Chương 2 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nghĩ rằng mình khẳng định đã thắng.

Lại không biết, thời điểm mũi tên còn cách huyết thước nửa thước, lại bị một mũi tên khác từ hướng đông bay tới nửa đường chặn giết, xuyên qua cắm thẳng vào mũi tên của Thượng Duệ, chỉ nghe "Tạch ——" một tiếng kim loại giòn vang, hai mũi tên va chạm vào nhau gãy đôi, từ giữa không trung cùng nhau rơi xuống.

Huyết thước xác thực bị âm thanh kia làm cho kinh sợ nhảy dựng lên, hai cánh dang rộng bay lên trời cao, không còn nhìn thấy bóng dáng.

"Ngươi!" Thượng Duệ đột nhiên quay đầu tức giận nhìn Diêu Sang, "Ngươi xảo trá!"

Lúc ấy Diêu Sang chỉ là thấy Thượng Duệ nắm chắc phần thắng nên mới nhanh trí. Tuy rằng không quang minh chính đại cho lắm, nhưng dù sao làm cũng làm rồi, tự nhiên ở trước mặt Thượng Duệ cũng không thể yếu thế để hắn nhìn ra biểu tình hối hận của mình, vì thế nhỏ giọng nói thầm: "Lúc trước ngươi vẫn chưa nói không thể như vậy, nhiều nhất tính là chúng ta hòa nhau."

Đời này Thượng Duệ đã lúc nào phải chịu qua loại uất ức như vậy, lông mày dựng ngược, xoay người xuống ngựa, tiến lên một bước túm chặt lấy áo choàng Diêu Sang, muốn kéo hắn từ trên yên ngựa xuống.

Diêu Sang theo phản xạ cũng kéo hắn, không kịp thu lực, hông vừa hay trượt xuống lưng ngựa, liền rơi từ trên ngựa xuống. Thượng Duệ trở tay không kịp cũng ngã theo, cùng Diêu Sang đồng loạt lăn từ trên sườn núi xuống vài vòng, lăn thẳng đến khe núi. Hai người mặt đối mặt, kéo lấy vạt áo đối phương giận dữ nhìn nhau, vẫn không nhúc nhích. Giống như hai con mãnh hổ đang tìm kiểm sơ hở của đối phương, chờ đợi thời cơ.

Đột nhiên "Xì ——" một tiếng, Thượng Duệ bỗng nhiên nở nụ cười không rõ nguyên do, khiến Diêu Sang cũng vô cùng buồn bực.

Hắn buông Diêu Sang ra sau đó trở mình một cái, ngửa mặt nằm trên lớp cỏ ẩm ướt.

"Diêu Sang, ngươi cũng thật thú vị." Hắn cười nói.

Diêu Sang rút nhánh cỏ khô dính trên đỉnh đầu ra, "Thú vị chính là ngươi đấy, người giận trước là ngươi, người cười trước cũng là ngươi."

"Đã rất nhiều năm rồi ta không cùng người khác đánh nhau như thế."

Diêu Sang lẩm bẩm nói: "Này cũng tính là đánh nhau? Năm trước ta cùng người đánh nhau, một quyền khiến người ta bay sạch răng, còn cho hắn một đao. Cha hắn ở Cẩm Lạc một tay che trời, vì vậy sau này ta mới đi theo đoàn người chạy đến kinh thành, làm giả hộ tịch rồi tòng quân."

"Hắn ta làm sao mà chọc tới ngươi?"

"Hắn đoạt nữ nhân của ta! Cưỡng ép lấy nàng về làm thiếp." Diêu Sang đến tận bây giờ khi nói chuyện vẫn hận đến nghiến răng, nếu lúc trước không phải bị người khác giữ chặt, sợ là mình đã một đao giết chết tên khốn kia rồi.

Thượng Duệ gật gật đầu, hai tay đan lại gối phía sau đầu, "Các ngươi từng ngủ qua rồi?"

Diêu Sang bị vấn đề đơn giản thô bạo này hỏi đến thiếu chút nữa sặc ra một ngụm máu, trả lời thì không phải, không trả lời cũng không phải, lúng túng nửa ngày mới nói: "Sài huynh đệ, ngươi không phải người đọc sách sao?"

"Cũng chưa có ngủ qua, sao có thể gọi là nữ nhân của ngươi?" Thượng Duệ hỏi.

"Ta......" Diêu Sang mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, nhất thời nghẹn họng.

"Dù sao nàng đối với ta là toàn tâm toàn ý."

Thượng Duệ đột nhiên an tĩnh, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau khi im lặng một lúc lâu mới nói: "Một cô nương đối với người khác toàn tâm toàn ý rốt cục là như thế nào?"

"Ngươi còn chưa lập gia đình đúng không?" Diêu Sang cười hắc hắc.

"Rồi."

"Thê tử ngươi không đối với ngươi toàn tâm toàn ý, chẳng lẽ ở bên ngoài lén lút với đàn ông?" Diêu Sang liếc xéo.

Thượng Duệ cười đứng dậy, vẫn chưa đáp hắn mà vươn tay kéo Diêu Sang lên, "Diêu Sang, ngươi là người bạn đầu tiên của ta."

Diêu Sang sửng sốt, ngượng ngùng gãi gãi đầu, không nghĩ đối phương cư nhiên nghiêm chỉnh như vậy mà phun ra một câu, lại còn thêm cái danh xưng nho nhã như thế, hắn có chút hối hận nói: "Vừa nãy thực ra ta thua rồi."

Thượng Duệ cười nói: "Không, xác thực là ngang tay. Chỉ là nhãn lực của ta tốt hơn một chút so với ngươi mà thôi." Ngụ ý là, tên của Diêu Sang có thể cái sau vượt cái trước, cắm vào giữa mũi tên của mình, có thể thấy được tài bắn tên của hắn quả thực giỏi hơn mình một chút. Nhưng những lời này Thượng Duệ tuyệt đối sẽ không tự mình nói ra, hắn cho dù trong lòng đã phục nhưng bên ngoài vẫn muốn mạnh miệng.

Diêu Sang cũng không để ý, nói: "Lần này ta bị ngươi hại thảm rồi."

"Tại sao?"

"Trong quân quy định tự mình ra khỏi doanh trại phạt hai mươi quân côn."

Thượng Duệ cười cười: "Ngươi ngay cả hai mươi quân côn cũng không chịu được?"

Diêu Sang nói: "Không phải như vậy, hôm nay canh gác ở cửa doanh trại là tên Lý Giang mập kia. Trước kia hắn khấu trừ bổng lộc của các huynh đệ lấy làm của riêng, ta không phục nên đi tố cáo hắn, nào biết sự không thành lại còn bị hắn ghi thù. Lần này bị hắn bắt được nhược điểm, không chết thì cũng phải lột da ta ra."

Thượng Duệ nghe vậy, không cười không nói.

Hai người quay đầu tìm ngựa ra khỏi khu rừng, lúc này mới phát hiện quần áo trên người nơi không có giáp mỏng che lại đều bị cành cây cắt qua, cực kỳ nhếch nhác. Nhưng thấy quân số vây quanh cửa doanh trại đã tăng lên lại không có chút nào hoảng loạn. Thượng Duệ vui mừng nghĩ còn chưa có ai phát hiện ra mình mất tích.

Đến trước cửa bị một binh sĩ bộ dáng béo đen, khí thế ngang ngược ngăn lại.

Thượng Duệ nghĩ thầm, người này chắc là Lý Giang.

Lý Giang chỉ là một tên lính tuần doanh, ngay cả phẩm giai* cũng không có, hiển nhiên không biết Thượng Duệ là ai. Hắn thấy người liền rút đao ra chỉ vào mặt hai người, quát: "Chính là hai ngươi lén trộm quân kỵ ra khỏi doanh phải không?"

Diêu Sang nhìn thấy Lý Giang, trong lòng kêu khổ, không trả lời hắn, đứng thẳng bất động, một bộ biểu tình muốn chém muốn giết mặc ngươi xử trí.

Phẩm giai*: cấp bậc quan lại

Thượng Duệ lại lạnh lùng liếc nam nhân một cái, dùng cung gạt đi thanh đao đang nhắm ngay phía mình: "Lý đại nhân, ngựa đều ở đây, chúng ta còn chủ động trở về, cũng không có ăn cắp."

"Ha —— bắt gặp tận mắt còn dám chối cãi, nếu ngươi cùng một hội với Diêu Sang thì cũng đừng trách ông đây lòng dạ độc ác, để ta trói ngươi lên cột lấp kín miệng, đánh roi đến chết."

"Đại nhân, chúng ta phạm vào quân quy đương nhiên sẽ có quân pháp xử lý. Tội tự mình ra khỏi quân doanh này, nên phạt như thế nào chúng ta cũng không xin tha. Nhưng mọi người đều là huynh đệ trong quân, loại đồ vật như đao kiếm này tốt nhất không nên tùy tiện rút ra. Miễn cho mọi người nói ngươi dưới mí mắt Hoàng Thượng còn lạm dụng tư hình, bức cung hai tên lính quèn, để cho người khác mượn cớ." Lời này của Thượng Duệ, ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo, chậm rãi phun ra, thật đúng là làm Lý Giang như ngồi trên đống lửa, "Ngươi...... Ngươi......"

Diêu Sang nghe được Thượng Duệ một phen chế nhạo Lý Giang, cũng không sợ chết mà cười ha ha.

Trong lòng Thượng Duệ lại đang tính toán, hắn đương nhiên không muốn để lộ thân phận, nhưng cũng thực sự muốn nói đỡ một chút cho Diêu Sang. Thế nhưng lỡ như hiện tại Lý Giang thẹn quá hóa giận, hắn cũng chỉ có thể thực xin lỗi Hồng Vũ, đem hắn tới chắn hộ mình thôi.

Tục ngữ nói tới sớm không bằng tới đúng lúc, Lý Giang mới vừa sai người trói Thượng Duệ cùng Diêu Sang lên, Hồng Vũ đã lập tức trở lại.

Hắn nhìn Thượng Duệ bị bó thành cái bánh chưng, thiếu chút nữa xỉu ngay tại chỗ. Sao mình mới rời đi trong chốc lát mà nơi này đã trở nên rối tinh rối mù thế này, quả nhiên không nên để Hoàng đế bệ hạ đi lại một mình.

**********************

Tác giả có lời muốn nói: Phúc lợi ngày Quốc khánh, thêm một chương! Mau khen ta đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net