn muốn chúc ngươi Giáng sinh vui vẻ."

Sevyrus cực kỳ bất đắc dĩ với thói quen thích gọi người khác bằng tên thánh này của Remus. Hầu như lần nào Remus cũng bị nàng trừng mắt xong mới chuyển mấy chữ Sevyrus thành Prince. Nàng thậm chí còn hoài nghi đây có phải do hắn cố ý hay không.

"Ồ, ngươi cũng thế. Mời ngồi." Sevyrus ý bảo hắn ngồi xuống ghế đối diện, hai phần cơm trưa vừa lúc xuất hiện trên mặt bàn: "Hiện tại đã qua giữa trưa, ta nghĩ chúng ta có thể ăn cơm trước rồi bàn bạc." Không cho Remus có cơ hội trả lời, Sevyrus nói xong liền bắt đầu ăn.

Remus hơi mỉm cười, cũng cầm dao nĩa lên. Đến khi cùng ăn cơm thế này Sevyrus mới phát hiện ra rằng nếu không ở trên bàn ăn của Gryffindor thì lễ nghi dùng cơm của Remus cũng không tệ.

Đúng rồi, gia tộc Lupin vốn cũng là một quý tộc nhỏ, tuy nó đã sớm xuống dốc, thậm chí đã bị huỷ từ tám năm trước.

Sau khi kết thúc bữa trưa, gia tinh ngay lập tức dọn dẹp cái bàn thật sạch sẽ. Sevyrus khẽ vẫy đũa phép, bàn ăn ngay lập tức biến thành bàn trà, ghế dựa cũng biến thành sô pha: "Hiện tại đã có thể nói chuyện. Trước tiên hãy nói yêu cầu của ngươi, cũng không cần suy xét các ảnh hưởng khác, chỉ nói về đãi ngộ ngươi hi vọng có được." Mới năm thứ tư đã đi làm thêm, tính đến tình huống của Remus, Sevyrus cũng có chút nắm chắc nhưng vẫn muốn dò xét thêm một chút.

"Được. Ta cũng không biết tiền lương bình thường là như thế nào, dù sao tìm được việc đã là chuyện khó khăn." Remus có chút xấu hổ. Bản thân hắn không biết gì về tình huống của thị trường bên ngoài, lại nói có lẽ hắn cũng không làm tốt được công việc của một nhân viên tạp vụ. Nhưng Sevyrus cũng không có biểu tình gì khi nghe điều hắn nói, điều này ít ra đã giúp Remus có thêm lý do để nói tiếp: "Một tháng có ba ngày nghỉ liên tục, thời điểm là vào giữa tháng. Tốt nhất có thể cung cấp chỗ ở, như vậy mỗi ngày ta có thể làm thêm chút việc."

Cung cấp chỗ ở, xem ra Remus không hoà hợp với gia đình hắn đang ở nhờ. Đương nhiên, hiếm gia đình nào trong giới pháp thuật nguyện ý tiếp nhận người như hắn. Sevyrus gật đầu: "Mấy điều này không thành vấn đề. Còn về tiền lương, ta sẽ cho ngươi tiền lương ngang bằng với học đồ dược tề sư." Nghe thế, Remus cực kỳ kinh ngạc, câu tiếp theo làm hắn theo bản năng thả lỏng: "Đương nhiên, ta không chỉ yêu cầu ngươi trở thành một nhân viên tạp vụ đơn thuần mà thôi." 

Nhìn Remus đã có chút bình tĩnh, Sevyrus hơi nâng một bên khoé miệng: "Thực tế, ta đang có một nghiên cứu độc dược đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ còn cần một đối tượng để thu thập số liệu cụ thể cùng với đối tượng làm thực nghiệm..." Nàng cố tình nói thật chậm rãi, tuy rằng lúc nói đến đối tượng để thực nghiệm thì đôi mắt Remus có chút loé lên nhưng hắn cũng không thể hiện ra ý định lùi bước hay từ bỏ, có vẻ như hắn quả thật hi vọng được nhận làm việc: "Loại độc dược này nếu điều chế thành công cũng sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho ngươi. Đương nhiên, ta không cho rằng ngươi có thể vượt qua một cách nhẹ nhàng trong suốt quá trình."

"... Là độc dược gì?" Lợi ích? Remus có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng cảm thấy ít nhất Sevyrus sẽ không để hắn vì làm thực nghiệm mà chết luôn.

Nụ cười của Sevyrus tăng thêm một chút, đôi mắt gắt gao nhìn về phía Remus: "Bả sói. Đây là tên do ta đặt."

Remus run rẩy. Tuy hắn chưa từng nghe đến loại độc dược này nhưng cái tên của nó cũng đã nói lên rất nhiều điều. Hắn co người, dời tầm mắt về chỗ khác: "Ý của ngươi là..."

"Remus Lupin." Sevyrus bất mãn cao giọng, nhắc nhở hắn cần nhìn nàng khi đang nói chuyện: "Ta hi vọng giờ phút này cái bộ não nhét đầy tư duy yếu đuối như lùi bước trốn tránh kia của ngươi có thể nhớ rõ trong quá trình nói chuyện cần bảo trì lễ nghi. Hơn nữa, không phải Gryffindor luôn tự xưng là dũng cảm sao? Chẳng lẽ ngươi đã thoái hoá đến mức điểm duy nhất có thể lấy ra khoe khoang cũng bị cơ bắp và lỗ mãng thay thế hết rồi?"

Remus bị những suy nghĩ hỗn loạn chiếm cứ đầu óc, một lúc lâu sau mới hiểu được câu nói dài dằng dặc của Sevyrus. Rất tốt, hắn phát hiện sự hoảng loạn khi bị vạch trần thân phận đã bị câu châm chọc này kích thích đến mức gần như tan biến hoàn toàn.

"Ta chỉ là... không nghĩ tới đã bị phát hiện ra." Hắn lộ ra một nụ cười chua xót, bí mật về chuyện hắn là người sói không lẽ không thể giữ nổi nữa sao?

"Nếu ngươi nói là bí mật nhỏ lông xù xù của ngươi, ta cho rằng chỉ có đám động vật họ mèo bị quỷ khổng lồ dẫm nát đầu óc Gryffindor mới chưa từng nghi ngờ gì cả, đặc biệt ngươi còn luôn đi theo hai kẻ luôn xuất hiện trên sân khấu như kia." Vì bốn người Gryffindor luôn xung đột với Sevyrus nên cả trường đều biết về năm người bọn họ, đặc biệt là những người hay ở gần Sevyrus, luôn có thể trực tiếp quan sát hiện trường như đám Slytherin năm bốn. Ít nhất Narcissa và Lucius cũng biết chuyện về Remus Lupin,  thậm chí nửa năm trước lúc biết suy nghĩ của nàng họ còn đưa nàng toàn bộ tư liệu về gia tộc Lupin.

Bí mật nhỏ lông xù xù... Remus có chút kinh ngạc với ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ của Sevyrus. Phù thuỷ vẫn luôn sợ hãi và chán ghét, bài xích người sói, nhưng hiển nhiên Sevyrus không cho rằng cần đặc biệt phòng bị hắn. Hơn nữa, theo ý tứ của nàng, hình như trong Slytherin còn có người khác biết chuyện này, chỉ là họ không thể hiện ra mà thôi.

Hắn vốn nghĩ rằng giáo sư Dumbledore phải dùng toàn lực mới giữ được cho hắn cơ hội học tập, hoá ra ẩn sâu trong đó còn có nguyên nhân là mấy quý tộc Slytherin làm lơ không thèm quan tâm.

"Ta cần hiểu cảm giác của ngươi khi biến thân. Đương nhiên, ta sẽ không ngu xuẩn đến mức tham gia vào quá trình này. Trong quá trình nghiên cứu, ta cần thu thập lông tóc, máu, nước bọt, làn da, móng tay của ngươi. Đến giai đoạn cuối của nghiên cứu, sau khi trải qua thí nghiệm an toàn về độc tính sẽ cần ngươi sử dụng độc dược để xem xét hiệu quả." Nói đến đây, Sevyrus tạm dừng một chút rồi nghiêm túc bổ sung thêm: "Tuy rằng trước khi để ngươi dùng, ta cũng sẽ dùng động vật sống để thí nghiệm, nhưng nghiên cứu độc dược trước sau gì cũng sẽ tồn tại một ít nguy hiểm."

Remus gật đầu, trên đời này làm gì có gì không nguy hiểm? Muốn nói quá trình nghiên cứu độc dược này tạo thành nguy hiểm, nói không chừng người thí nghiệm thuốc như hắn còn an toàn hơn nhiều người ngao chế độc dược như Sevyrus.

"Căn cứ kế hoạch của ta, nghiên cứu sẽ được hoàn thành trong hai năm tới. Còn về tác dụng của bả sói, ít nhất có thể làm những người sói không phải bẩm sinh như ngươi có thể bảo trì lý trí của con người, vượt qua ngày trăng tròn ở những nơi ánh trăng không chiếu đến. Đương nhiên cũng sẽ có chút suy yếu." Lúc nói những lời này, Sevyrus hơi nâng cằm, trong mắt tràn đầy tự tin.

Thấy Sevyrus như vậy, Remus cũng dần tràn ngập kỳ vọng. Sevyrus có thể làm được, hắn tin tưởng điều đó. Có thể không mất ý thức, không cần lo lắng trong lúc không còn thần trí bản thân sẽ đi cắn người khác, không cần vì sự nguy hiểm không thể khống chế của bản thân mà phải lo sợ bất an.

"Điều này... thật sự quá tốt." Remus không nhịn được mà trở nên kích động, lời nói cũng không quá rõ ràng.

Sevyrus nhướng mày nhìn thiếu niên đang hưng phấn trước mặt mình. Hắn quả thật tin tưởng nàng, nhìn biểu hiện như thể độc dược này nhất định sẽ thành công.

"Ặc, khụ, ngại quá. Ta quá kích động rồi." Remus rất nhanh chú ý tới Sevyrus cười như không cười, xấu hổ nói.

"Ta chỉ không nghĩ tới ngươi có niềm tin lớn như vậy với một người nhà Slytherin đang học năm thứ tư. Giống như loại độc dược này đã chế tác thành công vậy." Sevyrus hiếm khi giải thích như vậy. Nụ cười nhẹ nhàng thuần tuý như thể buông bỏ mọi gánh nặng của Remus lúc nãy làm bản thân nàng cực kỳ cảm khái.

Nghe thấy vấn đề này, trong mắt Remus lộ ra sự nghiêm túc: "Kỳ thật chỉ riêng chuyện ngươi muốn nghiên cứu loại độc dược này đã khiến ta cao hứng. Ngươi cũng biết, gần như toàn giới pháp thuật đều bài xích và khinh thường người sói, căn bản sẽ không có người muốn tiêu phí thời gian và tinh lực để nghiên cứu cái này. Hơn nữa, cảm giác của ta nói với ta rằng ngươi sẽ thành công." Nói đến đây, hắn thẹn thùng nở nụ cười: "Cảm giác của ta vẫn luôn khá nhanh nhạy."

Sevyrus hơi nghiêng đầu, nhấp miệng phun ra một câu: "Dù sao cũng là dã thú, giác quan thứ sáu khá mạnh."

Remus không để bụng, vẫn cười ha ha a nhìn Sevyrus.

"Ta sẽ viết khế ước thật kỹ càng tỉ mỉ. Đến lúc đó, ngươi xem và không thấy có vấn đề gì thì ký tên là được. Nhớ kỹ, chuyện này phải giữ bí mật với Potter và Black." Sevyrus quay lại chính đề: "Nơi ở ta sẽ an bài. Ngươi có cần đi về thông báo một chút không?"

"Không cần. Lần này ta ra ngoài gia đình cậu vẫn luôn cho rằng ta ở lại Hogwarts đón lễ Giáng sinh. Ta có thể bắt đầu làm việc ngay ngày hôm nay."

Sevyrus nhướng mày thật cao nhìn hắn: "Nếu hôm nay không tìm được việc làm thì ngươi định ở đâu?"

Remus xấu hổ xoa tóc cười, hiển nhiên hắn căn bản chưa nghĩ đến vấn đề này.

Sevyrus lầm bầm một chữ Gryffindor rồi đứng dậy ý bảo Remus đi cùng mình. Trước khi rời đi cửa hàng, nàng nói với Natlos: "Remus Lupin. Sau này mỗi kỳ nghỉ hắn đều tới đây làm việc, cụ thể công việc Lalka sẽ nói với ngươi. Hôm nay trước khi đóng cửa nhớ đến chỗ bà Malkin lấy quần áo làm việc cho hắn."

"Vâng thưa đại nhân Prince. Ngài đi thong thả." Natlos tôn kính hành lễ rồi tiếp tục làm việc.

Sau đó, hai người trực tiếp tới cửa hàng áo choàng của bà Malkin. Thời điểm này, trong tiệm không có ai khác.

"Tiểu thư Prince, hoan nghênh. Hôm nay ngài tới là để?" Bà Malkin mỉm cười chào đón. Tuy trừ thời gian mua sắm đồng phục mỗi năm ra, nàng chưa từng nhìn thấy Sevyrus nhưng điều này cũng không khiến nàng quên người con gái có cá tính đặc biệt này.

"Xin chào. Thỉnh ngài giúp hắn đo kích cỡ một chút, may cho hắn ba bộ đồng phục làm việc của Prince." Hai năm trước, trước khi cửa hàng chính thức khai trương, Sevyrus đã đặt làm đồng phục làm việc dành riêng cho Prince, chỉ có một kiểu dáng.

"Được, thỉnh đứng lên đây." Bà Malkin lấy thước đo pháp thuật ra để nó tự động đo đạc.

Sevyrus vốn chỉ định tuỳ ý xem xét một chút nhưng lại đột nhiên bị một bộ áo choàng chưa hoàn thiện hấp dẫn. Bà Malkin rất nhanh đã chú ý tới hướng đi của Sevyrus, cười đi tới: "Ngài có hứng thú với ma văn này?"

Sevyrus có chút suy tư cảm thụ đồ án trên áo choàng: "Vâng, dao động pháp thuật này không chỉ là tác dụng của đồ án ma văn trung cổ đúng không?"

Đôi mắt bà Malkin hiện lên chút kinh ngạc, nụ cười của bà càng thêm sâu sắc: "Đúng thế, không nghĩ tiểu thư Prince có thể nhận ra. Đây là sợi tơ làm từ lông của phong linh thú, pháp lực ẩn dấu trong đó cũng không cao như bạch kỳ mã nên không nhiều người chú ý đến. Nhưng ta phát hiện nếu dùng nó để thêu các đồ án ma văn thượng cổ trên áo choàng thì sẽ có tác dụng làm giảm bớt độ nặng của vải, còn có thể chống bụi cực tốt. Kỳ thật ta cũng có thử dùng sợi tơ nhện Mlandok, nhưng tiếc là sợi tơ đó quá mềm mại, trong quá trình thêu dễ bị đứt gãy. Ta còn muốn thử dùng tơ của nhện mặt người, đáng tiếc nó là vật nguy hiểm có chứa kịch độc..." HIển nhiên khi nói đến chủ đề có hứng thú, bà Malkin tỏ ra cực kỳ kích động, kể hết cho cô bé trước mắt những thử nghiệm cũng như tiếc nuối của bản thân trong bao năm qua.

Sevyrus cũng đang nghĩ đến gì đó, đôi mắt lộ ra một tia cuồng nhiều, chăm chú nghe bà Malkin miêu tả.

Một lúc lâu sau, bà Malkin mới ý thức được bản thân đang làm gì. Nhìn Remus đã đo kích cỡ xong từ lâu đang đứng bên cạnh nhìn mình có chút bất đắc dĩ, nàng ho nhẹ xấu hổ nói: "Ngại quá, vì trước kia không ai chú ý tới sự biến hoá không rõ ràng nay nên hôm nay ta có chút hưng phấn, lãng phí thời gian của tiểu thư Prince rồi." Đúng thế, nàng là một gia chủ gia tộc quý tộc cổ xưa, dù cho mẫn cảm phát hiện ra dao động pháp thuật trong đó nhưng làm gì có chuyện thật sự hứng thú. Đây chẳng qua là một phát hiện nhỏ của một cửa hàng chuyên may quần áo cho người thường mà thôi.

"Ồ không, bà Malkin." Giọng nói của Sevyrus mang theo một chút vui sướng cùng nóng lòng thử nghiệm: "Phát hiện của ngài rất tuyệt vời. Ta nghĩ lúc này ta cần trở về sắp xếp lại suy nghĩ một chút. Cực kỳ cảm tạ ngài." Sevyrus theo bản năng tăng thêm chút kính ý, sau đó đi nhanh về phía Remus ý bảo hắn duỗi tay chạm vào nhẫn gia chủ của mình: "Đồng phục làm việc lát nữa sẽ có người tới lấy. Hẹn gặp lại, bà Malkin."

Khi xuất hiện ở đại sảnh trang viên Prince, Sevyrus trực tiếp bước về phía phòng đọc sách, đông thời nói với hai người vừa lúc có mặt ở đại sảnh: "Dikinerat, ngươi giúp Remus Lupin sắp xếp một phòng nghỉ cho khách. Sherlock, ngươi đi theo ta." Sau đó nàng mặc kệ Remus ngơ ngác đứng ngốc tại chỗ.

Tận cho đến khi Dikinerat dẫn hắn vào phòng, Remus mới phản ứng lại cái mà Sevyrus đã nói là an bài chỗ nghỉ ngơi - là ở trang viên Prince.

Mà trong phòng đọc sách của Prince, Sevyrus vừa ngồi xuống liền viết nhanh lên tấm da dê, suy tư một chút, xoá bỏ một vài chỗ rồi lại viết. Sherlock an tĩnh ngồi đối diện, chờ đợi nàng sửa sang suy nghĩ xong rồi nói cho hắn nguyên nhân khiến nàng biểu lộ cảm xúc một cách hiếm thấy như thế này.

Dùng phương thức viết ra để sửa sang lại suy nghĩ là thói quen đã lâu của Sevyrus, chỉ có khi nàng đột nhiên có vài ý tưởng cực kỳ hấp dẫn mới sử dụng đến. Sau khi sắp xếp sửa sang lại toàn bộ, Sevyrus cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Sherlock đang tươi cười chờ đợi kết quả.

"Sherlock, ngươi từng nhìn thấy bản ghi chép nào về việc ứng dụng cổ ngữ Runes vào điều chế độc dược chưa?"

Sherlock nhướng mày, quả là một đề tài ngoài ý muốn: "Chưa từng. Trên thực tế, những nghiên cứu về cổ ngữ Runes cho tới hiện tại đều nghiêng về sử dụng để nghiên cứu ma pháp trận hoặc thuật luyện kim, ngoài ra chỉ có thêm vài bùa chú cổ được truyền lưu trong các gia tộc quý tộc cổ xưa cần sử dụng cổ ngữ Runes để điều khiển. Ta chưa từng thấy nó được liên hệ với độc dược."

Sevyrus trầm mặt nghĩ một lúc, không bao lâu đã làm ra quyết định: "May là ta đã chọn môn tự chọn này. Cổ ngữ Runes nói ra còn có hiệu quả gần như ngôn linh (nói ra sẽ thành thật - ngôn ngữ linh nghiệm), mà trong ma pháp trận nó cũng mang lại các tác dụng cực kỳ phức tạp: tăng phúc, chồng lên, suy yếu, chuyển hoá đều có thể dùng cổ ngữ Runes để tạo ra. Nếu trong quá trình điều chế ma dược sử dụng nó, ví dụ như khi yêu cầu phải quấy hai mươi vòng chúng ta có thể sử dụng các cổ ngữ có hiệu quả liên quan đến sự cân bằng, tinh tế đưa vào các động tác quấy, hoặc nguyên bản yêu cầu thêm năm giọt nước mắt phượng hoàng thì chúng ta có thể vừa thêm một giọt vừa đọc lên các cổ ngữ có hiệu quả tăng phúc... Đương nhiên, cách sử dụng đơn giản nhất có thể nói đến như trong việc bảo quản một độc dược chỉ có thể giữ dược lực năm ngày, khi điều chế đến bước cuối chúng ta đọc lên các cổ ngữ có tác dụng ổn định thành phần chẳng hạn, những hiệu quả này rất hay gặp trong ma pháp trận."

Nghe Sevyrus nói cả một đoạn dài, biểu tình của Sherlock ban đầu là kinh ngạc sau đó chuyển sang mừng như điên, cuối cùng lại quay về bình tĩnh: "Đây là một ý tưởng cực kỳ hay, nhưng ta không hi vọng ngươi làm vậy." Sherlock dừng một chút, hắn cũng nhận thấy Sevyrus có chút bất mãn: "Cổ ngữ Runes cực kỳ thâm ảo, huống chi ngành học này hiện tại cũng chưa được nghiên cứu hoàn chỉnh. Quá trình điều chế độc dược vốn dễ dàng xuất hiện hiểm nguy, ngươi còn định gia nhập thêm một ngành học dễ xuất hiện vấn đề vào quá trình đó nữa?"

Sevyrus cũng khẽ nhíu mày. Sherlock nói đúng, ý tưởng này quá mức lớn mật. Một khi không khống chế được cổ ngữ - dù chỉ phát âm sai một chữ thôi cũng có thể gây ra những hậu quá khó lường. Nó còn khó khống chế hơn nhiều loại nguyên liệu độc dược khác, chẳng khác nào kết hợp một quả bom cùng một quả bom khác...

"Nhưng nếu có thể lặp đi lặp lại thử nghiệm từ những tình huống an toàn nhất để chứng minh khả năng khống chế và hiệu dụng của từng đoạn cổ ngữ thì rất có thể sẽ mang đến kinh hỉ bất ngờ." Sherlock lại nở nụ cười, gia chủ nhỏ của hắn quả thật là thiên tài.

"Hi vọng ngươi nhớ kỹ những gì hôm nay đã nói, Sherlock." Sevyrus âm thầm giội nước lã: "Lặp đi lặp lại thử nghiệm. Nếu một ngày nào đó ngươi tuỳ ý để bản thân nổ bay trong thực nghiệm, đừng hi vọng ta cho ngươi chạm vào độc dược nữa."

Nụ cười của Sherlock ngay lập tức cứng đờ. Nàng nhìn ra được hắn đang muốn trộm tiến hành thử nghiệm.

"Đúng rồi, người ngươi mang về là?" Sherlock nghĩ đến Sevyrus bỗng nhiên mang về một người, hoàn toàn ngoài dự kiến của bọn họ.

"Đó là một vật thí nghiệm." Sevyrus lộ ra một nụ cười có chút âm trầm: "Dù sao đi nữa, tất cả các nghiên cứu lúc này đều phải nhường đường cho Bả sói."

"Ồ, quả nhiên là người sói nhỏ." Sherlock gật đầu, hắn đoán không sai: "Vậy mà ngươi có thể kiếm tới một người sói thật." Trong xã hội phù thuỷ rất ít có người sói tuỳ tiện xuất hiện.

"Hiển nhiên hiệu trưởng Dumbledore vĩ đại muốn bày ra sự bao dung và bác ái của mình với cộng đồng người sói. Giờ phút này ta thật sự phải cảm tạ hắn, bằng không ta cũng không biết đi đâu để tìm một cơ thể sống có thể phối hợp tiến hành thí nghiệm như thế." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net