3. Nhìn xem mặt trời (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 白叶辰辰辰

Tên gốc: 看看太阳

Link gốc: https://bit.ly/JRwtsun

________________________________

Đêm khuya, ánh đèn, phòng luyện tập.




Những từ này luôn luôn có liên hệ mật thiết với nhau, bất kể làm một thực tập sinh, hay là tôi luyện trở thành một tiểu thần tượng, đối với bọn họ mà nói, dường như phòng luyện tập mới là nơi an toàn nhất thế gian. Mặc dù chỉ có bóng tối vô tận, không thể nhìn thấy lối ra.

Trước khi tham gia chương trình, Cận Dương Dương đã bị cuốn vào vấn đề này suốt một thời gian rất dài.

Cô đúng là rất thích nhảy múa, rất thích cảm giác đứng trên sân khấu, nhưng câu trả lời này ắt hẳn tất cả các thực tập sinh ai cũng đều giống cô cả. Vậy đến cùng là cô vượt trội chỗ nào?

Không có, cô cũng giống như bao người bình thường thôi. So sánh với những thực tập sinh khác, cô không có ngoại hình đặc biệt xuất chúng, ngay cả cô có luyện hát và nhảy mỗi ngày đi chăng nữa thì cũng đều không thể đảm bảo mình sẽ xuất sắc hoàn toàn.

Quả thực là không thể tiếp tục kiên trì được nữa sao? Không được. Cô bước ra khỏi phòng luyện tập, mặt trời lúc mười hai trưa sáng rõ chói chang khiến mắt cô mở không ra. Cận Dương Dương, miễn là mặt trời còn ở trên trời cao một ngày, cô - Cận Dương Dương sẽ quyết không chịu thua.





"Mang Chủng."

"Vừa nghĩ đến chàng thì ta lại u hu hu hu uh ~"

Giai điệu này thật sự khá tẩy não, Cận Dương Dương thầm nghĩ, đối với bài hát này chờ mong hơn một chút.

Sau khi hiểu sơ lượt các quy tắc, cô âm thầm cầu nguyện nhất định mình phải ở lại nhóm dance. Tỉ lệ cơ hội để rút thăm trúng cô là rất thấp, bởi từ nhỏ đến lớn cô vốn đã không phải người may mắn, nếu không thì cho đến bây giờ cũng sẽ không còn đứng ở đây.

"Tống Hân Nhiễm."

Vừa nghe đến cái tên này, nội tâm Cận Dương Dương lập tức tràn ngập vui mừng, Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ chọn Mang chủng, hơn nữa đảm bảo sẽ chọn cô vào nhóm.

Nhìn thấy camera lia đến lớp D, Cận Dương Dương khôi phục lại biểu cảm cần phải có trước ống kính, đè nén nội tâm vui sướng, mặt không đổi sắc vỗ tay.

"Bài Mang Chủng đi, em muốn chọn thành viên, Cận Dương Dương."

Cận Dương Dương lúc nghe đến tên mình thì không bày ra quá nhiều cảm xúc, khi đi xuống bậc thang theo thói quen cúi đầu, lúc này mới cong lên khóe miệng. Đi đến nấc thang cuối cùng, cô ngẩng đầu, đồng thời khôi phục lại tâm tình, bước về phía Tống Hân Nhiễm với một nét mặt tiêu chuẩn.





"Vì sao ngay từ đầu lại nghĩ đến chị hử?"

Vào này đầu tiên chọn leader và center trong nhóm, Cận Dương Dương đương nhiên là muốn Tống Hân Nhiễm làm center, bởi vì màn trình diễn《Họa》kia ở sân khấu đánh giá ban đầu, thật sự có thể làm cho hàng vạn người say mê, thêm nữa Mang Chủng và Họa bản chất vốn là cùng một thể loại, đều là phong cách Trung Hoa. Cho nên ở phương diện này Tống Hân Nhiễm hẳn là có kinh nghiệm hơn so với đa số thành viên trong nhóm. Mà suy cho cùng thì trước đó Cận Dương Dương cũng đã xem qua《Quốc Phong Mỹ Thiếu Niên》, dáng vẻ kia thật sự xinh đẹp tựa tranh vẽ.

Nếu nói ánh mắt có thể bẫy người, Cận Dương Dương có lẽ ngay từ sân khấu mở màn kia đã triệt để bị bắt giữ rồi, em ấy thật sự nhìn rất đẹp a.

"Vì sao vậy?" Cận Dương Dương hỏi lại lần nữa.

"Không vì cái gì cả, chỉ là em thấy rất phù hợp thôi." Tống Hân Nhiễm cùng Cận Dương Dương đang nằm trên sàn phòng luyện tập, lúc này các thành viên đều đã trở về KTX. Nhiệm vụ ngày đầu tiên không nặng lắm, theo lời PD nói, có thể ngủ thêm được chừng nào thì nhất định phải trân quý mà ngủ thêm được chừng đó.

"Thật vậy sao? Sân khấu ban đầu của chị với Mang Chủng hình như cũng không phù hợp lắm đâu." Cận Dương Dương không hổ là lớn hơn Tống Hân Nhiễm một tuổi, từng bước một dẫn dắt nàng nói ra đáp án mình muốn.

"Ôi chao, không phải là chị muốn nghe chính miệng em nói muốn được cùng nhóm với chị đấy chứ? Đúng là em muốn vậy đó, được chưa a." Tống Hân Nhiễm nghiêng đầu sang nhìn cô, dung nhan hoàn hảo không tỳ vết kia bất thình lình hiện ra trước mắt khiến Cận Dương Dương phát hoảng.

Khuôn mặt này quá đẹp, giống như trời sinh đã ấn định phải dựa vào nó mà kiếm cơm vậy, Cận Dương Dương trong nháy mắt vô cùng muốn tiến đến hôn lên đó.

"Cho nên, chị Dương Dương này, bây giờ chúng ta có thể trở về KTX ngủ không a?"





Quá trình luyện tập rất khổ cực, nếu không ăn khổ, bạn chắc chắn không có khả năng làm thực tập sinh.

Luyện một lần không tốt, thì luyện hai lần, ba lần, một trăm lần.

Tống Hân Nhiễm là được bồi dưỡng từ hệ thống mà ra. Lúc vẫn chưa ra khỏi phạm vi nhà hát, cho dù là ở trên sân khấu công diễn cười cười nói nói, người pick nàng cũng sẽ cảm thấy nàng đáng yêu, mãi cho đến khi ra khỏi đó rồi, tham gia các chương trình khác, những lời chỉ trích trên mạng mới khiến cho nàng sâu sắc hiểu được thực tế tàn khốc đến nhường nào.

Khán giả sẽ không quan tâm bạn ở đằng sau hậu trường đã nổ lực cỡ nào, miễn là bạn ở trên sân khấu phải mang lại hiệu ứng thật tuyệt vời, phải khiến cho người ta kinh ngạc thán phục thì mới có người nhận thấy được là bạn đang liều mạng đấu tranh vì ước mơ của mình.

Do đó trước khi biễu diễn, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.

Ở bên dưới không thiết ngày đêm mà luyện tập, đều chỉ vì ba bốn phút trên sân khấu.

Nhưng vì ước mơ, mọi nỗ lực đều đáng giá.





Mấy ngày nay trong đầu toàn là "Vừa nghĩ tới chàng thì ta lại ~~~", Tống Hân Nhiễm vì vài khung hình mở đầu trên màn ảnh của mình mà gần như là cả ngày ngoại trừ ăn cơm đi ngủ ra thì đều ngâm mình trong phòng luyện tập, cách giải tỏa duy nhất đó chính là đi cửa hàng tiện lợi với Cận Dương Dương.

Đến cửa hàng tiện lợi thật sự là một niềm vui to lớn trong cuộc sống. Dù gì đi nữa thì các cô gái đều không thể chống lại sức hấp dẫn của đồ ăn ngon và những quầy hàng đa dạng kia. Dẫu biết ăn đồ ngọt này vào có thể sẽ béo, nhưng nàng vui vẻ là được rồi a.

Huống hồ còn có thể đi với Cận Dương Dương, cùng nhau chọn đồ, cùng nhau trốn đi ăn, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy rất tốt rồi.

Giống như sau này khi diễn xong Mang Chủng, lúc được phỏng vấn Cận Dương Dương đã nói: Tống Hân Nhiễm vì muốn mỗi một phần của mình đều phải thật hoàn mỹ, nên ngày ngày đều đứng trước gương tập luyện. Mỗi một ánh mắt biểu cảm, mỗi một động tác, mỗi một chuyển động cơ thể, Tống Hân Nhiễm luôn đối với mỗi một sân khấu của chính mình đều có yêu cầu rất nghiêm khắc.

Hi vọng mình có thể được các nhà sản xuất TXCB nhìn thấy, thế nhưng chưa được nhìn thấy thì không có nghĩa là được phép lơ là.


"Mọi cố gắng đều sẽ được đền đáp."





Sân khấu Mang Chủng đúng hẹn mà đến. Trong tất cả các màn biểu diễn, đây là nhóm duy nhất mang phong cách truyền thống nước nhà, và bài hát này cũng là ca khúc mọi người đều quen thuộc. Trên sân khấu chỉ cần có một chút sơ xuất thôi thì đều có khả năng bị phóng đại đến vô hạn. Tống Hân Nhiễm không dám tưởng tượng đến cảnh tượng mình bị cư dân mạng chỉ trích, quá đáng sợ đi. Chỉ cần một người một miệng là có thể lập tức dìm bạn chết đuối.

Cận Dương Dương ngồi bên cạnh Nhiễm Nhiễm, theo dõi màn trình diễn của các nhóm trước, từng bài từng bài một đã biểu diễn xong. Không thể nghi ngờ đây chính là một loại áp lực vô hình đối với những nhóm phía sau, bất kể là Play hay Bad Guy, biểu hiện bùng nổ kia của khán giả dưới khán đài đều nằm ngoài tầm với của bọn họ. Có thể nói là do hạn chế của bài hát, cũng có thể nói là do phong cách khác biệt, nhưng chỉ có chính họ biết sự chênh lệch thật sự.

Cận Dương Dương bất chợt nắm lấy tay phải của Tống Hân Nhiễm, mười ngón đan xen, siết thật chặt, hi vọng có thể truyền cho nàng một ít sức mạnh.

Vào lúc này, tốt hơn hết là im lặng. Vì những lúc căng thẳng và không tự tin người ta thường không cần quá nhiều lời khích lệ, chỉ cần làm cho nàng ấy cảm nhận được có người đang ủng hộ mình, vậy là đủ rồi.

Ngay sau đó, rất nhanh chị đạo diễn liền đi vào cho gọi nhóm tiếp theo, "Nhóm Mang Chủng, chuẩn bị sẵn sàng."

Cận Dương Dương vẫn cứ nắm chặt tay Tống Hân Nhiễm không buông, mặc kệ tay nàng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Ở góc camera không quay tới, Cận Dương Dương kề vào tai Tống Hân Nhiễm nói một câu.


"Cố lên, nỗ lực rồi sẽ được đền đáp mà."





"Vừa nghĩ đến chàng thì ta lại Wu~~~ hận tình ngắn ngủi tựa giấc mộng ~~~Wu~~~ tro thư cũng đã tàn, chôn vùi nơi gốc liễu."

Quả nhiên đúng như dự liệu của Tống Hân Nhiễm, chỉ cần phần mở màn thể hiện thật tốt ánh mắt trước camera, cho dù tiếp đến không hát một câu nào thì cũng đủ để nàng nổi bật trên sân khấu.

Khi thấy cái tên đứng nhất bảng dần hiện lên, trên màn hình TV xuất hiện ba chữ to, xác thực chính là của tên của mình, đầu óc Tống Hân Nhiễm bỗng chốc trống rỗng, nàng không thể tin được may mắn lại đến nhanh như vậy. Tay còn đang bị Cận Dương Dương nắm lấy để trước ngực, cô phản ứng nhanh hơn cả nàng, theo bản năng kích động đứng lên, kéo tay nàng quơ lên quơ xuống. Bấy giờ Tống Hân Nhiễm vẫn ngồi trên ghế, để đại não từ từ tiếp thu sự thật làm người ta vui mừng này, vẻ mặt hiện rõ sự khó tin, ngạc nhiên cùng vui sướng, rồi bình tĩnh quản lý lại biểu cảm vốn có.

Nhưng mà thứ hạng của Cận Dương Dương lại không hề tốt được như nàng. Vô luận là xếp hạng trực tuyến hay là ngay tại công diễn, Cận Dương Dương cũng không có chút lợi thế nào.

Tống Hân Nhiễm chẳng đắm chìm trong niềm vui đạt được hạng nhất quá lâu, điều nàng quan tâm hơn cả là Cận Dương Dương sẽ buồn vì thứ hạng của cô.

Bước xuống sân khấu, Tống Hân Nhiễm dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Cận Dương Dương, thử dò xét tâm trạng hiện tại của cô. Cận Dương Dương ngẩng đầu lên, cố gắng che đi sự thất vọng của mình.

"Chị đừng lo, còn có bỏ phiếu trực tuyến nữa mà." Tống Hân Nhiễm nắm tay Cận Dương Dương, tựa như lúc nãy cô hồi hộp nắm lấy tay nàng chờ đợi vị trí nhất bảng, rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

Cận Dương Dương định hé miệng nói gì đó, nhưng suy nghĩ một lát liền dừng lại. Chỉ là nắm lấy tay nàng, giống như cô cũng có thể tiếp thêm cho nàng một chút sức mạnh vậy.


Mà ngay cả không phải là sức mạnh đi chăng nữa, nó cũng thật sự khiến cô cảm thấy an tâm vô cùng.





TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net