4. Nhìn xem mặt trời (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link gốc: https://bit.ly/JRwtsun2

________________________________

"Hai người các chị vừa phải thôi nha, lên sân khấu nắm tay, xuống sân khấu cũng nắm tay, thật sự không nói không được a." Tô Sam Sam nhịn không được lên tiếng, trước đây khi còn ở Sông Seine cô cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Tống Hân Nhiễm.


Nhiễm Nhiễm chỉ cười cười, không có phản ứng gì nhiều, dĩ nhiên nàng cũng không buông tay ra.








Rất nhanh đã đến phần công bố thứ hạng các nhóm dance, Mang Chủng thật vinh hạnh khi là nhóm đầu tiên đứng đầu bảng, Tống Hân Nhiễm còn là người đứng nhất nhóm, đây là điều nàng không hề nghĩ đến. Xem như là trời xui đất khiến đi nữa, nàng cũng không có năng lực gánh vác vị trí này a.


Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.


"Tống Hân Nhiễm, em cảm thấy mình có thể giữ được vị trí hiện tại không?"


Đột nhiên bị câu hỏi của PD kéo về thực tại, lúc này nhất định là bản tính ngây ngốc của nàng đã bị phơi bày trước ống kính rồi. Tống Hân Nhiễm hết nhìn trái lại nhìn phải một chút. An Kỳ, Lưu Lệnh Tư, Lưu Vũ Hân đều là những người nàng không thể vượt qua được. Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì thì giọng của Cận Dương Dương truyền đến bên tai.


"Nhiễm Nhiễm nói em có thể đi."


Tống Hân Nhiễm nghe được lập tức bật cười.


"Các chị ấy kêu em nói có thể."


PD cũng không gây khó xử cho nàng, trực tiếp công bố kết quả.


Quả nhiên nằm trong dự liệu.


Nhưng việc được thăng lên lớp B lại không nằm trong dự liệu.


Làm cho người ta thương tâm đó là Dương Dương vẫn ở tại lớp D.


Tống Hân Nhiễm thầm suy tính một chút, từ lớp B đến lớp D cũng không xa lắm.








Bởi vì tình hình bệnh dịch làm trì hoãn việc đánh giá bài hát chủ đề, đây đối với bọn họ hẳn là một chuyện tốt. Không có quá nhiều áp lực, còn có thể có thêm thời gian để chỉnh lại từng động tác.


Nhưng thời gian dài như vậy không có nghĩa là sẽ được thoải mái thư giản. Thời gian càng dài, áp lực trên vai cũng càng lúc càng lớn.


Sợ hãi, lo lắng, bất an, cùng ngày đánh giá cấp bậc lần thứ nhất ép đến.


Tất cả mọi người suốt ngày cũng chỉ có sinh hoạt ở ba nơi: ký túc xá, căng tin và phòng luyện tập, Có khi còn sử dùng sàn phòng tập làm chỗ để ngủ.


Ở lớp D sẽ luôn xuất hiện một bóng dáng màu xanh, giúp đỡ cô cùng nhau luyện tập.


Đôi khi Cận Dương Dương cảm thấy cho dù mình có phải đi một vòng xa thật xa cũng đáng giá, chí ít nàng quen biết được Tống Hân Nhiễm.


Niềm vui mỗi ngày chính là cùng Nhiễm Nhiễm ở một chỗ, nhảy hết lần này đến lần khác, nhảy đến không biết mệt là gì.


Đúng vậy a, cùng người mình thích làm chuyện mình thích thì làm sao mà mệt mỏi được.








Kinh hỉ luôn đến một cách bất ngờ như vậy.


Nhưng đây cũng không biết là kinh hỉ hay là kinh hãi.


Có thể nói là trong dự liệu, cũng có thể nói là có hơi thất vọng. Thời điểm thăng cấp lên lớp B Tống Hân Nhiễm chưa bao giờ ngưng nghĩ mình sẽ rớt cấp. Những người cùng lớp B với nàng là trình độ gì chứ, đối với họ nàng vẫn có chút thua kém. Mấy ngày này Dương Dương cũng liên tục an ủi nàng. So với việc không thể lên hạng, Tống Hân Nhiễm có lẽ càng lo lắng việc mình sẽ bị hạ xuống cấp thấp hơn.


Cảm xúc thường bộc phát chỉ trong nháy mắt.


Ngày hôm đó bị lão sư vũ đạo phê bình hai câu, lại nghe được chất vấn của các thực tập sinh xung quanh, nàng sợ nhất là chuyện này.


Mấy em gái SNH không phải chỉ có dáng dấp dễ nhìn một chút thôi sao, còn mang theo cả fan riêng nữa, căn bản làm gì có thực lực.


Những năm gần đây luôn có loại bình luận về vấn đề này xuất hiện, bất luận nàng có cố gắng đến đâu thì vẫn sẽ có người lôi chuyện bình hoa này ra nói.


Nhất là sau khi tới TXCB2, vì cái gì mọi người lại không nhìn thấy sự tiến bộ của nàng chứ?


Dù cho nghe thấy, cũng phải làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục luyện tập như chưa có chuyện gì xảy ra.


Những lời đồn đại chính là như vậy, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, người nói vô tình, người nghe hữu ý.


Buổi trưa Tống Hân Nhiễm không đến căng tin mà tìm một phòng luyện tập nhỏ, một lần lại một lần luyện tập.


Làm động tác xoay đứng không vững, lại xoay đi xoay lại lần nữa. Nhiều lần bị ngã đến dập đầu gối, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì.


Càng buồn phiền càng nóng lòng muốn thành công, thì càng không đạt được những gì mình mong muốn.


Nàng tựa lưng vào góc tường, chôn mặt trong khuỷu tay, nước mắt chực tuôn rơi.


Lại khóc gì nữa đây, vì sao nàng lại yếu đuối như vậy chứ.








Cận Dương Dương đến căng tin không tìm được bóng người quen thuộc, đến quầy bán quà vặt cũng không có nốt.


Cuối cùng ở chỗ Kiki nghe được Nhiễm Nhiễm không đến ăn cơm trưa mà vẫn còn đang ở phòng luyện tập, Kiki tiện thể nói thêm một câu, Nhiễm Nhiễm hôm nay bị lão sư nói, đoán chừng tâm tình không tốt, em đi an ủi em ấy một chút đi.


Cô tùy tiện lấy hai suất đồ ăn bình thường hay mua tại quầy quà vặt rồi đi thẳng đến phòng luyện tập.


Không ngờ ở một góc phòng lại thấy nàng đang khóc đến trôi cả lớp trang điểm.


Ngay cái khoảnh khắc chứng kiến cảnh này, lòng Cận Dương Dương đau như cắt, vội vã để đồ trên tay xuống đất, sau đó nhào đến ôm lấy nàng.


"Đừng khóc, đừng khóc mà, luyện không tốt thì luyện thêm a, đừng để cho những người xem thường em ở nơi nào đó đắc ý."


Sau khi nghe xong câu này, giống như là mở công tắt tuyến lệ, Tống Hân Nhiễm càng khóc thương tâm hơn. Nhưng nàng ý thức được có người đang dỗ dành mình, thế là từ từ tháo xuống lớp phòng bị bên ngoài, hai tay chậm rãi đặt lên vai Cận Dương Dương, bắt đầu thút thít.


"Không sao cả, chị sẽ cùng luyện tập với em."


"Phải tin tưởng ở bản thân a, em là giỏi nhất."


"Hứa với chị, chúng ta sẽ cùng nhau tỏa sáng!"








Kết quả đánh giá cấp bậc nằm trong dự liệu, bao gồm cả ánh mắt kia.


Không sao cả, có chị ở bên em.








Nhưng làm thế nào cũng không hề nghĩ đến, one take bài hát chủ đề Tống Hân Nhiễm lại gặp sự cố nửa chừng.


Trạng thái sau khi trở về cùng với trên đài khác hoàn toàn, nàng tự giam mình trong phòng khóc rất lâu.


Nàng sợ fan của mình thất vọng.


Tối hôm đó, Cận Dương Dương đưa Tống Hân Nhiễm đi dạo.


Ban đêm hiếm khi lại thấy một mặt trăng rõ như thế.


"Nhiễm Nhiễm, em nhìn kìa, là mặt trăng đó."


"Ừm."


Tống Hân Nhiễm thật sự không có chút hứng thú nào để ngắm trăng, nàng thậm chí còn không muốn ra ngoài đi dạo. Nàng cảm thấy mỗi một người đi ngang qua đây đều đang nhìn nàng, loại ánh mắt đó làm nàng nhớ đến lần quay bài hát chủ đề. . . .


"Nhiễm Nhiễm, " Cận Dương Dương nâng khuôn mặt đang cúi gằm kia của nàng lên, đối mặt với nàng, khoảng cách rất gần, bốn mắt nhìn nhau.


"Sân khấu lần này không quan trọng a, em còn có rất nhiều rất nhiều sân khấu khác nữa mà."


"Đường còn rất xa, mộng còn rất dài."


"Xa đến mấy cũng có thể đến được."


"Cùng chị truy đuổi giấc mộng này đi."





END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net